Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 07: Vẫn là ta đi xuống nông thôn đi (length: 7656)

Ha ha, nguyên chủ bi thảm cả đời, nếu Minh Châu muốn đi trải qua một lần, vậy chỉ có thể... Cung tay đưa lên.
Lâm Trí Viễn ở trước mặt người ngoài, vẫn luôn có cái hình tượng yêu vợ thiết tha, thường xuyên sẽ đem người yêu treo ở bên miệng, nhất là khi có phỏng vấn hoặc là trước mặt người ngoài. Có lẽ, Minh Châu đã từng xem tin tức đưa tin về điều đó rồi, cứ nghĩ là cái người yêu này chỉ là Minh Nguyệt, nhưng không rõ ràng, cái người yêu này, chưa từng thuộc về Minh Nguyệt.
"Đầu tiên, các người vì muốn ta không làm mất mặt Minh gia, là đã đem ta khóa ở trong phòng. Có người tiến vào, làm cái gì, vào bằng cách nào, những điều này, có phải đều nên hỏi các người một câu không?"
Thu hồi suy nghĩ, Minh Nguyệt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh vừa rồi, không có gì đáng sợ, nếu đã xuyên qua tốt xấu nàng cũng là người có kinh nghiệm của đời sau, hơn nữa còn biết một ít diễn biến tiếp theo, chắc chắn sẽ không đến nỗi lụi bại, dù sao với người Minh gia là không thể nào thật sự hòa thuận, chi bằng cứ làm ầm ĩ lên một chút, tốt nhất là có thể không cần qua lại, bằng không, cứ luôn muốn tính kế người nhà của mình như vậy, muốn đến có tác dụng gì?
"Tiếp theo, chuyện đi nông thôn, ta sẽ không đi, các người nếu cưỡng ép ta đi, hoặc là lén lút báo danh cho ta, ta sẽ làm ầm ĩ ở tổ dân phố, đến lúc này, các người là mất mặt cũng được, thật mất mặt cũng thế, dù sao, ta không thèm để ý."
Nực cười, thật coi ba chữ người Minh gia là cái gì sự ban ơn à? Người khác có muốn làm người Minh gia hay không, nàng không rõ, dù sao, bản thân Minh Nguyệt, đối với chuyện này, thật sự không để ý.
"Cuối cùng, đừng có luôn đem mấy từ thấp hèn, tiểu tiện nhân, không biết liêm sỉ khó nghe như vậy đặt chung với ta, ta không được giáo dục tốt, chẳng lẽ không phải do các người làm cha làm mẹ tạo thành sao? Mắng ta, còn không bằng tự mắng mình, chính các người, đã đưa ta đến ở nông thôn, chính các người, đã làm cho ta trở thành bộ dáng bây giờ, rõ ràng đều là lỗi của các người, vì sao lại muốn ta gánh chịu?"
Minh Nguyệt vừa nói vài câu, mấy người nhà Minh gia nhất thời không nói được lời nào, bọn họ không phải không muốn phản bác, chẳng qua là, thật sự không có lời nào có thể phản bác, đúng là bọn họ đưa người đến ở nông thôn, đúng là bọn họ lo lắng nàng vừa trở về, sợ nàng mất mặt, mới đem nàng khóa ở trong phòng hậu viện.
Đúng vậy, vì sao, bị khóa cửa, Phó Trạch Xuyên vẫn có thể đi vào? Còn xảy ra chuyện như vậy ở bên trong?
"Tỷ tỷ... Thật là bình tĩnh quá, đến lúc này rồi, xảy ra chuyện lớn như vậy, vẫn còn tâm trí nghĩ mấy vấn đề này, nếu là ta, chỉ sợ chỉ biết khóc."
Minh Châu không nghĩ đến, lúc này, vậy mà lại vì vài câu nói của Minh Nguyệt mà khiến người nhà Minh gia thật sự bắt đầu suy nghĩ, điều này sao có thể xảy ra? Người là nàng đẩy mạnh, thuốc là nàng hạ, để cho Minh Nguyệt hợp tác, lúc rót thuốc nàng còn đẩy Minh Nguyệt một cái, hình như là đụng đầu, bất quá, nàng xác định người không có tắt thở, hơn nữa thời gian không cho phép, sau đó liền mau chóng rời đi, cho đến khi nghe được động tĩnh bên trong, mới biết kế hoạch của mình thành công, vội vàng đi tìm người nhà Minh gia lại đây.
Những chi tiết này căn bản không chịu nổi kiểm tra, nàng chỉ có thể muốn dẫn dắt đề tài đi hướng khác, làm cho người Minh gia, nhận định Minh Nguyệt có tâm cơ, giỏi tính toán, bây giờ mới sẽ bình tĩnh như vậy.
Dù sao, nếu Minh Nguyệt không chủ động lên giường, thì một cô gái chưa chồng nào, khi xảy ra chuyện như vậy với đàn ông, phá thân, mất danh tiết, đây chính là chuyện trời long đất lở, làm sao có thể tỉnh táo như thế, còn đang tìm kiếm sơ hở trong đó.
"Em gái nói đúng, nếu không phải tự cô ta tính kế, làm sao có thể bình tĩnh như vậy, đã sớm đi tìm c·h·ế·t rồi."
Minh Thành lập tức tiếp lời, vốn hắn không thích đứa em gái này, cái bộ dạng xử sự bất kinh đó, càng làm cho người ghét, chẳng lẽ, muốn hắn tiếp nhận, đứa em gái này, chỉ thua kém mình mấy phút mà sinh ra, không chỉ có thân thể tốt mà đầu óc cũng không tồi?
"Tìm c·h·ế·t? Ngươi ngược lại đang mong ta c·h·ế·t đấy, bất quá, nếu ta mà c·h·ế·t rồi, thì chuyện xuống nông thôn, chỉ có thể tự ngươi đi thôi."
Minh Nguyệt nhìn Minh Thành, rõ ràng là sinh đôi, nhưng mà thật sự rất chán ghét đối phương, nhìn gương mặt kia của Minh Thành, dung mạo không tồi. Sau khi xuyên qua, mình cũng chưa có thời gian nhìn gương, không biết, mặt mình bây giờ, lớn lên thành hình dạng ra sao?
"Ngươi... Cho dù là c·h·ế·t, cũng phải đi ở nông thôn c·h·ế·t, đừng có mà c·h·ế·t trong thành, thêm xui xẻo."
Minh Thành hiện tại nghe không được hai chữ xuống nông thôn nhất, mặc dù chưa trải qua, nhưng cũng nghe những người về thành thăm người thân nói không ít chuyện đi nông thôn vất vả, thật ra, không cần nói nhiều, chỉ cần xem cũng có thể thấy, một đám người gầy đen làm sao mà so được với việc ở trong thành thoải mái tự tại, huống chi điều kiện nhà bọn họ cũng không tệ, ăn no mặc ấm, hắn ở nhà vì lí do sức khỏe, càng là áo đến thì đưa tay, cơm đến thì mở miệng, nếu thật đi nông thôn, đừng nói mấy tháng, cho dù là mấy ngày, hắn cũng không kiên trì.
"Nhị ca, tỷ tỷ bây giờ đã cùng anh Trạch Xuyên có...phu thê chi thực rồi, làm sao còn có thể đi được nữa, chuyện xuống nông thôn, vẫn là để em đi, có người trong nhà gửi tiền gửi phiếu cho, em chắc chắn không có vấn đề."
Minh Châu một lần nữa nhắc tới việc cô có thể đi xuống nông thôn, người nhà Minh gia đều tưởng là cô đang đau lòng, vì tủi thân, cho nên mới cố ý nói như vậy, vừa có thể tạm thời rời khỏi nơi đau lòng này lại vừa có thể thay Minh Nguyệt không thể thay Minh Thành chia sẻ gánh nặng, thật là làm uổng cho chính mình vì toàn thể Minh gia, điều này càng khiến người ta thấy, cô quá hiểu chuyện.
"Không được, Minh Châu còn nhỏ, sao có thể đi xuống nông thôn, với lại, người có hôn ước với nhà Phó gia là Minh Châu, sắp kết hôn rồi, cứ như vậy, cũng sẽ không tới phiên cô ấy đi nông thôn."
Mẹ Minh ôm chặt tay con gái hơn, con gái biết suy nghĩ vì gia đình như vậy, sao có thể đi xuống thôn chịu khổ được, con gái mà bà cưng chiều, so với Minh Nguyệt - con gái mà không được nuôi dưỡng bên cạnh, tự nhiên cô con gái nhỏ này sẽ được bà thích hơn.
Minh Nguyệt nhìn mấy người nhà Minh vẫn muốn ngăn cản Minh Châu đi xuống nông thôn, vậy mà không ai nhận ra, ánh mắt của Minh Châu khi nhắc tới chuyện đi xuống nông thôn tràn đầy sự mong đợi, người Minh gia vậy mà vẫn còn ngăn cản nàng, thật đúng là không hiểu người ta nghĩ gì.
Cùng nhìn ra Minh Châu có điều gì đó không đúng còn có Phó Trạch Xuyên, người đang đứng ở bên cạnh quan sát lạnh lùng, theo góc nhìn của một người ngoài như anh mà nói, anh có thể thấy được những điều đáng nghi, còn là rất nhiều.
Tỷ như, Minh Nguyệt nói bị khóa trong phòng, nếu là sự thật, thì người hạ thuốc không có khả năng là Minh Nguyệt.
Lại tỷ như, Minh Châu luôn nói muốn thay Minh Thành đi xuống nông thôn, hình như không phải nói dối lấy lệ, ngược lại như là một lời đề nghị chân thành, vì sao cô ta lại muốn đi xuống nông thôn, nếu cô ta thật sự muốn đi xuống nông thôn, như vậy, có khả năng nào không, cô ta không muốn tiếp tục mối hôn sự với nhà Phó gia?
Ý nghĩ này xuất hiện khiến Phó Trạch Xuyên cảm thấy mình có phải bị điên rồi hay không, Minh gia luôn luôn coi trọng mối hôn sự này với nhà Phó gia, trước kia Minh Châu cũng sẽ thường xuyên tìm cơ hội tiếp cận anh, sao tự nhiên bây giờ lại muốn từ hôn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận