Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào
Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 85: Có lỗi với nàng (length: 7651)
"Chắc không phải Phó Trạch Xuyên ở trong quân đội phạm phải sai lầm gì chứ, ta đã nói mà, mấy năm trước không về, sao tự nhiên lại về, không phải là muốn xuất ngũ đó chứ."
"Nếu là trong quân đội xảy ra chuyện, ở quân đội phải giải quyết chứ, chắc không phải đâu, ta đoán, có phải Phó lão gia tử nhận cái gì không nên nhận hay không, giờ tội hối lộ cũng bị tra gắt gao lắm."
"Không thể nào, Phó lão gia tử phạm sai, sao có thể để Phó Trạch Xuyên chịu theo, công an bắt ai thì là người đó phạm sai chứ."
"Nhà họ Phó xưa nay là gia đình quyền quý, nhìn xem nhà gỗ này ở kìa, rộng lớn lại thoải mái, giờ thì cũng đến lúc gặp báo ứng rồi, làm gì có chuyện mãi chúng hưởng phúc chứ, cô con dâu mới bước chân vào nhà họ Phó mới là thảm nhất đó, cứ tưởng gả vào nhà họ Phó thì có ngày tốt, ai dè đâu, công dã tràng."
"Này cũng nói không chính xác đâu, có khi, là do cô con dâu này không nên cưới đó, trước kia đều êm đẹp, sao đột nhiên lại xảy ra lắm chuyện thế này, biết đâu cái con bé nhà họ Minh, là một cái tai họa, vào cửa nhà họ Phó, chính là rước họa vào thân."
...
Đối với những lời đồn thổi bên ngoài, Minh Nguyệt cùng Phó gia gia đương nhiên là không biết. Từ sau khi Phó Trạch Xuyên bị công an đưa đi, hai người bọn họ vẫn ở trong nhà không ra ngoài, Phó gia gia luôn ở trong thư phòng không ra, cơm trưa cũng là Minh Nguyệt bưng vào cho ông ăn. Còn Minh Nguyệt thì ngồi ở đại sảnh, tay cầm quyển tạp chí, đầu lại đang nhớ lại nội dung trong sách, muốn tìm ra một vài điểm đột phá, xem có thể làm gì không, cứ chờ đợi thế này, thật là làm người nóng ruột.
Người phạm tội là em trai cùng cha khác mẹ của Phó Trạch Xuyên, tên là Phó Hạo Văn, từ nhỏ đã là một kẻ lưu manh. Với loại người này, phạm tội là chuyện chắc chắn, chỉ là xem là tội lớn hay tội nhỏ thôi. Chắc là lần này cũng đã gây ra không ít chuyện vặt vãnh trước đó rồi, bây giờ phạm vào tội giết người nghiêm trọng. Vốn chỉ là chuyện riêng của một mình hắn, Phó thiên người làm cha này không những không khuyên giải con trai sớm ra tự thú, còn giúp Phó Hạo Văn chạy trốn, còn có giúp cùng nhau giết người, hai cha con này quả là cùng dòng máu, cùng suy nghĩ não tàn.
Nói cho cùng, chuyện này đều không liên quan đến Phó Trạch Xuyên, địa điểm xảy ra sự việc không phải ở đây, cha con họ cũng nhiều năm như vậy không có liên hệ, hơn nữa còn có giấy đoạn tuyệt quan hệ, chắc là có thể tránh được việc bị liên lụy chứ. Minh Nguyệt ngược lại không lo lắng cho bản thân bị liên lụy, nàng có không gian trong tay, dù đi đến đâu cũng sẽ không quá khó khăn, chủ yếu là lo lắng, ông nội có chịu nổi không, không chỉ trên thân thể sẽ chịu không được, trong lòng càng khó chấp nhận.
Cả đời ông nội đều cống hiến cho nhà máy, được lãnh đạo xưởng tán thành, cũng nhận được sự tôn trọng của không ít người. Đến tuổi xế chiều lại vì chuyện con trai phạm sai mà bị liên lụy phải xuống xưởng, người có mạnh mẽ đến đâu, chắc cũng không có cách nào bình thản đối mặt, vẫn là phải tận khả năng tránh được an bài bị xuống xưởng mới tốt.
Trong sách có ghi là, Phó Trạch Xuyên ngay ngày đó đã bị quân đội gọi về điều tra, sau đó bên này liền nhận được thông báo xuống xưởng. Bây giờ, Phó Trạch Xuyên bị công an bắt đi, cũng không biết bên quân đội có giống như trong sách viết hay không, gọi anh về điều tra? Nếu không bị liên lụy, Phó Trạch Xuyên vẫn phải về quân đội điều tra, vậy thì nàng sẽ dẫn theo ông nội quay lại thôn, như vậy cũng có thể đỡ nghe những lời đồn đại, không cần đoán cũng biết, người bên ngoài, giờ chắc chắn đang ngừng chỉ trích nhà họ Phó, tránh xa một chút, không nghe thấy cũng là chuyện tốt.
Đang suy nghĩ nội dung trong sách, có lẽ là quá nhập tâm, ngay cả lúc nào Phó Trạch Xuyên trở về, nàng cũng không phát hiện.
Phó Trạch Xuyên vào cửa liền nhìn thấy Minh Nguyệt đang ngồi trước bàn, tuy tay cầm sách, nhưng mắt nàng lại không hề nhìn sách, thỉnh thoảng cắn môi, nhíu mày, vẻ mặt rất là phong phú. Anh cũng đã đi đến phía sau lưng rồi mà nàng vẫn không phát hiện ra.
"Về rồi?"
Phó gia gia ở trong thư phòng nghe thấy tiếng động, vội vàng đi ra, đối với chuyện của con trai, ông có thể không để ý, nhưng đối với chuyện của cháu trai, ông không thể không để ý.
Nghe được tiếng của ông nội, Minh Nguyệt mới hồi phục tinh thần lại, thấy Phó Trạch Xuyên đứng sau lưng, vội đứng lên, không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, muốn nghe anh nói chi tiết về chuyện hôm nay, chuyện này liên quan đến sự phát triển về sau, thời điểm này, hoàn toàn là một bước ngoặt lớn của Phó Trạch Xuyên.
"Sáng sớm ngày mai ta phải quay về quân đội."
Phó Trạch Xuyên thở dài một hơi, anh cũng không muốn có kết quả như thế này, nhưng mà, quân đội đã ra lệnh, anh nhất định phải trở về, hơn nữa, lần này trở về, nhất định phải trải qua thẩm tra, nếu không tốt, thì không cách nào ở lại quân đội được nữa. Anh cảm thấy mình rất vô tội, nhưng mà, khi nhìn Minh Nguyệt, anh cảm thấy, nàng càng vô tội hơn. Vốn dĩ, hai người họ kết hôn, là do Minh Châu tính kế, hiện tại gả vào nhà họ Phó chưa được mấy ngày, liền xảy ra chuyện lớn như vậy, về sau sẽ thế nào, còn chưa nói được, thật sự rất xin lỗi nàng.
"Vậy ta với ông nội, có... Có an bài gì không?"
Minh Nguyệt muốn hỏi, có bị liên lụy xuống xưởng hay không, nhưng lời vừa đến khóe miệng mới nhận ra, hỏi như vậy không thích hợp lắm, lúc này mới đổi thành an bài.
"Không có liên quan gì đến hai người, chẳng qua, chuyện tùy quân, có lẽ, tạm thời sắp xếp không được, em và ông nội cứ ở nhà chờ tin tức của anh đi, đợi khi bên anh, mọi việc đều đã sắp xếp ổn thỏa, hai người sẽ qua đó."
Càng về sau nói, Phó Trạch Xuyên càng cảm thấy thật có lỗi với Minh Nguyệt, lúc cưới cô là muốn cho cô một cuộc sống tốt nhất, muốn để cô gả cho mình, là muốn cô cùng mình sống cuộc sống tốt. Nhưng bây giờ, ngay chính anh cũng không chắc chắn, tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra.
Minh Nguyệt ngược lại thở phào nhẹ nhõm, khi nghe anh nói không liên quan gì đến bọn họ, tảng đá trong lòng Minh Nguyệt cuối cùng cũng rơi xuống, cuối cùng, không bị xuống xưởng, đây đã là kết quả tốt nhất rồi, chỉ cần không bị liên lụy, thì ông nội cũng sẽ không cần phải chết. Như vậy, đối với Phó Trạch Xuyên mà nói, cũng có thể đỡ phải một cú đả kích.
"Thật xin lỗi, em..."
"Em sẽ đưa ông nội về thôn."
Hai người bọn họ đồng thời mở miệng, nói ra những lời, là hoàn toàn không giống nhau. Minh Nguyệt nhìn Phó Trạch Xuyên trước, sau đó lại nhìn về phía Phó gia gia.
"Ông nội, ở nông thôn cuộc sống đơn giản, ông có ông nội của con là bạn bè, các ông nhiều năm không gặp, vừa hay thừa cơ hội này, hảo hảo tụ họp."
Nói xong với ông nội, sau đó lại nhìn về phía Phó Trạch Xuyên.
"Em tin anh, dù quân đội có sắp xếp gì vì chuyện này đi chăng nữa, em với ông nội sẽ ở thôn chờ anh, chờ anh quay về đón hai người. Đến lúc đó, nếu có thể tùy quân, thì để ông nội đi cùng hai người, nếu như... Có sắp xếp khác, thì cả nhà ba người chúng ta cũng cùng nhau đối mặt."
Nghe được sự sắp xếp của Minh Nguyệt, không chỉ Phó Trạch Xuyên, Phó gia gia cũng vô cùng cảm động, nghe con bé nói gì mà cả nhà ba người, cùng nhau đối mặt, hốc mắt ông đỏ hoe, đứa cháu dâu này thật tốt, cháu trai cưới được cô, là phúc lớn rồi. Xảy ra chuyện như vậy mà có thể không rời không bỏ, còn dẫn theo ông già này bên cạnh, cháu dâu tốt như vậy, thật là hời cho thằng nhóc con này.
"Nếu là trong quân đội xảy ra chuyện, ở quân đội phải giải quyết chứ, chắc không phải đâu, ta đoán, có phải Phó lão gia tử nhận cái gì không nên nhận hay không, giờ tội hối lộ cũng bị tra gắt gao lắm."
"Không thể nào, Phó lão gia tử phạm sai, sao có thể để Phó Trạch Xuyên chịu theo, công an bắt ai thì là người đó phạm sai chứ."
"Nhà họ Phó xưa nay là gia đình quyền quý, nhìn xem nhà gỗ này ở kìa, rộng lớn lại thoải mái, giờ thì cũng đến lúc gặp báo ứng rồi, làm gì có chuyện mãi chúng hưởng phúc chứ, cô con dâu mới bước chân vào nhà họ Phó mới là thảm nhất đó, cứ tưởng gả vào nhà họ Phó thì có ngày tốt, ai dè đâu, công dã tràng."
"Này cũng nói không chính xác đâu, có khi, là do cô con dâu này không nên cưới đó, trước kia đều êm đẹp, sao đột nhiên lại xảy ra lắm chuyện thế này, biết đâu cái con bé nhà họ Minh, là một cái tai họa, vào cửa nhà họ Phó, chính là rước họa vào thân."
...
Đối với những lời đồn thổi bên ngoài, Minh Nguyệt cùng Phó gia gia đương nhiên là không biết. Từ sau khi Phó Trạch Xuyên bị công an đưa đi, hai người bọn họ vẫn ở trong nhà không ra ngoài, Phó gia gia luôn ở trong thư phòng không ra, cơm trưa cũng là Minh Nguyệt bưng vào cho ông ăn. Còn Minh Nguyệt thì ngồi ở đại sảnh, tay cầm quyển tạp chí, đầu lại đang nhớ lại nội dung trong sách, muốn tìm ra một vài điểm đột phá, xem có thể làm gì không, cứ chờ đợi thế này, thật là làm người nóng ruột.
