Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 130: Tái ngộ Âu Dương Vãn Vãn (length: 7721)

Nhìn Cao Nghênh Đệ thất kinh, Minh Nguyệt cười lạnh, giờ mới biết sợ người khác nhìn thấy, có phải hơi muộn không? Vừa nãy nhìn nàng ở trước mặt Tống Dũng, nhưng là một bộ khống chế toàn cục, còn tưởng rằng lợi hại bao nhiêu, vậy mà có chút đánh giá cao nàng rồi.
"Cười cái gì? Vừa rồi ngươi có phải luôn ở trên núi không, có... thấy cái gì, nghe được gì không?"
Cao Nghênh Đệ rõ ràng kích động, dừng ở trong mắt Minh Nguyệt, thật sự là có chút khác xa với dáng vẻ vừa rồi, trong niên đại bảo thủ như vậy, dám trước hôn nhân cho đi sự trong sạch, còn một lòng muốn mang thai con của người đàn ông khác gả đi, cái gan này, không phải ai cũng có được, bây giờ lại kích động như thế, sự khác biệt này thật không bình thường chút nào.
"Thấy gì? À, thấy chút rau dại... Còn nghe được gì á, hình như là có chút, âm thanh không dễ nghe xuất hiện, cũng không biết có người nào ở trên núi làm chuyện xấu."
Lời Minh Nguyệt nói, khiến Cao Nghênh Đệ cả người đều căng thẳng lên, trong lời này có hàm ý ý xấu, có phải là đều ám chỉ việc đã nghe thấy động tĩnh vừa rồi, hơn nữa biết nàng cùng Tống Dũng ở trên núi làm chuyện đó, phải làm gì bây giờ? Có phải nên nghĩ cách bịt miệng Minh Nguyệt lại? Chuyện này liên quan đến tương lai của nàng, đến chuyện có thể sống cuộc sống tốt hay không.
"Minh Nguyệt, ngươi, đừng có nói lung tung, lại càng đừng có làm chuyện hại người, ngươi... không phải người trong thôn, sớm muộn gì cũng sẽ theo quân, có một số việc, coi như không biết sẽ tốt hơn."
Cao Nghênh Đệ hoàn toàn không biết làm sao để Minh Nguyệt câm miệng, không có bất kỳ nhược điểm nào có thể nắm giữ của đối phương, chỉ dùng lời nói thì chẳng có chút lực nào cả.
"Sao vậy? Ta chẳng qua chỉ là đào ít rau dại, như vậy cũng không được?"
Không tiếp tục để ý sắc mặt trắng bệch rõ ràng của Cao Nghênh Đệ, Minh Nguyệt đi xuống núi trước, chuyện xấu này, nàng không có ý định muốn nói ra, có thời gian như vậy, không bằng về sớm chút, vào không gian chăm sóc tốt đám thảo dược đã đào được, hôm nay vận khí không tốt lắm, chỉ đào được nhân sâm núi, không tìm được nhân sâm, xem ra còn phải tìm thời gian lên núi lần nữa mới được.
Hai ngày sau, Cao Nghênh Đệ như nguyện gả vào trấn, trước đây nàng luôn lo lắng Minh Nguyệt có thể ra mặt phá đám, may là bên Minh Nguyệt không có động tĩnh gì, lúc này mới khiến nàng yên tâm, trong lòng âm thầm nghĩ, nhất định là Minh Nguyệt không thấy gì cả, hôm đó cố ý nói vài lời khiến nàng nghi ngờ, khiến nàng lo lắng đề phòng, còn lãng phí hai ngày thời gian, không đi tìm Tống Dũng, cũng không biết, liệu có mang thai không.
Về chuyện Cao Nghênh Đệ xuất giá, Minh Nguyệt không hề để ý đến nàng, phần lớn thời gian đều ở trên núi, vận khí coi như không tệ, không chỉ tìm được hai gốc nhân sâm, nhân sâm núi cũng đào không ít, toàn bộ trồng vào trong không gian, có linh tuyền tưới nước, mọc rất tốt, đây mới là chuyện nàng cần phải quan tâm.
Gần đây, Tam ca cùng Trương Tử Tinh cùng nhau giao hàng, người trong nhà đều thấy cả, mặc dù không nói rõ, nhưng cũng ngầm thừa nhận chuyện họ là đối tượng của nhau, mấy ngày thức khuya dậy sớm các loại bận bịu, Trương Tử Tinh gầy đi thấy rõ, người nhà họ Trương ngược lại có chút bất mãn, không muốn để Trương Tử Tinh gầy như vậy nữa, sợ sau này gầy sẽ sinh bệnh, Trương Tử Tinh ở nhà làm ầm một trận, nói mình mà béo thêm, đi vài bước cũng đã cảm thấy thở dốc, muốn cơ thể khỏe mạnh, vẫn là phải gầy đi mới được.
Người nhà họ Trương không thể hiểu được, họ chỉ biết là, có thể béo lên là vì ăn được nhiều ăn ngon, có ai thấy béo mà lại sinh bệnh chứ, chỉ có người gầy mới có các loại vấn đề thôi, bất quá thấy Trương Tử Tinh kiên quyết, họ cũng không có cách, không thể không theo ý nàng.
Nhìn Trương Tử Tinh không chỉ có thể làm, còn quyết tâm giảm béo, gia nãi cũng càng thêm vừa lòng, về phần có nên đi Trương gia bàn chuyện hôn sự không thì còn chưa đến bước đó, tự nhiên cũng không có ai nhắc tới.
Hôm nay, Minh Nguyệt không lên núi, tính đi một chuyến ra trấn, nghĩ sắp tới muốn đi theo quân, phải làm cho mình vài bộ quần áo ra dáng, quần áo của nguyên chủ đều vá chằng vá đụp, điều kiện không tốt, có mà mặc đã là tốt rồi, đâu còn để ý có vá hay không, nếu luôn ở trong thôn làm việc thì không thấy có gì, chỉ là, muốn đi theo quân thì phải có chút ra dáng, nếu không cũng là làm mất mặt Phó Trạch Xuyên.
Nàng tự mình lái xe đạp ra trấn, vừa định đi cửa hàng hợp tác xã, dựng xe đạp ở đó, liền thấy một người phụ nữ chạy thẳng đến, bốn mắt nhìn nhau một khắc, cả hai đều sững người.
"Âu Dương Vãn Vãn?"
"Minh Nguyệt?"
Hai người cùng gọi tên đối phương, có người đuổi theo phía sau, Âu Dương Vãn Vãn ôm bọc quần áo, không dám dừng lại lâu, nhanh chóng chạy về phía trước, người đuổi theo là một đôi vợ chồng trung niên, vừa chạy vừa kêu tên Vãn Vãn, cảnh này xảy ra ở trên đường cái, vẫn thu hút không ít người vây xem, phía trước có người chặn đường Âu Dương Vãn Vãn lại, khiến đôi vợ chồng trung niên rất nhanh đuổi kịp.
"Cái con bé chết tiệt kia, có phải đầu óc hồ đồ rồi không, trong nhà cũng chỉ có một mình con, có cần gì phải xuống nông thôn chứ, chẳng qua chỉ bảo con lấy chồng mà thôi, không muốn thì nói thẳng ra là được, sao có thể lén lút đăng ký xuống nông thôn được chứ, con muốn làm chúng ta tức chết hay sao?"
Người phụ nữ trung niên kéo tay Âu Dương Vãn Vãn, khóc nói chuyện, khó khăn lắm mới nuôi lớn được con gái, gần đây như biến thành người khác, đầu tiên là nói gì cũng không chịu lấy chồng, thậm chí ngay cả mặt cũng không muốn nhìn, sau đó còn tự ý bỏ đi, gặp phải bọn buôn người, may là được người cứu về, cái này coi như xong, vậy mà bây giờ còn lén lút đăng ký xuống nông thôn, tất cả những chuyện này xảy ra đều khiến người trong nhà không thể chấp nhận được, cũng không biết, con gái tốt như vậy tại sao lại thế này, không sống cho tốt mà cứ luôn làm chuyện khó hiểu.
"Mẹ, con đang ủng hộ xây dựng nông thôn, đây là việc tốt, việc vẻ vang, mẹ không ủng hộ con thì thôi, sao còn kéo chân con làm gì?"
Âu Dương Vãn Vãn bất đắc dĩ gạt tay cha mẹ đang kéo mình ra, đây là cơ hội duy nhất của nàng, lần trước không bị bọn buôn người bắt đi, khiến nàng buồn bã mấy ngày, không có người buôn, liền không thể gặp được cái người đầu kia, càng không thể được người khác nhận nuôi, vậy thì làm sao nàng còn có được thân phận tốt, làm sao đến với Lâm Trí Viễn?
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng nghĩ đến chuyện chủ động xuất kích, nàng biết Lâm Trí Viễn đã từng có một thời gian ngắn xuống nông thôn, chính ở nơi này, quen Minh Nguyệt, còn sinh tình cảm với Minh Nguyệt, nhưng bây giờ, Minh Nguyệt không có xuống nông thôn, nàng không biết có biến cố gì xảy ra, cho nên nàng muốn trực tiếp đến nơi Lâm Trí Viễn từng xuống nông thôn để tìm hiểu nguyên nhân, cũng muốn ở đó thay thế Minh Nguyệt nảy sinh tình cảm với anh, chỉ có như vậy, mới có thể đảm bảo về sau họ có thể cùng nhau sống cuộc đời hạnh phúc như kiếp trước...
Bạn cần đăng nhập để bình luận