Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 80: Thích hợp sao? (length: 7517)

Từ thư phòng bước ra, trong tay Minh Nguyệt ngoài một quyển sổ tiết kiệm, còn có thêm một chiếc hộp gỗ, bên trong là quà mà Phó nãi nãi trước đây chuẩn bị cho cháu dâu, một bộ trang sức vàng rất đẹp, vốn dĩ còn một vài món đồ tốt khác, nhưng thời buổi loạn lạc, chỉ có thể giữ lại được món này, bây giờ đưa cho Minh Nguyệt, Phó gia gia cũng rất an tâm, cảm giác như mọi trách nhiệm đều đã trút bỏ.
"Không sao chứ?"
Phó Trạch Xuyên vẫn luôn ở bên ngoài chờ nàng đi ra, thấy nàng vẻ mặt nghiêm túc, không hề tươi cười, hắn vội vàng tiến lên hỏi.
"Không sao, về phòng rồi nói."
Theo Phó Trạch Xuyên vào phòng hắn, đóng cửa lại, kéo nàng ngồi xuống, vẻ mặt chờ đợi nàng lên tiếng, hắn không cho rằng gia gia sẽ làm khó dễ Minh Nguyệt, chỉ là không rõ nguyên nhân gì khiến nàng không vui, nên càng thêm sốt ruột.
"Gia gia đưa cái này cho ta, nhiều tiền như vậy, ta nhận có thích hợp không?"
Nghe Minh Nguyệt nói, nhìn sổ tiết kiệm trong tay nàng, Phó Trạch Xuyên mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng lộ ý cười, vợ của hắn thật là đặc biệt, người khác thì lo không có tiền, lo cuộc sống sau này không tốt, còn nàng thì ngược lại, vì có quá nhiều tiền mà lo âu, số tiền trong sổ tiết kiệm, là mấy năm nay mỗi tháng hắn gửi về, vốn dĩ muốn cho gia gia sống thoải mái hơn một chút, chưa từng nghĩ sẽ lấy lại, giờ thấy nhiều tiền như vậy, hắn cũng hơi bất ngờ, hơn nữa, gia gia còn cho thêm tiền vào, cứ cảm thấy có chút áy náy với lão nhân gia, thời gian bên cạnh người đã không nhiều, giờ còn không lấy tiền của ông.
"Cầm đi, gia gia cho ngươi, vậy là thích hợp rồi."
Phó Trạch Xuyên nhét sổ tiết kiệm vào tay Minh Nguyệt, hắn cũng muốn Minh Nguyệt quản tiền, như bây giờ thật tốt vô cùng.
"Nhiều tiền như vậy, có phải anh đã làm nhiều nhiệm vụ nguy hiểm lắm không?"
Nhìn số tiền trong sổ tiết kiệm, Minh Nguyệt nhìn về phía Phó Trạch Xuyên, trong đầu hiện lên hình ảnh, lần đầu tiên cô thấy nam nhân này, mu bàn tay anh có vài vết thương, tuy rằng đã lành, nhưng những vết sẹo này có thể nói rõ lúc bị thương, anh đã trải qua đau đớn thế nào, không chỉ một hai vết sẹo, nhiều vết thương như vậy, lại nhiều tiền như vậy, suy ra, có thể nghĩ đến, chắc chắn đã trải qua quá nhiều nguy hiểm, mới có được thu nhập cao như thế.
"Cũng không sao."
Không ngờ Minh Nguyệt đột nhiên hỏi vậy, lòng Phó Trạch Xuyên vẫn ấm áp, không hiểu sao có chút nóng ran? Bây giờ hai người bọn họ là vợ chồng chính thức, còn cùng nhau trong phòng hắn, trời bên ngoài đã tối, chính là giờ đi ngủ, bọn họ…có thể có chuyện gì xảy ra không? Ban đầu, hắn tính đến nguyện vọng của nàng, hơn nữa, bọn họ chưa đăng ký kết hôn, chỉ làm đám cưới, trong mắt phần lớn mọi người, là mối quan hệ vợ chồng, nhưng hắn không thấy vậy, hắn mong muốn cả hai có thể tiến thêm một bước.
Tình hình hiện tại, giống như mọi thứ đã chuẩn bị xong, hắn cũng cảm nhận được sự quan tâm của Minh Nguyệt dành cho mình.
"Sau này, vẫn là nên chú ý an toàn, đừng có nhiệm vụ gì cũng nhận, anh cũng có vợ rồi, có gia đình rồi, nên biết suy nghĩ mới được."
Minh Nguyệt vừa thu dọn đồ đạc vừa nói, tuy chỉ là vài câu đơn giản, nói là giao phó cho Phó Trạch Xuyên, nhưng thực tế cũng là vì chính cô, cuộc sống sau này cả hai người cùng trải qua, khiến anh có chút lo lắng, để bản thân an toàn hơn, đó là một người đàn ông, một người chồng phải làm.
