Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 66: Vấn an Trương Tử Tinh (length: 7557)

Muốn đi thăm bệnh, tự nhiên không thể tay không đến. Minh Kiến Quân vào phòng lấy chút bánh trái, Minh Nguyệt về nhà múc một bát món kho đã làm, thêm mấy quả trứng trà, còn lấy một ít cá khô, dùng giỏ trúc đựng cẩn thận, chuẩn bị cùng Tam ca đi xem, dù sao trai chưa cưới gái chưa gả, nếu để người khác thấy một mình ở chung với nhau thì không hay lắm.
"Ngươi ở nhà nghỉ ngơi chút đi, ta với Tam ca đi xem."
Nhìn thấy Phó Trạch Xuyên vào phòng, Minh Nguyệt nói một câu, hai ngày nay hắn cũng giúp không ít việc, nếu không có hắn và Lâm Cường quen biết thì mọi chuyện cũng không thuận lợi như vậy. Vốn dĩ trong quân đã huấn luyện rất vất vả, kết quả về nghỉ phép lại phải bận rộn chăm sóc hết việc này đến việc khác, bây giờ có thời gian thì hãy để cho hắn nghỉ ngơi cho tốt.
"Được, nếu có chuyện gì thì gọi ta."
Trương mẫu thấy Phó Trạch Xuyên vào phòng hăng hái như vậy thì có chút lo lắng, nếu đánh nhau thì hắn tuyệt đối là một trợ thủ đắc lực.
Minh Nguyệt gật đầu, trong lòng hiểu ý bà, có điều, nàng cảm thấy có Trương Tử Tinh ở đó thì chắc cũng không đến mức đánh nhau được. Rõ ràng là Trương Tử Tinh không muốn người Trương gia dùng ân tình này để ép Tam ca cưới nàng, cho nên, vẫn là cứ đến xem tình hình thế nào rồi tính sau.
Cùng Minh Kiến Quân đi đến nhà họ Trương thì cửa viện đã mở. Cách vách là sân nhà họ Tống, Tống Dũng thấy hai anh em nhà họ Minh đứng ở cửa nhà họ Trương thì nhổ nước bọt về phía họ.
"Đồ không biết tốt xấu, em gái ta mặt nào là mặt, dáng nào là dáng, chỗ nào không xứng với ngươi, vội vàng cho ngươi cơ hội, giờ còn lên mặt tưởng mình ghê gớm lắm, kết quả... Hừ, chẳng phải là muốn cưới vợ thôi sao, đúng là không nhìn ra, con trai đại đội trưởng cũng muốn tuyệt tự à... ."
"A... ."
Lời Tống Dũng còn chưa dứt thì phía sau đã có người dùng cây trúc quất vào lưng hắn, dùng sức không nhỏ, đánh đến mức hắn la oai oái. Minh Nguyệt liếc nhìn người đánh Tống Dũng, là ông của Trương gia, tóc đã bạc đi nhiều, nhưng đánh người thì tuyệt đối không khách khí, chậm rãi quất vào lưng Tống Dũng, chỉ nghe động tĩnh này thôi thì chắc cũng đau lắm.
"Nhà các ngươi có cái gì tốt chứ, toàn một lũ lòng dạ hiểm độc, con gái nhà ta có thế nào thì cũng không đến lượt ngươi đến đây nói ra nói vào."
Trương nãi nãi nghe thấy tiếng động bên ngoài thì cũng xông ra, không nói hai lời, một chậu nước đã tưới lên người Tống Dũng. Trời rất lạnh, chậu nước lạnh như vậy tưới xuống thì đúng là làm cho người ta lạnh thấu tim. Tống mẫu lúc đi ra, chỉ vào hai ông bà nhà họ Trương, nửa ngày không nói được một lời. Bởi vì người trong thôn đều biết, Trương gia có một người con có cống hiến với quốc gia, chỉ riêng điểm này thôi đã đủ để nhà họ nhận được không ít ưu đãi trong thôn, thậm chí là trong toàn xã, nếu thực sự làm lớn chuyện thì cũng không có lợi lộc gì, chỉ có thiệt cho nhà họ Tống thôi.
"Hai người các ngươi đến đây xem náo nhiệt à?"
Trương nãi nãi thấy mẹ con nhà họ Tống vào phòng, lúc này mới nhìn sang hai anh em nhà họ Minh vẫn còn đứng ở nơi hẻo lánh, giọng điệu không được tốt lắm mà lên tiếng.
"Nãi nãi khỏe, chúng cháu đến thăm Trương Tử Tinh, nàng đã đỡ hơn chút nào chưa ạ?"
Minh Nguyệt vội tiến lên chào hỏi, tươi cười đón chào. Không còn cách nào, hai ngày nay họ chỉ mải kiếm tiền, hoàn toàn không nghĩ đến việc đến thăm Trương Tử Tinh một chút. Ông bà nhà người ta có ý kiến cũng là dễ hiểu.
"Cô vào đi, còn cậu thì đi theo tôi."
Trương nãi nãi chỉ vào Minh Nguyệt trước, sau đó chỉ vào Minh Kiến Quân, rất rõ ràng là có chuyện muốn nói với Minh Kiến Quân, không muốn Minh Nguyệt tham dự vào. Đây là ở nhà họ Trương, Minh Nguyệt cũng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho Tam ca, mong hắn có thể bình an vượt qua. Nghĩ đến mấy cái mà ông Trương gia quất lên người Tống Dũng vừa rồi, thì cũng có chút lo lắng không biết Tam ca có bị ăn đòn không.
"Trương Tử Tinh, ta là Minh Nguyệt, ta đến thăm ngươi chút."
Minh Nguyệt gõ cửa phòng Trương Tử Tinh, nghe thấy nàng nói vào, mới đẩy cửa đi vào.
Trong phòng rất sáng sủa. Trương Tử Tinh đang nằm trên giường, tay đang cầm đôi giày lót đang thêu thùa. Nhìn thấy Minh Nguyệt thì có chút kinh ngạc.
"Sao ngươi lại tới đây?"
"Ngươi có đỡ hơn không?"
Hai người đồng thanh lên tiếng. Trương Tử Tinh hai ngày nay đều không có ra ngoài, hôm đó bị ngã xuống nước, về thay quần áo xong đã vội chạy sang nhà họ Minh. Vì vội nên chỉ kịp thay mỗi áo khoác ngoài, bên trong chưa kịp thay, mặc quần áo ướt ở nhà họ Minh nghe Tống gia gây sự toàn bộ. Lúc về nhà đã thấy nóng ran cả người, cô nghĩ không sao nên không nói với người nhà, định ngủ một giấc sẽ đỡ hơn. Ai ngờ đến nửa đêm càng ngủ càng lạnh, cô mới đứng dậy gọi ba mẹ. Sờ trán thì nóng đến dọa người, liền lập tức đi gọi lang y chân trần về ngay trong đêm để kê thuốc cho uống. Đến chiều ngày hôm sau, mới hạ sốt, người cũng tỉnh táo hơn.
Việc này dọa cả nhà sợ chết khiếp, đầu năm nay, vì sốt mà đầu óc bị hỏng, rồi chết vì không hạ sốt, cũng nghe nói không ít, thấy đứa con gái duy nhất nhà mình cứ nửa sống nửa chết nằm đó không tỉnh, ba mẹ cùng ông bà không dám chợp mắt, cứ thế canh chừng cô, đến khi cô khá hơn một chút thì mới thở phào một hơi.
"Đây là ta tự làm để ăn cho có hứng thú thôi. Bệnh người thì không có khẩu vị, cái này còn dễ ăn đó, ngươi nếm thử đi."
Minh Nguyệt bưng món kho ra, vốn là đổ từ nồi lớn ở nhà ra, bây giờ vẫn còn hơi ấm, vừa mở nắp bát ra thì mùi thơm nức mũi đã bay ra, chỉ ngửi mùi này thôi cũng đủ làm cho Trương Tử Tinh không tự chủ nuốt nước miếng.
"Đây là... đồ lòng?"
Trương Tử Tinh nhìn vào trong bát, có chút không thể tin được, sao đồ lòng lại thơm như vậy?
"Ngươi cứ nếm thử trước đã."
Đưa đũa cho Trương Tử Tinh, Minh Nguyệt chỉ muốn Trương Tử Tinh ăn thử một chút. Mấy ngày nay bán món kho ở cung tiêu xã, thấy không ít người cũng phản ứng giống như Trương Tử Tinh bây giờ, không tin đồ lòng lại có thể thơm như vậy, ai ăn thử rồi thì mới thay đổi cách nhìn sai lệch về đồ lòng.
"Sao lại làm, sao mà ngon thế?"
Đầu tiên là ăn thử một miếng nhỏ, nếm xong rồi thì thấy có chút không dừng lại được. Trương Tử Tinh vốn dĩ đã mập, ăn cũng nhiều, hai ngày nay vì ốm nên không có hứng thú, ăn cũng kém đi, mặt gầy hẳn, nhưng mà bây giờ ăn món kho này xong, vị giác lập tức mở ra. Còn bóc trứng trà, ăn hết cái này đến cái khác, chỉ cảm thấy càng ăn càng ngon.
"Ngon là được, sau này nếu muốn ăn thì cứ đến nhà mà ăn, bao no."
Minh Nguyệt lấy bánh trái và cá khô trong giỏ ra. Cô cũng không biết Tam ca đối với Trương Tử Tinh là có ý nghĩ thế nào nên cũng không biết phải nói gì.
"Sao nhà ngươi lại làm nhiều món này vậy? Tại sao lại làm nhiều thế? Chẳng lẽ... Các ngươi đang đầu cơ trục lợi hả?"
Không có gia đình nào mỗi ngày đều làm cùng một món ăn cả, trừ phi đây không phải là làm cho người nhà ăn, mà là để đem đi bán. Năm nay, bị gán cho cái tội đầu cơ trục lợi có thể làm người ta thân bại danh liệt, Trương Tử Tinh thật sự lo lắng nếu nhà Minh cứ tiếp tục làm như vậy, thì có thể hủy hoại Minh Kiến Quân...
Bạn cần đăng nhập để bình luận