Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 178: Đi Vương lão sư trong nhà hỗ trợ (length: 7237)

Minh Nguyệt biết chuyện xảy ra bên ngoài là vào buổi chiều tối, khi nàng mang rổ rau sang nhà bà Chu hàng xóm, nghe bà ấy kể lể.
“Cô không thấy đâu, cái gã Thái liên trưởng kia ra tay độc ác cỡ nào đâu, trực tiếp đánh người ta ngất xỉu, còn định bỏ đi, may mà nhiều người lên tiếng chê trách, hắn mới bất đắc dĩ đưa người đến phòng y tế. Mồm thì nói là anh em họ, nhưng mọi người đâu có mù, thấy rõ ràng ba đứa con nít kia có cùng một khuôn mặt với hắn. Hơn nữa cái cô Ngô Thúy Phân kia, nhìn là biết mới từ nông thôn lên, đâu có nhiều mưu mô, chắc chắn là cái tên Thái liên trưởng kia giở trò đồi bại."
Bà Chu nhận lấy rổ, vừa kể vừa nói chuyện với Minh Nguyệt, cũng không chú ý bên trong có gì. Có một đứa bé trai thấy cái rổ trên bàn, trực tiếp vén tấm vải che lên, phát hiện bên trong có mấy viên kẹo sữa thỏ trắng, còn có một gói bánh ngọt, tất cả đều là Minh Nguyệt chuẩn bị để đáp lễ bà Chu.
"Mẹ ơi, sao nhà mình lại có kẹo sữa vậy?"
Nghe con trai nói vậy, bà Chu mới giật mình, vội vàng cầm lấy cái rổ, nhìn đồ bên trong, mắt mở to nhìn Minh Nguyệt.
"Ôi chao, sao cô lại cho nhiều đồ ngon thế này, tôi chỉ đưa chút rau cỏ chẳng đáng gì, cô như vậy… tôi không thể nhận được."
Dù là kẹo sữa hay bánh ngọt đều là đồ đắt tiền, cho dù chồng bà là liên trưởng, một tháng có mấy chục đồng tiền lương, nhưng còn phải nuôi bốn đứa con, rồi còn cha mẹ già, cuộc sống chật vật, lấy đâu ra tiền mua đồ ngon như vậy. Cũng khó trách con trai bà thấy vậy thì mắt sáng lên, chỉ là, bà đưa cho Minh Nguyệt chỉ là rau cỏ nhà trồng, không đáng tiền, sao có thể nhận đồ của người ta được chứ.
“Đều nói họ hàng xa không bằng láng giềng gần, chúng ta là hàng xóm, sau này thể nào cũng sẽ có lúc làm phiền chị, biết nhà chị có trẻ con nên tôi mới chuẩn bị mấy thứ này. Chị không nhận, thì sau này tôi còn dám nhờ vả gì chị nữa.”
Minh Nguyệt liếc mắt nhìn vào sân nhà bà Chu, cùng với nhà cô có kết cấu giống nhau, nhưng trong sân toàn rau, có thể thấy bà là người chịu khó, rau đều mọc rất tốt.
“Nếu cô nói vậy thì tôi cũng không khách sáo, nhận lấy đồ nhé. Thế này đi, mấy ngày này, nhà cô nếu vẫn chưa có rau thì cứ qua nhà tôi mà hái, hai người các cô chắc ăn cũng không nhiều, tôi không có tài cán gì khác, chỉ trồng rau là được thôi.”
Bà Chu nhìn đứa con trai đang cầm kẹo sữa trong tay, nhất định không chịu trả lại, đành nhận lấy bánh kẹo. Bà nghĩ bụng sẽ để người ta qua hái ít rau ăn, như vậy cũng không tính là chiếm tiện nghi của người ta.
"Chu Quý, thầy Vương bảo tôi đến gọi mẹ cậu sang giúp làm cá, cha tôi câu được cá mang sang biếu thầy hai con, thầy Vương nói muốn ăn đậu phụ kho cá, bảo mợ mang hai miếng đậu phụ sang, nhanh tay lên, nhà thầy Vương ăn cơm tối sớm, còn phải soạn bài, không được chậm trễ."
Ngoài cửa có một cậu bé chạy tới, nói với đứa bé nhà bà Chu. Cậu ta coi hai người lớn đứng trong sân như không thấy, mồm một câu thầy Vương. Minh Nguyệt đoán chắc đó chính là Vương Linh vừa nãy, nhưng mà một thầy giáo lại sai bảo học sinh và phụ huynh như vậy được sao? Muốn ăn cá đậu phụ, cá là phụ huynh câu, đậu phụ cũng bắt bà Chu mang sang, ách, sao cô ta tạo cho người khác cảm giác không được tốt lắm nhỉ?
"Vậy chị cứ làm việc đi, em về trước đây."
Dù sao chuyện nhà người ta cô cũng không quản. Đồ đã đưa rồi, coi như là chào hỏi, cô cũng phải về nhà chuẩn bị cơm tối.
Bà Chu không hề chậm trễ, thấy Minh Nguyệt ra cửa liền gọi hai đứa con gái ra, bảo con lớn cầm tiền đi ra cửa hàng cung tiêu mua đậu phụ, con gái thứ hai ở nhà chuẩn bị cơm tối, còn bà thì nhanh chân đi sang nhà thầy Vương. Trong lòng bà nghĩ, nhà người ta đưa cá cho thầy Vương, mình chỉ đưa hai miếng đậu phụ có phải ít quá không? Nhà chẳng có gì đáng giá, đột nhiên bà nhớ đến kẹo sữa và bánh ngọt mà Minh Nguyệt mang qua. Kẹo sữa thì để lại cho bọn trẻ, còn bánh ngọt, hay là cứ mang biếu thầy Vương đã vậy.
Nghĩ vậy, bà quay người lại về nhà cầm gói bánh, hai đứa con trai tuy không tình nguyện nhưng biết mẹ cầm cho thầy Vương, chúng không cản được chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Nhà Vương Linh, cách nhà bà Chu phải đi bộ hơn mười phút, cũng là một cái sân nhỏ, nhưng trong sân không trồng rau, mà là đủ loại hoa cỏ nhìn rất tao nhã.
"Thầy Vương ơi, cá ở trong bếp à?"
Bà Chu vừa vào cửa liền đi thẳng vào bếp. Bà đã quen làm việc vặt trong nhà thầy Vương rồi. Hoa trong vườn do bà chăm sóc, nhà vệ sinh do bà dọn, phòng bếp lại càng quen thuộc. Tất cả đều là bà làm đã thành thói quen rồi.
"Bà Chu vất vả rồi, cá ở trong bếp, tôi thật không tài nào làm được mấy việc này, nó trơn tuột, không bắt được. Chỉ có thể nhờ bà thôi."
Vương Linh chẳng thèm ra khỏi cửa, chỉ đứng ở cửa sổ phòng đọc sách nói vọng ra. Ăn cá thì không tệ nhưng giết cá, cô ta không tài nào làm được, vừa trơn vừa tanh, cô không muốn đụng vào, may mà có mấy bà hàng xóm có thể sai bảo. Cô ta cũng khôn, chỉ chọn những bà không có bối cảnh gì để sai khiến, cùng lắm chỉ nói vài câu nhẹ nhàng, cũng không mất gì.
"Thầy Vương, cá đã làm xong, đậu phụ nhà tôi mua cũng đang kho trong nồi, đây là bánh ngọt nhà tôi mới được, biếu thầy nếm thử ạ."
Bà Chu xử lý xong cá, tiện tay bỏ vào nồi đất kho, như vậy thì thầy Vương không cần phải bẩn tay mà có thể ăn ngay. Làm xong mọi thứ, bà mới mang gói bánh ngọt vào phòng để trước mặt Vương Linh.
"Ôi, bà xem tôi này, vừa nãy còn đang soạn bài nên không để ý động tĩnh trong bếp. Bà lại còn kho cả lên nữa, làm phiền bà quá, hay là bà ở lại ăn cùng đi."
Vương Linh lơ đãng đáp một câu, soạn bài gì chứ, chỉ là cô ta kiếm cớ thôi, bây giờ cô ta dạy lớp một, toàn thứ đơn giản, có gì mà phải chuẩn bị, mở miệng ra là dạy được rồi.
“Thôi không cần đâu, tôi còn phải về nhà nấu cơm, tôi về trước.”
Bà Chu làm sao có thể ở lại ăn cơm được chứ. Chưa kể năm nay lương thực đều được định lượng, nhà nào cũng không có lương thực dư, chỉ là nếu mời cơm thì cũng là bà mời lại Vương Linh chứ, sao có chuyện bà ở nhà Vương Linh ăn được. Để bánh lại rồi bà nhanh chóng rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận