Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ
Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ - Chương 99: Diệp tiểu thư? (length: 7293)
Vân Tô trước tiên nhìn vào chiếc vòng tay.
Ánh sáng xanh lam lóe lên đã ngừng lại và khôi phục trạng thái tắt máy.
Nàng vừa mới đeo vào mà! Vân Tô khóc không ra nước mắt...
Xem ra chiếc vòng tay hỏng này chỉ cần ngay từ đầu tránh ánh sáng xanh lam liền sẽ đưa nàng tới địa phương khác.
Nàng vừa uống một ngụm sữa, bữa sáng còn chưa bắt đầu ăn, liền đã đưa nàng đến đây...
Vân Tô nhìn quanh nơi mình đang đứng.
Đây là đưa tới nhà người khác sao?
Nơi này rõ ràng là một khu biệt thự có sân sau ngoài trời.
Bên cạnh bể bơi có một dãy ghế nằm kiểu đơn giản, tường bao quanh ba mặt đều trồng đủ loại hoa cỏ và cây bụi.
Một con đường đá xanh dẫn tới bậc thang, đi lên là cửa sau của biệt thự.
Nơi này không có cửa nào khác để đi ra ngoài.
Nói như vậy, cách duy nhất nàng có thể đi ra ngoài là...
Từ cửa sau vào biệt thự, sau đó từ cửa trước đi ra.
Làm vậy chắc chắn sẽ bị người ta coi là kẻ trộm!
Vân Tô im lặng cúi đầu, nhìn thấy mình mặc váy ngủ và dép lê, còn cầm theo cốc sữa trên tay.
Dù sao thì cũng không có tên trộm nào ăn mặc như này đến ăn trộm cả.
Thế nhưng, nàng rất dễ bị người ta coi là người bệnh thần kinh...
Cũng chẳng sao, tối qua còn bị người ta coi là quỷ mà.
Bất quá, nàng đột nhiên xuất hiện trong nhà người khác, bất kể bị coi là cái gì, kiểu gì cũng có người báo cảnh sát.
Vào đồn cảnh sát thì phiền phức.
Nếu ở đồn cảnh sát mà lại đột nhiên biến mất thì càng phiền phức nữa.
Ngay khi Vân Tô đang không biết làm gì, có tiếng bước chân truyền đến từ cửa sau.
Có người muốn đi ra.
Phản ứng đầu tiên của Vân Tô là phải nhanh chóng trốn đi, không thể để người ta phát hiện.
May mà sân sau này cũng khá rộng, nàng nhanh chân đi tới một chỗ sau hàng rào tường thấp để trốn.
Từ đây có thể thấy rõ cửa sau bị người mở ra.
Một người phụ nữ bước ra, mặc đồ trông như người giúp việc trong nhà này.
Đi theo sau nàng còn có một người đang tức giận đùng đùng bước ra.
Văn Đình?
Vân Tô giật mình nhìn người mà hôm qua vừa mới gặp mặt.
Nơi này là nhà của Văn Đình sao?
"Phu nhân, cô bớt giận, dù sao cô cũng là nữ chủ nhân của cái nhà này, tiên sinh muốn làm gì cuối cùng cũng phải có sự đồng ý của cô thôi mà." Người giúp việc đi theo bên cạnh Văn Đình, ra sức khuyên nhủ.
"Có sự đồng ý của ta?" Văn Đình cười lạnh một tiếng, giọng the thé lớn tiếng nói, "Tôi thấy giờ ông ta càng ngày càng không coi tôi ra gì."
Mỗi lần Vân Tô nhìn thấy Văn Đình, đối phương đều có vẻ ung dung tao nhã, chưa bao giờ thấy nàng nổi giận như vậy.
Xem ra là nàng đã cãi nhau với Phó Thành Anh rồi.
Cũng thật là trùng hợp, ngày hôm qua nàng vừa mới đi qua văn phòng của Phó Thành Anh, hôm nay lại tới nhà bọn họ.
Nàng đúng là có duyên nợ với hai vợ chồng này mà.
"Sáng nay tôi vừa về đến nhà, ông ta đã không thể chờ đợi mà nói với tôi là muốn đưa con riêng về, nếu tôi mà về muộn chút nữa thì có phải cái nhà này sẽ không còn chỗ cho tôi dung thân không?"
Văn Đình càng nói càng tức, người giúp việc đứng bên cạnh vẻ mặt khó xử, không biết phải khuyên nhủ như thế nào mới tốt.
Phó gia muốn nhận Cố Yến về sao?
Vân Tô nghi ngờ nhíu mày, Phó Thành Anh còn chưa từng gặp Cố Yến mà?
Hắn lấy đâu ra tự tin mà Cố Yến sẽ nhận hắn làm cha?
"Hắn cứ ở nhà này tự lên kế hoạch này kế hoạch kia, hận không thể dọn sẵn một phòng trong nhà để cho người ta vào ở ngay." Văn Đình tiếp tục trào phúng, "Hắn cũng không nghĩ xem cái đứa con riêng kia có chịu nhận ông ta không, cứ nghĩ mình như bánh ngọt, chỉ cần hắn tìm đến thì người ta sẽ lập tức lao vào nhận cha ngay."
Vân Tô trốn sau tường suýt chút nữa bật cười, lời của Văn Đình rất đúng.
Xem ra đôi vợ chồng này đúng là chỉ là trên danh nghĩa, sau lưng ai cũng không coi ai ra gì.
Thảo nào nguyên chủ nói nam chính và cha mẹ quan hệ không tốt, bây giờ nam chính lại ra nước ngoài, không sống gần cha mẹ, sau này quan hệ chỉ càng xa lạ hơn.
Văn Đình xả giận xong thì tức tối ngồi xuống ghế.
Lúc này người giúp việc mới lên tiếng: "Phu nhân, cô đi gặp con riêng của tiên sinh lần này, chẳng lẽ hắn biết chuyện rồi nên không muốn nhận tiên sinh là cha sao?"
Văn Đình dường như đã nguôi giận đi một chút, đáp: "Người gặp không phải là hắn, nhưng... Phó Thành Anh sẽ không dễ dàng được như ý nguyện đâu."
Cô Diệp kia cũng không mong bạn trai của mình dính dáng tới nhà họ Phó.
Huống chi nàng ta còn có những bản lĩnh thần thông quảng đại đó, cản trở Phó Thành Anh không phải chuyện đùa.
Địch của địch là bạn, vậy thì nàng không cần phải bận tâm.
Văn Đình nghĩ vậy thì bỗng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Cố Yến không về nhà họ Phó thì mọi chuyện đều dễ nói.
Vân Tô nghe lén ở góc tường nãy giờ, thật ra nàng cũng không muốn nghe tiếp nữa.
May là Văn Đình không nói tiếp, chỉ nằm trên ghế nhìn ngắm cảnh trong sân.
Người giúp việc thì xách bình nước đi tưới cây cối.
Vân Tô cảm thấy mình phải tìm cách đi ra ngoài thôi.
Lần này đến đây trên người ngay cả điện thoại cũng không mang theo, cũng không liên lạc được với Cố Yến, giờ chắc chắn hắn đang rất lo lắng.
Tuy rằng nàng có thể ở lại đây chờ, đến khi vòng tay lại nhấp nháy sẽ đưa nàng đến địa điểm tiếp theo.
Nhưng ai biết khi nào chuyện đó xảy ra? Và địa điểm tiếp theo sẽ là ở đâu?
Thay vì ngồi chờ chết, chi bằng chủ động hành động.
Vân Tô quan sát xung quanh, cân nhắc khả năng leo tường bao ra ngoài.
Khốn nỗi tường bao của khu vườn này rất cao, trên lại còn có lưới sắt, khả năng trèo ra là gần như không thể.
Văn Đình và người giúp việc vẫn đang ở trong sân, không hề có ý định rời đi.
Vân Tô nhìn cái cửa sau đang mở rộng, quyết định đánh cược một phen.
Hai người trong sân đều quay lưng lại với cửa sau, trên lý thuyết chỉ cần nàng hành động đủ nhẹ, không làm cho họ chú ý.
Thì nàng có thể lẻn vào bên trong biệt thự.
Vân Tô uống cạn cốc sữa một hơi, nhẹ nhàng đặt cốc xuống chỗ cũ.
Sau đó hít một hơi thật sâu, bắt đầu chậm rãi men theo bức tường đi về phía cửa.
Nàng cảm thấy cuộc sống của mình những ngày này cứ như kẻ trộm, thật sự quá kích thích, lúc nào cũng phải lén la lén lút.
Vân Tô thả lỏng cả nhịp thở, sợ bất cẩn lại làm bọn họ nghe thấy tiếng động.
Nhanh thôi, sắp tới bậc thang dẫn lên cửa rồi.
Thắng lợi ngay trước mắt.
Vân Tô một chân bước lên bậc thang thứ nhất, còn đang tự động viên mình.
"A!"
Một tiếng hét kinh hãi làm Vân Tô suýt chút nữa giật bắn mình.
Nàng quay lại thì thấy người giúp việc đang cầm bình nước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn nàng, rồi lớn tiếng quát: "Cô là ai?"
Văn Đình đang ngồi cũng bị tiếng hét giật mình.
Nghe thấy câu nói tiếp theo của người giúp việc, nàng vội vàng đứng dậy nhìn lại.
Liền thấy Vân Tô mặc váy ngủ, một chân đang giẫm lên bậc thang.
Dưới chân vẫn đang đi dép lê.
"Cô Diệp?"
Tiếng kêu kinh ngạc của Văn Đình làm Vân Tô trong lòng run lên...
Ánh sáng xanh lam lóe lên đã ngừng lại và khôi phục trạng thái tắt máy.
Nàng vừa mới đeo vào mà! Vân Tô khóc không ra nước mắt...
Xem ra chiếc vòng tay hỏng này chỉ cần ngay từ đầu tránh ánh sáng xanh lam liền sẽ đưa nàng tới địa phương khác.
Nàng vừa uống một ngụm sữa, bữa sáng còn chưa bắt đầu ăn, liền đã đưa nàng đến đây...
Vân Tô nhìn quanh nơi mình đang đứng.
Đây là đưa tới nhà người khác sao?
Nơi này rõ ràng là một khu biệt thự có sân sau ngoài trời.
Bên cạnh bể bơi có một dãy ghế nằm kiểu đơn giản, tường bao quanh ba mặt đều trồng đủ loại hoa cỏ và cây bụi.
Một con đường đá xanh dẫn tới bậc thang, đi lên là cửa sau của biệt thự.
Nơi này không có cửa nào khác để đi ra ngoài.
Nói như vậy, cách duy nhất nàng có thể đi ra ngoài là...
Từ cửa sau vào biệt thự, sau đó từ cửa trước đi ra.
Làm vậy chắc chắn sẽ bị người ta coi là kẻ trộm!
Vân Tô im lặng cúi đầu, nhìn thấy mình mặc váy ngủ và dép lê, còn cầm theo cốc sữa trên tay.
Dù sao thì cũng không có tên trộm nào ăn mặc như này đến ăn trộm cả.
Thế nhưng, nàng rất dễ bị người ta coi là người bệnh thần kinh...
Cũng chẳng sao, tối qua còn bị người ta coi là quỷ mà.
Bất quá, nàng đột nhiên xuất hiện trong nhà người khác, bất kể bị coi là cái gì, kiểu gì cũng có người báo cảnh sát.
Vào đồn cảnh sát thì phiền phức.
Nếu ở đồn cảnh sát mà lại đột nhiên biến mất thì càng phiền phức nữa.
Ngay khi Vân Tô đang không biết làm gì, có tiếng bước chân truyền đến từ cửa sau.
Có người muốn đi ra.
Phản ứng đầu tiên của Vân Tô là phải nhanh chóng trốn đi, không thể để người ta phát hiện.
May mà sân sau này cũng khá rộng, nàng nhanh chân đi tới một chỗ sau hàng rào tường thấp để trốn.
Từ đây có thể thấy rõ cửa sau bị người mở ra.
Một người phụ nữ bước ra, mặc đồ trông như người giúp việc trong nhà này.
Đi theo sau nàng còn có một người đang tức giận đùng đùng bước ra.
Văn Đình?
Vân Tô giật mình nhìn người mà hôm qua vừa mới gặp mặt.
Nơi này là nhà của Văn Đình sao?
"Phu nhân, cô bớt giận, dù sao cô cũng là nữ chủ nhân của cái nhà này, tiên sinh muốn làm gì cuối cùng cũng phải có sự đồng ý của cô thôi mà." Người giúp việc đi theo bên cạnh Văn Đình, ra sức khuyên nhủ.
"Có sự đồng ý của ta?" Văn Đình cười lạnh một tiếng, giọng the thé lớn tiếng nói, "Tôi thấy giờ ông ta càng ngày càng không coi tôi ra gì."
Mỗi lần Vân Tô nhìn thấy Văn Đình, đối phương đều có vẻ ung dung tao nhã, chưa bao giờ thấy nàng nổi giận như vậy.
Xem ra là nàng đã cãi nhau với Phó Thành Anh rồi.
Cũng thật là trùng hợp, ngày hôm qua nàng vừa mới đi qua văn phòng của Phó Thành Anh, hôm nay lại tới nhà bọn họ.
Nàng đúng là có duyên nợ với hai vợ chồng này mà.
"Sáng nay tôi vừa về đến nhà, ông ta đã không thể chờ đợi mà nói với tôi là muốn đưa con riêng về, nếu tôi mà về muộn chút nữa thì có phải cái nhà này sẽ không còn chỗ cho tôi dung thân không?"
Văn Đình càng nói càng tức, người giúp việc đứng bên cạnh vẻ mặt khó xử, không biết phải khuyên nhủ như thế nào mới tốt.
Phó gia muốn nhận Cố Yến về sao?
Vân Tô nghi ngờ nhíu mày, Phó Thành Anh còn chưa từng gặp Cố Yến mà?
Hắn lấy đâu ra tự tin mà Cố Yến sẽ nhận hắn làm cha?
"Hắn cứ ở nhà này tự lên kế hoạch này kế hoạch kia, hận không thể dọn sẵn một phòng trong nhà để cho người ta vào ở ngay." Văn Đình tiếp tục trào phúng, "Hắn cũng không nghĩ xem cái đứa con riêng kia có chịu nhận ông ta không, cứ nghĩ mình như bánh ngọt, chỉ cần hắn tìm đến thì người ta sẽ lập tức lao vào nhận cha ngay."
Vân Tô trốn sau tường suýt chút nữa bật cười, lời của Văn Đình rất đúng.
Xem ra đôi vợ chồng này đúng là chỉ là trên danh nghĩa, sau lưng ai cũng không coi ai ra gì.
Thảo nào nguyên chủ nói nam chính và cha mẹ quan hệ không tốt, bây giờ nam chính lại ra nước ngoài, không sống gần cha mẹ, sau này quan hệ chỉ càng xa lạ hơn.
Văn Đình xả giận xong thì tức tối ngồi xuống ghế.
Lúc này người giúp việc mới lên tiếng: "Phu nhân, cô đi gặp con riêng của tiên sinh lần này, chẳng lẽ hắn biết chuyện rồi nên không muốn nhận tiên sinh là cha sao?"
Văn Đình dường như đã nguôi giận đi một chút, đáp: "Người gặp không phải là hắn, nhưng... Phó Thành Anh sẽ không dễ dàng được như ý nguyện đâu."
Cô Diệp kia cũng không mong bạn trai của mình dính dáng tới nhà họ Phó.
Huống chi nàng ta còn có những bản lĩnh thần thông quảng đại đó, cản trở Phó Thành Anh không phải chuyện đùa.
Địch của địch là bạn, vậy thì nàng không cần phải bận tâm.
Văn Đình nghĩ vậy thì bỗng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Cố Yến không về nhà họ Phó thì mọi chuyện đều dễ nói.
Vân Tô nghe lén ở góc tường nãy giờ, thật ra nàng cũng không muốn nghe tiếp nữa.
May là Văn Đình không nói tiếp, chỉ nằm trên ghế nhìn ngắm cảnh trong sân.
Người giúp việc thì xách bình nước đi tưới cây cối.
Vân Tô cảm thấy mình phải tìm cách đi ra ngoài thôi.
Lần này đến đây trên người ngay cả điện thoại cũng không mang theo, cũng không liên lạc được với Cố Yến, giờ chắc chắn hắn đang rất lo lắng.
Tuy rằng nàng có thể ở lại đây chờ, đến khi vòng tay lại nhấp nháy sẽ đưa nàng đến địa điểm tiếp theo.
Nhưng ai biết khi nào chuyện đó xảy ra? Và địa điểm tiếp theo sẽ là ở đâu?
Thay vì ngồi chờ chết, chi bằng chủ động hành động.
Vân Tô quan sát xung quanh, cân nhắc khả năng leo tường bao ra ngoài.
Khốn nỗi tường bao của khu vườn này rất cao, trên lại còn có lưới sắt, khả năng trèo ra là gần như không thể.
Văn Đình và người giúp việc vẫn đang ở trong sân, không hề có ý định rời đi.
Vân Tô nhìn cái cửa sau đang mở rộng, quyết định đánh cược một phen.
Hai người trong sân đều quay lưng lại với cửa sau, trên lý thuyết chỉ cần nàng hành động đủ nhẹ, không làm cho họ chú ý.
Thì nàng có thể lẻn vào bên trong biệt thự.
Vân Tô uống cạn cốc sữa một hơi, nhẹ nhàng đặt cốc xuống chỗ cũ.
Sau đó hít một hơi thật sâu, bắt đầu chậm rãi men theo bức tường đi về phía cửa.
Nàng cảm thấy cuộc sống của mình những ngày này cứ như kẻ trộm, thật sự quá kích thích, lúc nào cũng phải lén la lén lút.
Vân Tô thả lỏng cả nhịp thở, sợ bất cẩn lại làm bọn họ nghe thấy tiếng động.
Nhanh thôi, sắp tới bậc thang dẫn lên cửa rồi.
Thắng lợi ngay trước mắt.
Vân Tô một chân bước lên bậc thang thứ nhất, còn đang tự động viên mình.
"A!"
Một tiếng hét kinh hãi làm Vân Tô suýt chút nữa giật bắn mình.
Nàng quay lại thì thấy người giúp việc đang cầm bình nước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn nàng, rồi lớn tiếng quát: "Cô là ai?"
Văn Đình đang ngồi cũng bị tiếng hét giật mình.
Nghe thấy câu nói tiếp theo của người giúp việc, nàng vội vàng đứng dậy nhìn lại.
Liền thấy Vân Tô mặc váy ngủ, một chân đang giẫm lên bậc thang.
Dưới chân vẫn đang đi dép lê.
"Cô Diệp?"
Tiếng kêu kinh ngạc của Văn Đình làm Vân Tô trong lòng run lên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận