Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 39: Cung tiêu xã (length: 7568)

"Ta đi tắm rửa trước đã, thay quần áo xong, chúng ta sẽ đi ra ngoài."
Phó Trạch Xuyên nói với Minh Nguyệt, hắn không ngờ rằng, tối qua tiện tay bày bẫy, vậy mà lại hữu dụng đến vậy, có thể săn được một con lợn rừng lớn như vậy, có thể để gia nãi có thịt ăn trong một thời gian, xem như không đi chuyến này uổng phí.
Trở lại sân nhà gia nãi, Phó Trạch Xuyên đi trước ra hậu viện, ở trong góc xách ra một cái sọt, trông có vẻ rất nặng, Minh Nguyệt nhìn động tác của hắn, sao lại không hiểu ra, hôm qua đặt bẫy, ngoài con lợn rừng kia ra, còn có đám con mồi này, thế nhưng Phó Trạch Xuyên chỉ nộp con lợn rừng, những con mồi nhỏ này từ sớm đã giấu ở đây, không để ai bắt được chuôi, cũng giữ lại cho bản thân một chút lợi lộc.
"Ở đây còn có hai con gà rừng với một con thỏ, cho Tam ca ngươi một con gà rừng, chỗ này gia nãi cứ cất giữ, từ từ ăn."
Phó Trạch Xuyên không phải lần đầu săn bắn, nhưng đây là lần đầu tiên có được nhiều con mồi đến vậy, khi nói chuyện phiếm cùng Minh Kiến Quân còn cảm thấy không có khả năng bắt được con mồi, thứ nhất là thời tiết quá lạnh, thứ hai là chỗ hắn đặt bẫy không phải núi sâu.
Bây giờ mọi người đều ở nhà qua đông, nhưng phàm là nhà nào có đàn ông đều sẽ đi săn bắt xung quanh, nếu có con mồi, chắc hẳn đã sớm bị người ta săn hết rồi, sao có thể tới phiên bọn họ, bọn họ đi trên đường núi, còn nhìn thấy bẫy của người khác đặt, bên trong đều không có gì cả, chỉ có bẫy Phó Trạch Xuyên đặt, bên trong lại nhiều đồ như vậy, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta kinh ngạc.
"Được, vất vả cho ngươi rồi."
Dù biết công hiệu là nhờ linh tuyền của nàng, nhưng công lao này vẫn nên ghi trên người Phó Trạch Xuyên thì hơn, nếu giành công lao này, chắc chắn sẽ không ai tin, chỉ vì mấy giọt nước mà có năng lực đặc thù thế này, cho dù có người tin, nàng cũng sợ bị người coi là quái vật, vẫn là thôi vậy, loại công lao này không cần cũng được.
"Phải, chúng ta không phải người một nhà sao."
Phó Trạch Xuyên vừa nói câu này, chính mình cũng thấy nóng mặt, nhanh chóng đi tìm quần áo, tắm rửa qua loa, rồi đạp xe xuất phát ra trấn.
Trên đường, vì trời tuyết rơi đường trơn, Phó Trạch Xuyên chạy rất chậm, đến trấn trời đã sáng hẳn, Phó Trạch Xuyên muốn đến bưu điện gọi điện thoại, Minh Nguyệt thì lại muốn tự mình đi dạo một chút, nhưng cũng không tiện nói ra, chỉ có thể cùng nhau đến bưu điện, đợi hắn gọi điện thoại xong, rồi sẽ đi dạo, mua ít lương thực cho gia nãi.
Phó Trạch Xuyên đi vào gọi điện thoại mất một lúc, Minh Nguyệt không có đi vào theo, cứ ở ngoài chờ, đợi gần nửa tiếng, cuộc điện thoại mới kết thúc, cũng không hẳn là gọi lâu đến vậy, mà là có lúc tắt rồi lại chờ, nên mới tốn nhiều thời gian, bất quá, khi nhìn thấy Phó Trạch Xuyên bước ra, vẻ mặt hắn rất thoải mái, phảng phất vừa trút bỏ được gánh nặng gì.
"Thuận lợi chứ?"
Minh Nguyệt hỏi một câu, nàng không có sở thích nghe lén điện thoại của người khác, cho dù là vợ chồng, nàng cũng hy vọng giữa bọn họ có thể có chút không gian riêng tư.
"Ừm, đã nhờ chiến hữu giúp nộp đơn đăng ký kết hôn và xin cho người nhà đi theo quân đội, còn có việc đăng báo nữa, cũng tìm người giúp làm, sáng mai sẽ đăng lên."
Phó Trạch Xuyên cũng không rõ cảm giác trong lòng, rõ ràng với cái người gọi là cha kia, từ lâu đã không còn liên lạc gì, quan hệ phụ tử như vậy vốn là hữu danh vô thực, với việc chia nhà không có gì khác nhau, vậy mà đến khi thực sự đem chuyện phân nhà đăng báo lên, trong lòng vẫn thấy có chút khó chịu, tựa như, từ giây phút này, hắn thật sự không còn cha, từ nay về sau sẽ không còn bất kỳ ràng buộc nào nữa.
"Khổ sở sao?"
Minh Nguyệt nhìn vẻ mặt hắn có chút buồn, nghĩ đến, dù sao bọn họ không hề thân thiết với nhau, nhưng chung quy vẫn là máu mủ, quan hệ như vậy đâu có dễ dàng cắt đứt, trong lòng hắn chắc chắn sẽ có chút giằng xé.
"Thật ra không phải khổ sở, chỉ là hơi… Cảm giác kỳ quái."
Phó Trạch Xuyên quay mặt đi, nhìn về phía phía trước là cung tiêu xã, chỉ vào: "Đi mua ít đồ cho gia nãi về đi, bọn họ đến trấn không tiện."
Lời này vừa hay nói trúng ý Minh Nguyệt, nàng cũng muốn đến cung tiêu xã, còn đang suy nghĩ làm thế nào để mở miệng nói với Phó Trạch Xuyên, không ngờ hắn lại nói đến chuyện này trước, thật đúng là buồn ngủ lại có người mang gối tới.
Đến cung tiêu xã, Minh Nguyệt thực sự cảm nhận được, thế nào là thái độ phục vụ kiêu ngạo.
Cô gái xếp trước Minh Nguyệt, muốn mua nửa cân đào tô, bị nhân viên bán hàng mắng cho một trận, nói mua ít như thế, sao còn có ý đến cửa hàng.
Minh Nguyệt nghe xong liền choáng, thời buổi này vốn thiếu ăn thiếu mặc, mà có thể mua nửa cân đào tô, đã được xem là điều kiện không tệ, đồ này cũng không phải có tiền là mua được, còn phải có tem phiếu, người nông thôn sẽ không có loại tem phiếu này, chỉ có người làm trong cơ quan mới có.
Cô gái kia tuy mặc đồ vá nhưng rất sạch sẽ, xem ra là người thích sạch sẽ, bị người bán hàng mắng như vậy, đến cả cổ cũng đỏ lên.
"Mau lên đi, tiếp theo."
Nhận tiền và tem phiếu, nhân viên bán hàng với vẻ mất kiên nhẫn hất đống đào tô lên quầy, khi cô gái kia cầm lấy đào tô, thấy đã có vài miếng bị vỡ vụn.
"Người này quá đáng thật đấy, người ta mua là đào tô, chị lại đổ mạnh như vậy, vỡ hết thế này, nếu tự ăn thì còn được, chứ tặng người ta, thế nào cũng bị chê đấy."
"Đúng vậy, thái độ nhân viên bán hàng kiểu gì vậy chứ?"
Mấy bác gái xếp hàng phía sau có chút không vừa mắt nên lên tiếng góp vài câu, khiến cho nhân viên bán hàng có chút chột dạ bĩu môi, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, vẫy tay với Minh Nguyệt, bảo nàng mau tới mua đồ.
"Tôi muốn một cân đào tô, một cân bánh trứng gà, hai cân bột Phú Cường, hai cân mì, còn một cân kẹo trái cây."
Liên tục đọc một loạt thứ cần thiết, vào dịp cuối năm này, tuyệt đối được xem là khách hàng lớn, vốn nghĩ thái độ nhân viên bán hàng có thể sẽ tốt hơn một chút, kết quả, Minh Nguyệt nhận được một cái nhìn xem thường rõ rệt.
"Sao mà mua nhiều thứ như thế? Lại còn toàn ở quầy khác nhau, không thấy phiền hả?"
Nghe nhân viên bán hàng nói vậy, Minh Nguyệt tức đến bật cười, người ta mua ít thì nói người ta không nên vào, bây giờ, nàng mua nhiều, lại bị chê là phiền phức, thật đúng là cầm vàng mà ném đi, hoàn toàn không biết sợ.
"Công việc của chị chẳng phải là bán hàng sao, mua ít thì chị nói, mua nhiều chị cũng muốn nói, vậy chúng tôi rốt cuộc là nên mua hay là không mua?"
Minh Nguyệt đem tiền và tem phiếu chuẩn bị sẵn đặt mạnh lên quầy, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào nhân viên bán hàng, Phó Trạch Xuyên đang ở quầy bên cạnh nghe thấy tiếng ồn ào cũng đi đến, đứng bên cạnh Minh Nguyệt.
"Cô làm cái gì vậy? Tôi chỉ là... lo cô mua nhiều quá, sẽ ảnh hưởng đến những người phía sau mua không được đồ thôi, cô gọi người lại đây, chẳng lẽ muốn đánh người sao?"
Nhân viên bán hàng rõ ràng không nghĩ đến, Minh Nguyệt không phải đi một mình, lúc Phó Trạch Xuyên vừa đến, giọng nói của cô ta run rẩy cả lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận