Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 20: Việc xấu trong nhà (length: 7681)

"Bốp..."
Không đợi Minh mẫu nói hết lời, tay Minh phụ đã vung đến, chuyện vừa xảy ra, Minh phụ không tính để bụng, chỉ cho rằng Minh mẫu tiếc Minh Châu nên mới nói ra những lời khó nghe kia, cũng có thể hiểu phần nào.
Nhưng là... mỗi tháng mười đồng, nàng lại tham hết, không màng đến cha mẹ ở quê, không nghĩ đến con gái không được nuôi dưỡng bên cạnh, một lòng chỉ nghĩ giúp đỡ nhà mẹ đẻ, thật sự là độc ác không kể gì đến đây là nhà họ Phó, chỉ muốn dạy dỗ cái thứ không có lương tâm này một trận.
"Ngươi đánh ta... Dựa vào cái gì đánh ta, ta sinh con đẻ cái cho ngươi, cho Minh gia sinh sôi nảy nở, ngươi lại đánh ta... "
Đây là lần đầu Minh mẫu bị đánh, phải biết, trước khi xuất giá, tình cảnh nhà Minh mẫu tốt hơn Minh gia nhiều, cũng không phải chịu nhiều khổ cực, luôn sống ở thành phố, việc Minh phụ từ nông thôn lên thành phố, có công ăn việc làm ở thành phố cũng nhờ cậy quan hệ nhà vợ, chỉ là, sau khi nhạc phụ qua đời, tình hình nhà mới càng khó khăn, còn cần Minh mẫu trợ cấp.
Trước kia, Minh phụ không có nhiều ý kiến với chuyện Minh mẫu trợ cấp nhà mẹ đẻ, dù sao, không có quan hệ nhà mẹ đẻ của Minh mẫu thì Minh phụ cũng không thể có được ngày hôm nay, coi như là báo ơn cũng không thể quá so đo.
Minh mẫu ban đầu không hề nghĩ dùng mười đồng đó để giúp nhà mẹ đẻ, dù gì, khi phân chia gia sản đã nói rõ ở quê, anh trai sẽ giúp trông nom cha mẹ già hằng ngày, không phải trả tiền mà mỗi năm đều có gạo, hai anh em người trả tiền người cho gạo, phân rõ ràng như vậy thì hai ông bà cũng sống thoải mái tuổi già, có một tháng đúng là bà quên không gửi tiền, khi nhớ lại thì đã hai tháng rồi, ở quê không ai nhắc việc này qua thư, Minh phụ cũng không đả động gì đến chuyện này.
Sau lần đó, Minh mẫu trước thì lâu lâu gửi một lần, sau thì dần dà trực tiếp không gửi nữa, cha mẹ cũng chưa đến lúc không làm gì được, còn làm ruộng trồng rau được, lại có anh trai ở đó, sao thật sự để cho cha mẹ đói được.
Còn về Minh Nguyệt, bà càng không lo, con bé còn nhỏ xíu ăn được bao nhiêu, hai ông bà tiết kiệm một chút thì đồ ăn cho con bé chẳng có sao, dù gì với con bé này, bà cũng không thích mấy, miễn sao sống được là tốt rồi, còn lại, bà cũng không trông mong gì.
Giờ thì sự việc bị vạch trần, Minh phụ vì chuyện này mà ra tay trước mặt người ngoài, một cái tát này khiến Minh mẫu vốn còn chút áy náy trong lòng bỗng chỉ còn sự tủi thân.
"Đánh ngươi thì sao, mỗi tháng mười đồng, bảo ngươi gửi về cho ba mẹ, cho Minh Nguyệt mà một xu ngươi cũng không đưa, vậy họ ăn gì, sống thế nào, để anh trai xem ta ra sao, chỉ biết nghĩ cho nhà mẹ đẻ mà không nghĩ cho nhà chồng hả? Đánh ngươi là còn nhẹ đấy, số tiền kia chuẩn bị đưa hết cho ta, phần cho ba mẹ phải đưa cho ba mẹ, phần Minh Nguyệt cũng phải đưa đủ cho con bé, không được thiếu một xu."
Minh phụ lúc này như hiểu vì sao Minh Nguyệt lại oán hận nhà như vậy, không ở cạnh, lại không có tiền bạc, để một đứa bé khó chịu như thế nào, tình cảm cha con giữa họ vốn chẳng có mấy nay sợ là càng khó hàn gắn, cho dù Minh Nguyệt có gả vào nhà họ Phó thì cũng khó mà giúp ông thăng quan tiến chức được, nghĩ tới những điều đó lại càng thêm giận, tất cả đều vì cái đồ hồ đồ không biết điều là Minh mẫu này.
"Ta..."
"Được rồi, chuyện nhà các người tự giải quyết, hôn sự của Minh Nguyệt và Trạch Xuyên thì cứ để tụi nó tự quyết định, hôm nay cùng về quê một chuyến xem sao, mang nhiều đồ về, đừng thất lễ."
Minh mẫu còn định nói gì đó thì Phó lão gia trực tiếp ngắt lời, ông sống đến tuổi này rồi thì chẳng có hứng thú gì với chuyện riêng của nhà người khác, bất quá khi nghe bọn họ đối thoại, ông lại càng thêm thương xót đứa cháu gái Minh Nguyệt kia, hiện tại ông cũng không muốn ép cô gả liền, cháu trai còn có thời gian nghỉ, chi bằng để tụi nó về quê xem sao, ông thấy cô nhóc Minh Nguyệt này chẳng hề xem cha mẹ nhà ở đây ra gì, mà lại thân với người nhà ở quê hơn.
Nếu đã vậy, thì không bằng để cháu trai theo cô về xem, kết hôn là chuyện lớn, phải được người nhà đồng ý mới được.
"Ngại quá, Phó lão, để ngài chê cười rồi, chuyện nhà cửa này ta không lo cho tử tế, Minh Nguyệt, nếu muốn về thì cứ về, đây có mấy chục đồng, con cầm lấy đi, số tiền còn thiếu kia ta sẽ nhanh chóng góp lại cho con."
Minh phụ lấy mấy tờ tiền lớn từ túi ra, số tiền này vốn dĩ là định đưa cho Minh Nguyệt để cô mua sắm đồ cưới, nay hôn sự còn chưa ngã ngũ thì đáng lẽ không cần phải lấy ra, ai ngờ số tiền trước đó Minh mẫu lại giấu hết, trước mặt Phó lão gia mà ông không thể hiện ra gì thì thật không chấp nhận được.
Minh Nguyệt cũng không do dự, một tay cầm lấy tiền, hiện tại đúng lúc trong túi cô không một xu, đếm đi đếm lại thì được 35 đồng, cầm tiền trong tay cô mới thấy có chút sức lực.
"Vâng."
Thấy Minh Nguyệt vừa cười vừa đếm tiền, Minh mẫu cắn chặt răng, trong lòng càng thêm chán ghét con bé này, không được tri kỷ như Minh Châu đã đành, mà còn hố bà một vố, hôm nay bà bị đánh, mất mặt tất cả là tại Minh Nguyệt, con bé chết tiệt, chẳng những có được hôn sự tốt mà bây giờ cầm tiền, Minh phụ còn nói muốn đưa đủ tiền cho con bé, đưa thế nào được chứ, tất cả đã đưa hết cho nhà mẹ đẻ, cho dù không dùng đến, bà cũng không làm nổi cái chuyện đòi tiền về.
Minh mẫu cảm thấy cơn giận trong lòng muốn phun ra ngay tức khắc, trước kia nhìn Minh Châu, bà luôn thấy cô con gái biết điều, ngoan ngoãn kia là đến báo ân, ăn nói khéo léo tri kỷ, còn nhìn Minh Nguyệt, đều là con gái cả mà con bé này rõ ràng là đến đòi nợ.
Minh phụ kéo Minh mẫu rời đi, bọn họ sẽ ở nhà họ Phó chờ tiếp, Minh phụ cảm thấy mặt mình đã bị chà đạp hết rồi, không ngóc đầu lên được nữa, vốn dĩ còn trông chờ vào việc sẽ nhận được sự ủng hộ của Phó lão ở đây, để nắm chắc vị trí chủ nhiệm xưởng, nhưng bây giờ, đâu còn mặt mũi nào đi nhờ Phó lão nữa, chuyện xấu trong nhà bày ra hết trước mặt ông ấy rồi, đến việc nhà mà cũng không trị được thì làm sao có tư cách mơ tưởng đến vị trí chủ nhiệm.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Minh Nguyệt cảm thấy trong lòng hả hê, không chỉ có được tiền mà còn khiến Minh mẫu bị ăn đòn, đừng trách cô bất hiếu, thật sự là, Minh mẫu làm mẹ mà từ trước đến giờ chẳng hề xem cô ra gì, là mẹ đẻ thì sao, Minh gia không thiếu con, cũng không thiếu con gái, đã có Minh Châu hiền thục làm chỗ dựa, thì Minh Nguyệt cô đây chỉ như có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
"Bây giờ ra ga thì vẫn kịp chuyến xe về quê, về không?"
Phó Trạch Xuyên nhìn về phía Minh Nguyệt, ông nội đã nói vậy thì anh bồi cô về một chuyến thôi, trong chuyện giữa hai người bọn họ thì anh mới là người cố gắng muốn kết hôn, đương nhiên là phải chủ động một chút...
Bạn cần đăng nhập để bình luận