Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 79: Hồi Phó gia (length: 7734)

Khi đến cửa nhà họ Phó, trời đã tối. Phó Trạch Xuyên và Minh Nguyệt cùng xuất hiện ở khu nhà gia quyến, bị không ít người nhìn thấy, không tránh khỏi bàn tán xôn xao.
"Nghe nói chưa, Phó Trạch Xuyên đăng báo tin đoạn tuyệt quan hệ với cha hắn, Phó lão gia cũng từ mặt con trai, người nhà họ Phó vốn đã ít, giờ lại đoạn tuyệt, càng thêm hiếm người, không biết hai ông cháu họ nghĩ gì?"
"Ta thấy là con nhỏ nhà họ Minh gây ra chuyện này. Phó lão gia có nói, hai người họ đã kết hôn rồi. Sớm không đoạn tuyệt, muộn không đoạn tuyệt, vừa kết hôn liền đoạn tuyệt, bảo không liên quan đến con nhỏ kia, sao mà được?"
"Tre xộc xệch sao mọc được măng hay, lão đại nhà họ Minh là kẻ ngốc, lão nhị là tên đầu đường, lão tứ mồm miệng dẻo quẹo, con nhỏ thứ ba này chẳng tốt đẹp gì, dám gả vào nhà họ Phó, lại còn cướp nam nhân của em gái, trèo lên giường, vừa gả liền gây chuyện, rước nó về, sau này nhà họ Phó còn được ngày yên ổn à."
Những lời đó người ngoài bàn tán, đương nhiên không lọt đến tai Minh Nguyệt, hai người họ về nhà, Phó gia gia rất vui mừng, còn tưởng cháu trai sẽ ở lại thôn quê, dù sao cũng là rể mới, ở bên nhà vợ thể hiện cũng dễ hiểu. Nhưng có thể vào mấy ngày cuối kỳ nghỉ, trở về thăm ông, đương nhiên là rất vui.
Về đến nhà, Minh Nguyệt đi thẳng vào bếp, để Phó Trạch Xuyên trò chuyện cùng ông nội. Nàng vừa nhìn thấy tờ báo trên bàn, đăng tin đoạn tuyệt quan hệ, xem ra chuyện này mọi người đều biết rồi, để hai ông cháu nói chuyện, cũng là muốn để họ nhân dịp này làm rõ có gì muốn nói, đều nói cho rõ, đừng để có hiềm khích.
Minh Nguyệt loay hoay trong bếp một hồi, làm món thỏ xào khô cay, canh củ cải xương, đậu phụ chiên thơm, thịt xào, khoai tây thái sợi chua cay, vài món ăn đều dọn lên bàn. Hai ông cháu nói chuyện hồi lâu trong thư phòng cũng vừa hay đi ra, nhìn Phó gia gia mặt mày tươi cười, Minh Nguyệt xem như thở phào nhẹ nhõm, xem ra là thuyết phục được rồi. Trên đường về, trong lòng nàng đặc biệt lo lắng chuyện này, đây là do nàng mà ra, khiến hai cha con trở thành người xa lạ. Tuy rằng không phải nàng gây ra kết quả này, nhưng xét đi xét lại, nếu không phải nàng đề nghị, người nhà họ Phó vĩnh viễn cũng không làm chuyện này.
"Vất vả con rồi Minh Nguyệt, một mình làm nhiều đồ ăn như vậy."
Phó gia gia nhìn đồ ăn trên bàn, trong lòng rất vui vẻ, cháu dâu tài giỏi, sẽ cùng cháu trai sống tốt. Đây là chuyện tốt. Ban đầu còn lo lắng, cháu trai không thể kết hôn, khi họ rời đi, Minh Nguyệt vẫn luôn từ chối chuyện kết hôn, vừa rồi từ cháu trai thấy được giấy đăng ký kết hôn, đã có được câu trả lời khẳng định, ông cũng coi như đạt thành tâm nguyện, cháu trai đã có gia đình riêng, nếu có thêm cháu đích tôn nữa thì càng viên mãn.
"Không có gì khổ cực."
Minh Nguyệt ngoan ngoãn lên tiếng, ba người họ ăn cơm, tất cả đều ngồi vào bàn, trên bàn chỉ còn lại tiếng bát đũa va chạm. Hai người họ không nói gì, Minh Nguyệt cũng không tiện mở miệng, chỉ có thể lặng lẽ ăn cơm xong, vừa định đứng dậy đi dọn dẹp bát đũa thì bị Phó gia gia gọi lại.
"Con làm cơm đã rất vất vả rồi, chuyện dọn dẹp để Trạch Xuyên làm được rồi, con vào thư phòng một chuyến, ta có việc muốn cho con."
Nghe Phó gia gia bảo vào thư phòng, Minh Nguyệt luôn cảm thấy trong lòng có chút hoảng sợ, không biết ông sẽ nói gì với mình. Nàng còn đang nghĩ, bảo là muốn cho mình đồ vật, chẳng phải là cho mình hai bạt tai đó chứ. Hết cách rồi, là do nàng đề xuất để Phó Trạch Xuyên đăng thông cáo, trong chuyện này, nàng luôn cảm thấy hổ thẹn, một cô cháu dâu mới vừa vào cửa, không nghĩ vun vén cho gia đình, vậy mà lại đưa ra ý kiến như vậy, cố tình Phó Trạch Xuyên lại nghe theo, còn làm thật. Giờ sự thật bày ra trước mắt, Minh Nguyệt thật sự hoảng sợ.
"Không sao đâu, gia gia chỉ muốn nói chuyện với con thôi."
Phó Trạch Xuyên nhìn ra nàng đang lo lắng, đến gần bên nàng an ủi một câu.
Minh Nguyệt cười khổ, trong lòng lại càng hoảng, cũng chỉ có thể kiên trì gõ cửa thư phòng, nghe tiếng gia gia bảo vào, nàng mới đẩy cửa đi vào.
"Ngồi đi."
Phó gia gia ngồi ở bàn, chỉ vào chiếc ghế trước mặt, bảo nàng ngồi xuống. Trong thư phòng diện tích không lớn, bày sách không nhiều, liếc mắt nhìn sang, phần lớn là những bộ sách chuyên ngành cơ khí, ngược lại có treo không ít tranh chữ, không phải là tác phẩm của danh nhân nào, mà đều là của Phó gia gia trong hai năm qua khi về hưu, những lúc rảnh rỗi, liền thích viết chữ vẽ tranh.
"Đây là tiền mỗi tháng Trạch Xuyên gửi về, ta đều cất giữ lại, bây giờ các con thành vợ chồng rồi, số tiền này giao cho con, sắp phải đi tòng quân rồi, cũng phải chuẩn bị vài thứ, ta còn thêm chút tiền vào, coi như là tiền lễ hỏi cho con, đừng chê ít, đều tốt cả, sống cho tốt, còn hơn cái gì hết."
Nhìn sổ tiết kiệm Phó gia gia đưa, Minh Nguyệt sửng sốt một chút, không ngờ, gọi nàng vào, không phải để trách mắng nàng, càng không phải là muốn đánh nàng, mà là muốn đưa tiền cho nàng? Mở sổ tiết kiệm ra xem, suýt chút nữa thét lên thành tiếng.
Lại có 4800 đồng, cuối cùng là một lần 800 đồng gửi vào, đây chính là lời Phó gia gia nói là tiền lễ hỏi. Hiện giờ mới là năm 1977, số tiền này thực sự hơi quá mức rồi. Phó Trạch Xuyên có nhiều tiền tiết kiệm như vậy đã là khoa trương, tiền lễ hỏi tận 800 đồng lại càng khoa trương. Minh Nguyệt chỉ nhìn thoáng qua, vội vàng đẩy sổ tiết kiệm qua.
"Gia gia, tiền này con không thể nhận, thật sự không thể nhận."
Không phải không ham tiền, mà thật sự là nhiều tiền như vậy, cầm trong tay cảm thấy hơi nóng, nếu là Phó Trạch Xuyên gửi tiền về cho gia gia thì hẳn là để ông dùng, nhiều nhất là sau khi kết hôn, tiền lương của anh giao cho nàng là được, còn cái lễ hỏi này, ở nông thôn, có thể nhận đến 100 đồng tiền lễ hỏi đã là đặc biệt cao rồi, làm gì có chuyện nhận 800 đồng, quá nhiều tiền cũng rất dọa người.
"Cái này vốn dĩ là muốn cho con, sao con lại không nhận? Bắt con gả vào đây, từ đầu đến giờ đã làm con chịu thiệt thòi, cái nhà này của chúng ta… Con cũng nghe nói rồi đó, ba của Trạch Xuyên là kẻ chỉ biết lo cho bản thân mình, mấy năm nay, với ta, với Trạch Xuyên, vẫn luôn như không nghe thấy không nhìn thấy, bây giờ đoạn tuyệt quan hệ cũng rất tốt, coi như để ta bớt đi nỗi nhớ nhung. Sau này con là nữ chủ nhân trong nhà này, con quản tiền của Trạch Xuyên là đương nhiên. Ta chuẩn bị tiền lễ hỏi cho cháu dâu cũng là nên, không cần từ chối, các con sống tốt, ta cũng vui."
Phó gia gia chân tình nói, tiền cháu trai gửi về, ông một đồng cũng chưa tiêu, mình lẻ loi một mình ở đây, cũng không mất bao nhiêu tiền, để dành lại, để cho vợ chồng trẻ đi mua sắm chuẩn bị một ít thứ cần thiết, thế mới đáng chi. Còn về chuyện phân gia kia, khi mới thấy cũng rất ngạc nhiên, nhưng ngẫm kỹ lại, thật ra, nhiều năm nay không liên lạc, với đoạn tuyệt quan hệ cũng không khác biệt gì, có cái thông cáo kia chẳng qua là mở toang chuyện này ra mà thôi, cũng không tính là làm sai chuyện gì, càng không cần thiết phải so đo tính toán…
Bạn cần đăng nhập để bình luận