Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 26: Ta không ngại (length: 7497)

Công an chớp mắt một cái, rất nhanh phản ứng kịp, nhất định là vợ chồng son đang cãi nhau vặt, cho nên mới nói chuyện theo hướng như thế, rõ ràng là rất xứng đôi, làm sao có thể không phải phu thê, nhất định là nhất thời nói giận dỗi, hắn là người đứng xem, khẳng định phải hòa giải một chút, chẳng qua, lời vừa nói ra khỏi miệng, Minh Nguyệt và Phó Trạch Xuyên đều sững sờ tại chỗ.
Minh Nguyệt: Cái gì gọi là ngủ một giấc, liền có thể giải quyết mâu thuẫn? Nàng hoài nghi có người đang lái xe, nhưng là, không có chứng cứ xác thực.
Phó Trạch Xuyên: Quan hệ của hai người bọn hắn cũng vì ngủ một giấc mà bắt đầu rồi, rồi lại ngủ tiếp một giấc... . . Có lẽ sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
"Vợ chồng nào có hận thù qua đêm, nói ra là được, không phải chuyện gì to tát, hai người... . ."
Công an còn muốn tiếp tục khuyên vài câu, chỉ tiếc đã không có ai chịu nghe hắn nói chuyện, Minh Nguyệt và Phó Trạch Xuyên đã quay người rời đi khi lời của hắn còn chưa dứt.
Nhà khách ở ngay xéo đối diện cục công an, hai người một trước một sau đi vào, mở hai phòng, cả đường không nói gì, mỗi người lên lầu.
Hai phòng cạnh nhau, Minh Nguyệt vào phòng liền trực tiếp khóa chặt cửa, nằm trên giường, tiến vào không gian, bên trong có nhà vệ sinh, từ khi xuyên không đến giờ liền chưa có tắm rửa tử tế, tối qua vốn định tắm nhưng lại quá mệt mỏi, không buồn lo lắng nữa, hôm nay phải tắm rửa thật kỹ, thoải mái ngâm mình một cái, thay bộ đồ lót sạch sẽ, còn quần áo ngoài căn bản là không có, chỉ có thể mặc lại bộ đồ cũ, điều kiện bây giờ chỉ có thế, chuyện kiếm tiền đang là việc cấp bách.
Mới từ không gian đi ra, liền nghe phía ngoài có tiếng đập cửa, Minh Nguyệt sững sờ một chút, tiến đến gần cửa phòng hỏi: "Ai vậy?"
"Là ta."
Giọng của Phó Trạch Xuyên truyền đến, Minh Nguyệt nhịn không được trợn trắng mắt, vừa rồi còn cực lực phủi sạch quan hệ giữa bọn họ, bây giờ đến tìm nàng là nghĩ gì, không phải là còn muốn cảnh cáo nàng một chút đó chứ?
Mở cửa phòng, thấy người đàn ông đang đứng bên ngoài, tay bưng một khay, bên trong có hai bát mì bốc hơi nóng, Minh Nguyệt nhìn cánh tay bị thương của hắn, nhanh chóng nhận khay bưng vào phòng, nàng thật sự đói bụng, cả ngày nay, nàng chỉ ăn điểm tâm ở nhà Phó gia, sau đó thì bị bỏ đói, vừa rồi ở trong không gian lại muốn hái táo ăn, kết quả xem ra hẳn là không quen, nàng chỉ có thể uống chút nước suối linh tuyền, định sáng sớm mai sẽ dậy sớm, đi ra ngoài ăn một bữa điểm tâm ngon lành.
Không ngờ Phó Trạch Xuyên lại tốt bụng như vậy, còn đi nấu mì mang lên, tuy không hiểu tại sao thái độ của hắn từ sau khi ra viện lại thay đổi lớn đến vậy, nhưng có thể đưa mì cho nàng sau khi cãi nhau, ít nhất cũng không phải là người quá tệ.
"Ở nhà khách bếp nấu sao?"
Người ta bị thương còn chịu nấu mì, hơn nữa mang lên cho mình, Minh Nguyệt cũng không phải người không biết tốt xấu, lên tiếng trước, định hóa giải bầu không khí ngột ngạt giữa hai người.
"Ừ."
Phó Trạch Xuyên vốn muốn nói, chỉ nấu cho mình, sau đó không cẩn thận nấu nhiều, không muốn lãng phí thức ăn, lúc này mới mang cho nàng, dù sao, chính miệng nàng nói, bọn họ là người xa lạ, nhưng lời đến khóe miệng, vẫn nuốt xuống, hắn cảm thấy, nếu thật sự nói ra những lời này, rất có khả năng, sau này hai người họ thật sự sẽ thành người xa lạ, kết quả đó, không phải điều hắn muốn.
"Cám ơn."
Minh Nguyệt đem hai bát mì đặt trên bàn trong phòng, đưa cho hắn đôi đũa, nếm thử một ngụm, hương vị cũng không tệ lắm.
"Tay nghề của ngươi cũng không tệ đấy."
Đây là khen thật lòng, đừng nhìn chỉ là một bát mì nước trong, món ăn càng đơn giản, càng khảo nghiệm trù nghệ, nhìn mì có vẻ đơn giản, nhưng nếu gia vị không được nêm nếm đúng độ, rất dễ ảnh hưởng đến mùi vị, nhưng bát mì này, mặn nhạt vừa đủ, còn có thêm vài miếng rau xanh, bề ngoài cũng không tệ.
"Lúc còn là tân binh, từng ở ban hậu cần nhà bếp nửa năm, cũng chỉ am hiểu mỗi nấu mì, còn cái khác thì không được."
Tay phải của Phó Trạch Xuyên bị thương, chỉ có thể dùng tay trái ăn mì, may là, hắn dùng được chỉ có điều động tác hơi chậm một chút.
"Có thể nấu xong mì cũng đã là một loại bản lĩnh."
Minh Nguyệt thuận miệng đáp lời một câu, mì này là người ta nấu cho, mình nếu không ngọt miệng một chút, có khi người ta lại bưng mì đi mất thì chẳng phải mình sẽ bị đói bụng đến sáng mai sao? Nếu không có người trước mặt cô đang cố tình bày trò, có lẽ cô còn nhịn được, hiện giờ đã ngửi thấy hương vị, lại còn nếm thử được rồi, bắt cô bỏ bát xuống thật sự làm không được.
Phó Trạch Xuyên không nói thêm, hắn có thể nhận thấy, Minh Nguyệt nói lời bây giờ có vẻ lấy lòng quá mức bề mặt, hắn không cần thiết phải xem là thật.
Hai người vùi đầu ăn hết mì, Minh Nguyệt thu dọn bát đũa trên bàn, chuẩn bị mang đi rửa nhờ nhà khách, vừa đứng dậy liền bị Phó Trạch Xuyên ngăn lại.
"Để tôi làm cho."
Phó Trạch Xuyên muốn nói, bây giờ Minh Nguyệt... . . Có chút làm người khác xao động, tóc vừa gội xõa xuống, trên mặt lộ ra ửng hồng, trên người còn mang theo một mùi thơm nhè nhẹ, hắn cảm thấy, nếu để cô ấy đi ra ngoài trong bộ dạng này, bị người khác nhìn thấy, hắn sẽ không vui, cũng chẳng biết tại sao, chỉ đơn giản cảm thấy, nàng như vậy, nên bị cất đi.
"Hôm nay... . . Trước mặt bọn buôn người, nói em là vợ anh, chuyện đó là anh cân nhắc không chu toàn, khi đó, anh đã nhờ người đi báo công an rồi, chỉ nghĩ kéo dài thêm chút thời gian, về sau, để người khác hiểu lầm, không phải anh không giải thích, chỉ là nghĩ, sau này có thể không có cơ hội gặp mặt nữa, không muốn lãng phí lời, nên không nói nhiều, nếu em thấy không thoải mái thì sau này anh sẽ chú ý, nhất định sẽ giải thích rõ ràng."
Minh Nguyệt vừa tắm ở không gian vừa cẩn thận nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm nay, có vẻ như sự hiểu lầm bắt đầu vì cô đã qua loa nói một câu trước mặt bọn buôn người, nếu đã tự kiểm điểm ra lỗi sai, vậy phải giải thích thật kỹ một chút, điều kiện của hắn tốt, thanh danh cũng rất quan trọng, muốn cực lực phủi sạch cũng là điều dễ hiểu, sau này mình chú ý một chút là được rồi.
"Em không ngại... . . Ý em là, em nhấn mạnh chúng ta không có quan hệ vợ chồng, chỉ là vì... . . Chúng ta quả thật không phải vợ chồng, chưa đăng ký kết hôn cũng chưa tổ chức đám cưới, tóm lại, không phải là em thấy ngại, anh...đi ngủ sớm đi, sáng sớm mai em sẽ gọi anh."
Phó Trạch Xuyên cầm hai cái chén không xuống lầu, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình đang cố gắng nói ra cái từ "ngụy biện", thật sự rất khó hiểu cái cảm giác khi bản thân nói rất nhiều lời, nhưng không câu nào có thể diễn đạt hết ý nghĩ thật sự trong lòng, hắn thật sự không ngại việc, trong mắt người khác, hai người bọn họ là vợ chồng, đặc biệt... . . Khi thấy nàng không giải thích gì, trong lòng hắn còn có chút vui mừng thầm, nhưng hắn phải nói thế nào cho nàng biết, chuyện cưới nàng, hắn thật lòng nguyện ý, nhưng hắn lại lo lắng, nhỡ mình có chuyện ngoài ý muốn, sợ nàng khổ, lại sợ nàng không buồn mà tái giá ngay.
Những hoạt động tâm lý xoắn xuýt như vậy, luôn cảm thấy không giống như kiểu đàn ông có, nhưng lại có chút không khống chế được, muốn đến gần nàng, lại sợ gần nàng quá, ngược lại sẽ làm nàng bị thương...
Bạn cần đăng nhập để bình luận