Chỉ là hai câu này vào tai Phó Trạch Xuyên, chính là sự quan tâm của Minh Nguyệt dành cho anh, được quan tâm thì đương nhiên là vui vẻ, từ phía sau ôm lấy người, cảm giác này, mới thật là cảm giác có vợ, chân thật mà hạnh phúc.
Bị ôm đột ngột, Minh Nguyệt hơi giật mình, cảm giác người ôm mình có chút nóng, nghĩ đến mối quan hệ hiện tại của họ, đã là vợ chồng hợp pháp, có lẽ làm chút gì cũng rất bình thường, vốn dĩ muốn phản kháng, nhưng hành động dừng lại, tùy ý để anh ôm, cho nên, sau đó sự việc xảy ra, cô vẫn bị động bị ôm lên giường, rồi phát sinh những hành động thân mật...
Ngày hôm sau, khi Minh Nguyệt tỉnh dậy thì trời đã sáng, bên cạnh không có ai, trong chăn rất ấm, cô hơi ngạc nhiên, đang định xoay người ngủ tiếp thì cửa phòng bị đẩy ra, Phó Trạch Xuyên bưng đồ ăn sáng đi vào.
"Tỉnh rồi à, hay ăn chút gì rồi ngủ tiếp."
Đặt bát cháo và trứng gà lên bàn, định đưa tay kéo Minh Nguyệt rời giường, nhìn vợ ngủ trên giường mình, cảm giác này là thế nào nhỉ, khóe miệng Phó Trạch Xuyên không thể nào nén xuống, chỉ muốn cười, còn vui hơn cả lúc đăng ký kết hôn, lần đầu tiên hai người không tỉnh táo lắm, tuy rằng cảm giác của anh rất tốt, nhưng dù sao không phải tình huống hai người tự nguyện, đêm qua thì khác, họ yêu nhau thắm thiết, tự nhiên xảy ra, nghĩ lại đều cảm thấy thật tuyệt, vợ anh ở mọi mặt đều là tốt nhất.
"Sao anh lại bưng lên đây, em tự xuống ăn là được rồi."
Đây là kiểu gì vậy, họ đang ngủ ở tầng hai, còn có gia gia ở nhà, anh lại bưng khay đồ ăn sáng đến tận giường cho vợ ăn, để gia gia nhìn thấy chẳng phải rất ngại sao, hơn nữa, đêm qua cũng không quá chú ý, không biết động tĩnh có lớn không, nếu ở dưới lầu mà gia gia nghe thấy động tĩnh gì, thì càng xấu hổ chết.
"Không cần xuống lầu, người nhà họ Minh đến, nói là đến thăm em..."
Phó Trạch Xuyên chưa nói hết câu, Minh Nguyệt đã bật dậy, cô nghe nhầm sao, người nhà họ Minh? Chẳng phải bố mẹ tiện nghi của cô tới rồi à, nói cách khác, Phó Trạch Xuyên bưng đồ ăn sáng lên, không chỉ gia gia nhìn thấy, còn nhiều người khác nữa, người đàn ông này sao vậy, không cần mặt mũi sao? Trước mặt nhiều người như vậy, mang đồ ăn sáng cho vợ, cứ vậy bỏ người nhà họ Minh ở dưới nhà chờ, quả nhiên là...thật giỏi.
"Không cần vội, cẩn thận kẻo bị lạnh."
Nghe Phó Trạch Xuyên nhắc nhở, Minh Nguyệt mới phát hiện, mình bây giờ vậy mà đang trần trụi, cô cũng không còn mặt mũi nào nữa.
"Anh mau đi ra, em mặc quần áo xong sẽ xuống ngay."
Minh Nguyệt thật sự không thể mặc quần áo trước mặt người khác trong tình trạng lõa lồ, trách tối qua quá mệt, đi ngủ luôn, trách vừa rồi quá kích động, cái gì cũng không mặc, lại trực tiếp ngồi dậy, dù người đàn ông trước mặt là chồng hợp pháp, cô cũng không làm được.
"Chúng ta là vợ chồng, anh giúp em."
Phó Trạch Xuyên thật là mặt dày, anh vẫn cứ cẩn thận giúp Minh Nguyệt mặc quần áo vào, không muốn cũng không chống lại được sức anh, chỉ là giúp vợ mặc quần áo thôi, hợp tình hợp pháp, có gì mà phải tránh né.
Chỉ là, vốn dĩ vài phút là xong, vì có Phó Trạch Xuyên giúp vào, lại mất nửa giờ mới hoàn thành, trước khi ra khỏi cửa phòng, Minh Nguyệt định vặn mạnh vào cánh tay Phó Trạch Xuyên, kết quả toàn là cơ bắp, vặn xong rồi, người đau lại là cô...
Bạn cần đăng nhập để bình luận