Người phạm tội là em trai cùng cha khác mẹ của Phó Trạch Xuyên, tên là Phó Hạo Văn, từ nhỏ đã là một kẻ lưu manh. Với loại người này, phạm tội là chuyện chắc chắn, chỉ là xem là tội lớn hay tội nhỏ thôi. Chắc là lần này cũng đã gây ra không ít chuyện vặt vãnh trước đó rồi, bây giờ phạm vào tội giết người nghiêm trọng. Vốn chỉ là chuyện riêng của một mình hắn, Phó thiên người làm cha này không những không khuyên giải con trai sớm ra tự thú, còn giúp Phó Hạo Văn chạy trốn, còn có giúp cùng nhau giết người, hai cha con này quả là cùng dòng máu, cùng suy nghĩ não tàn.
Nói cho cùng, chuyện này đều không liên quan đến Phó Trạch Xuyên, địa điểm xảy ra sự việc không phải ở đây, cha con họ cũng nhiều năm như vậy không có liên hệ, hơn nữa còn có giấy đoạn tuyệt quan hệ, chắc là có thể tránh được việc bị liên lụy chứ. Minh Nguyệt ngược lại không lo lắng cho bản thân bị liên lụy, nàng có không gian trong tay, dù đi đến đâu cũng sẽ không quá khó khăn, chủ yếu là lo lắng, ông nội có chịu nổi không, không chỉ trên thân thể sẽ chịu không được, trong lòng càng khó chấp nhận.
Cả đời ông nội đều cống hiến cho nhà máy, được lãnh đạo xưởng tán thành, cũng nhận được sự tôn trọng của không ít người. Đến tuổi xế chiều lại vì chuyện con trai phạm sai mà bị liên lụy phải xuống xưởng, người có mạnh mẽ đến đâu, chắc cũng không có cách nào bình thản đối mặt, vẫn là phải tận khả năng tránh được an bài bị xuống xưởng mới tốt.
Trong sách có ghi là, Phó Trạch Xuyên ngay ngày đó đã bị quân đội gọi về điều tra, sau đó bên này liền nhận được thông báo xuống xưởng. Bây giờ, Phó Trạch Xuyên bị công an bắt đi, cũng không biết bên quân đội có giống như trong sách viết hay không, gọi anh về điều tra? Nếu không bị liên lụy, Phó Trạch Xuyên vẫn phải về quân đội điều tra, vậy thì nàng sẽ dẫn theo ông nội quay lại thôn, như vậy cũng có thể đỡ nghe những lời đồn đại, không cần đoán cũng biết, người bên ngoài, giờ chắc chắn đang ngừng chỉ trích nhà họ Phó, tránh xa một chút, không nghe thấy cũng là chuyện tốt.
Đang suy nghĩ nội dung trong sách, có lẽ là quá nhập tâm, ngay cả lúc nào Phó Trạch Xuyên trở về, nàng cũng không phát hiện.
Phó Trạch Xuyên vào cửa liền nhìn thấy Minh Nguyệt đang ngồi trước bàn, tuy tay cầm sách, nhưng mắt nàng lại không hề nhìn sách, thỉnh thoảng cắn môi, nhíu mày, vẻ mặt rất là phong phú. Anh cũng đã đi đến phía sau lưng rồi mà nàng vẫn không phát hiện ra.
"Về rồi?"
Phó gia gia ở trong thư phòng nghe thấy tiếng động, vội vàng đi ra, đối với chuyện của con trai, ông có thể không để ý, nhưng đối với chuyện của cháu trai, ông không thể không để ý.
Nghe được tiếng của ông nội, Minh Nguyệt mới hồi phục tinh thần lại, thấy Phó Trạch Xuyên đứng sau lưng, vội đứng lên, không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, muốn nghe anh nói chi tiết về chuyện hôm nay, chuyện này liên quan đến sự phát triển về sau, thời điểm này, hoàn toàn là một bước ngoặt lớn của Phó Trạch Xuyên.
"Sáng sớm ngày mai ta phải quay về quân đội."
Phó Trạch Xuyên thở dài một hơi, anh cũng không muốn có kết quả như thế này, nhưng mà, quân đội đã ra lệnh, anh nhất định phải trở về, hơn nữa, lần này trở về, nhất định phải trải qua thẩm tra, nếu không tốt, thì không cách nào ở lại quân đội được nữa. Anh cảm thấy mình rất vô tội, nhưng mà, khi nhìn Minh Nguyệt, anh cảm thấy, nàng càng vô tội hơn. Vốn dĩ, hai người họ kết hôn, là do Minh Châu tính kế, hiện tại gả vào nhà họ Phó chưa được mấy ngày, liền xảy ra chuyện lớn như vậy, về sau sẽ thế nào, còn chưa nói được, thật sự rất xin lỗi nàng.
"Vậy ta với ông nội, có... Có an bài gì không?"
Minh Nguyệt muốn hỏi, có bị liên lụy xuống xưởng hay không, nhưng lời vừa đến khóe miệng mới nhận ra, hỏi như vậy không thích hợp lắm, lúc này mới đổi thành an bài.
"Không có liên quan gì đến hai người, chẳng qua, chuyện tùy quân, có lẽ, tạm thời sắp xếp không được, em và ông nội cứ ở nhà chờ tin tức của anh đi, đợi khi bên anh, mọi việc đều đã sắp xếp ổn thỏa, hai người sẽ qua đó."
Càng về sau nói, Phó Trạch Xuyên càng cảm thấy thật có lỗi với Minh Nguyệt, lúc cưới cô là muốn cho cô một cuộc sống tốt nhất, muốn để cô gả cho mình, là muốn cô cùng mình sống cuộc sống tốt. Nhưng bây giờ, ngay chính anh cũng không chắc chắn, tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra.
Minh Nguyệt ngược lại thở phào nhẹ nhõm, khi nghe anh nói không liên quan gì đến bọn họ, tảng đá trong lòng Minh Nguyệt cuối cùng cũng rơi xuống, cuối cùng, không bị xuống xưởng, đây đã là kết quả tốt nhất rồi, chỉ cần không bị liên lụy, thì ông nội cũng sẽ không cần phải chết. Như vậy, đối với Phó Trạch Xuyên mà nói, cũng có thể đỡ phải một cú đả kích.
"Thật xin lỗi, em..."
"Em sẽ đưa ông nội về thôn."
Hai người bọn họ đồng thời mở miệng, nói ra những lời, là hoàn toàn không giống nhau. Minh Nguyệt nhìn Phó Trạch Xuyên trước, sau đó lại nhìn về phía Phó gia gia.
"Ông nội, ở nông thôn cuộc sống đơn giản, ông có ông nội của con là bạn bè, các ông nhiều năm không gặp, vừa hay thừa cơ hội này, hảo hảo tụ họp."
Nói xong với ông nội, sau đó lại nhìn về phía Phó Trạch Xuyên.
"Em tin anh, dù quân đội có sắp xếp gì vì chuyện này đi chăng nữa, em với ông nội sẽ ở thôn chờ anh, chờ anh quay về đón hai người. Đến lúc đó, nếu có thể tùy quân, thì để ông nội đi cùng hai người, nếu như... Có sắp xếp khác, thì cả nhà ba người chúng ta cũng cùng nhau đối mặt."
Nghe được sự sắp xếp của Minh Nguyệt, không chỉ Phó Trạch Xuyên, Phó gia gia cũng vô cùng cảm động, nghe con bé nói gì mà cả nhà ba người, cùng nhau đối mặt, hốc mắt ông đỏ hoe, đứa cháu dâu này thật tốt, cháu trai cưới được cô, là phúc lớn rồi. Xảy ra chuyện như vậy mà có thể không rời không bỏ, còn dẫn theo ông già này bên cạnh, cháu dâu tốt như vậy, thật là hời cho thằng nhóc con này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận