Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ
Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ - Chương 56: Lam nhan họa thủy (length: 7842)
Ban đêm, Phó Lương Trạch theo Trần Duệ hai anh em đi dạo trong khuôn viên trường An Đại.
Hắn ở nước ngoài hơn ba năm, hôm qua mới về nước.
Lần này trở về là vì ông nội vài ngày nữa sẽ mừng thọ 70 tuổi, mẹ hắn dặn dò nhiều lần nhất định phải đúng giờ về chúc thọ, hắn đành phải xin nghỉ một tuần ở trường.
Thời gian một tuần về nước cũng đủ cả nên hôm nay gặp mặt xong những người lớn trong nhà, liền đến An Đại tìm Trần Duệ.
Phó Lương Trạch và Trần Duệ cùng Trần Thi Vũ là bạn bè từ đời cha, hai nhà từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, chỉ là sau này Phó Lương Trạch đi nước ngoài, còn hai anh em Trần Duệ ở trong nước đi học.
"Lương Trạch, sao Khang Uyển không về vậy?" Trần Duệ hỏi Phó Lương Trạch.
Khang Uyển là người nhỏ tuổi nhất trong đám bạn của bọn họ, từ nhỏ quan hệ với Phó Lương Trạch cũng tốt nhất, vẫn luôn lẽo đẽo theo sau gọi "Trạch ca ca", ngay cả đi du học cũng chọn cùng nước với Phó Lương Trạch.
"Ông nội cậu mừng thọ, cậu Khang bọn họ cũng phải đi chúc thọ chứ, Khang Uyển về chẳng phải tiện cùng cậu?"
Phó Lương Trạch: "Về một chuyến phiền phức lắm, Tiểu Uyển dạo này bận học, ngày sinh này của ông cũng không nhất thiết phải đi."
Quan hệ giữa nhà họ Phó và họ Khang rất tốt, nhưng cuối cùng không có quan hệ máu mủ, đã có cha mẹ Khang Uyển đi chúc thọ là được rồi, Khang Uyển chỉ là một cô bé chưa trưởng thành, còn đang ở nước ngoài, đương nhiên vẫn là việc học quan trọng hơn.
Trần Thi Vũ cười nói: "Vậy mà nàng không mè nheo đòi về với anh hả?"
Phó Lương Trạch hồi tưởng lại một chút, bất đắc dĩ lắc đầu cười: "Mới đầu thì nói muốn cùng anh về, nhưng bị cậu Khang khuyên rồi thì không nhắc lại nữa."
Mấy người bọn họ đều biết Khang Uyển rất quấn Phó Lương Trạch, có điều mấy năm không gặp, cô bé nhõng nhẽo kia cuối cùng cũng trưởng thành một chút, không còn giống hồi nhỏ nữa.
"Vậy thì chẳng biết khi nào mới gặp lại được, cậu đi nước ngoài những ba năm, lần này về cũng có mấy ngày, rồi lại đi, lần sau về cùng Khang Uyển nha?"
Trần Duệ có chút xúc động, hồi nhỏ bốn người thân thiết như hình với bóng, đi học chơi đùa đều có nhau, bây giờ muốn tụ tập một lần cũng khó.
"Cũng không nhất định, chắc là anh học xong đại học rồi về, Tiểu Uyển còn phải lâu hơn nữa."
Khang Uyển chắc cũng phải học xong đại học ở nước ngoài, nhưng mà nàng nhập học sau hắn hai khóa, nên chắc chắn không thể về cùng lúc được.
"À phải rồi, vừa nãy cậu nam sinh kia... Mấy người quen nhau hả?"
Trần Duệ hỏi: "Ừ? Ai?"
Phó Lương Trạch nhớ lại ánh mắt kỳ lạ của người con trai kia nhìn hắn, thực ra lúc đầu hắn cũng đã để ý người con trai đó rồi, vì sự hiện diện của người này thật sự quá mạnh mẽ.
"Chính là cái người mà Thi Vũ chào hỏi ấy."
Trần Thi Vũ nói: "Anh nói Cố Yến à, cậu ta là bạn học của em, anh trai không biết cậu ta, sao vậy?"
Trần Duệ nhớ ra gì đó, bật cười nói: "Thực ra thì anh cũng coi như biết mà, là kiểu đơn phương biết ấy, tại cậu ta nổi tiếng ở trường quá, nghe nói đến nhiều rồi."
Phó Lương Trạch hỏi: "Nổi tiếng?"
Trần Duệ giải thích: "Thì là kiểu đẹp trai, học giỏi, nhà giàu ấy, tất nhiên là có nhiều người thích, hơn nữa còn là đại diện tân sinh lần này, một phát là cả trường đều biết luôn, đến cả anh đây năm ba rồi mà còn nghe."
Phó Lương Trạch trầm ngâm một lúc, rồi kết luận: "Nhìn thì đúng là có tố chất đó thật."
"Anh hỏi cái này làm gì?" Trần Thi Vũ hỏi.
"Chỉ là thấy lạ là quen quen, hơn nữa hình như cậu ta có ác ý với anh."
Cảm giác quen thuộc không biết từ đâu, nhưng mà cái ác ý đó thì hắn lại cảm nhận được, rõ ràng là hai người không hề quen biết, trước đây cũng chưa từng gặp nhau.
Trần Thi Vũ chế nhạo một tiếng rồi cười nói: "Là vì anh nói chuyện với Diệp Tòng Sương nên cậu ta mới ác cảm với anh thôi."
"Ồ?" Phó Lương Trạch nhíu mày, quay sang nhìn Trần Duệ, "Bạn nữ học cùng lớp của cậu hả? Cậu ta thích chị học khóa trên đó à? Nên mới ghen?"
Trần Thi Vũ lạnh lùng nói: "Đúng thế, chuyện này cả trường ai cũng biết rồi."
"Thi Vũ." Trần Duệ gọi em gái một tiếng, giọng trở nên nghiêm túc, "Em đừng cứ để ý đến bạn học đó nữa, người ta đã không thích em mà em vẫn cứ cố lao vào."
"Anh!" Trần Thi Vũ hét lớn một tiếng.
Phó Lương Trạch và Trần Duệ đều giật mình, Phó Lương Trạch vừa mới còn đang ngạc nhiên khi nghe ra chuyện tình tay ba, không ngờ Trần Thi Vũ cũng thích Cố Yến, xem ra mấy người này khá là phức tạp đây.
"Anh, anh rốt cuộc là đứng về bên ai vậy?" Trần Thi Vũ có chút tức giận, "Anh đừng quản chuyện của em, em tự biết, anh với Phó Lương Trạch đi dạo một lát đi, em còn có việc đi trước."
Sắc mặt Trần Thi Vũ có vẻ tức giận, miễn cưỡng thu lại cảm xúc nói với Phó Lương Trạch: "Vậy anh cứ để anh trai em dẫn đi chơi nhé, hai người con trai dễ hơn, em đi trước, ngày sinh ông Phó em sẽ đi chúc thọ gặp lại sau."
Phó Lương Trạch: "Ừ, vậy em đi giải quyết trước đi."
Rõ ràng là Trần Duệ chọc giận em gái chứ đâu có chuyện gì phải đi trước, xem ra Cố Yến đó rất quan trọng với Trần Thi Vũ, đúng là hồng nhan họa thủy...
Phó Lương Trạch thở dài một hơi, đây vốn không phải chuyện hắn muốn xen vào, hắn cũng chỉ nhất thời nổi hứng hỏi một chút về Cố Yến thôi, dù sao sau này cũng sẽ không còn chạm mặt, mấy hôm nữa hắn lại phải ra nước ngoài rồi.
"Cái con bé Thi Vũ tính tình càng ngày càng ương bướng, toàn là tại ở nhà chiều hư thôi." Trần Duệ than thở với Phó Lương Trạch.
"Cậu đừng có nói vậy, lỡ em gái cậu nghe thấy thì sao, con gái yếu đuối một chút cũng có sao."
Phó Lương Trạch khuyên nhủ Trần Duệ, hắn thấy Tiểu Uyển yếu đuối như vậy rất tốt, luôn nũng nịu với người nhà, nũng nịu với hắn cũng không sao, đều sẵn lòng chiều chuộng nàng, có như vậy ở bên ngoài mới không dễ bị ức hiếp.
Phó Lương Trạch theo Trần Duệ đi dạo cũng khá lâu, trời đã tối, nhưng khuôn viên An Đại thực sự quá rộng, nếu đi hết thì tốn nhiều thời gian lắm.
Hai người cũng không có ý định đi dạo tiếp, Phó Lương Trạch liền nói lời tạm biệt với Trần Duệ, tối nay hắn cần về sớm một chút.
"Hôm nay gặp được mọi người rồi thì tôi về trước đây, ngày kia là sinh nhật ông nội tôi, đúng vào cuối tuần, đến lúc đó gặp lại nhé."
Trần Duệ cũng không giữ lại, hắn biết Phó Lương Trạch vừa về nước chắc trong nhà còn rất nhiều việc.
"Ừ, để tôi đưa cậu ra cổng."
Trần Duệ muốn đưa Phó Lương Trạch ra cổng trường, tài xế nhà họ Phó đang chờ ở bên ngoài.
Đường nhỏ trong khuôn viên An Đại không có nhiều đèn đường, ban đêm trông có vẻ tối tăm mờ mịt, nhưng người qua lại trên đường cũng thưa thớt dần.
Phó Lương Trạch vừa quay người thì cảm thấy mình va vào một người, còn chưa kịp nhìn lại thì đã nghe tiếng thốt lên của một cô gái.
Phó Lương Trạch nhanh chóng nhìn lại, thì ra là cô bạn học của Trần Duệ mà ban nãy hắn đã gặp, hắn nhớ là tên Diệp Tòng Sương.
Bây giờ ly trà sữa trong tay nàng đã bị hắn làm rơi xuống, còn vương lên giày nữa.
Người con trai tên Cố Yến giống như lườm hắn vài lần, sau đó nhanh chóng lấy khăn giấy ra ngồi xổm xuống lau giày cho Diệp Tòng Sương.
Thật là biết quan tâm quá, Phó Lương Trạch nghĩ thầm.
Nhưng mà hắn thực sự không cố ý, vừa rồi rõ ràng là hắn thấy bên cạnh không có ai, sao chớp mắt một cái đã có người cầm trà sữa đứng cạnh rồi?
"Anh phải đền cho em tiền giặt giày chứ?"
Phó Lương Trạch thấy Diệp Tòng Sương kéo Cố Yến đang ngồi xổm đứng lên, sau đó quay sang đòi bồi thường với hắn...
Hắn ở nước ngoài hơn ba năm, hôm qua mới về nước.
Lần này trở về là vì ông nội vài ngày nữa sẽ mừng thọ 70 tuổi, mẹ hắn dặn dò nhiều lần nhất định phải đúng giờ về chúc thọ, hắn đành phải xin nghỉ một tuần ở trường.
Thời gian một tuần về nước cũng đủ cả nên hôm nay gặp mặt xong những người lớn trong nhà, liền đến An Đại tìm Trần Duệ.
Phó Lương Trạch và Trần Duệ cùng Trần Thi Vũ là bạn bè từ đời cha, hai nhà từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, chỉ là sau này Phó Lương Trạch đi nước ngoài, còn hai anh em Trần Duệ ở trong nước đi học.
"Lương Trạch, sao Khang Uyển không về vậy?" Trần Duệ hỏi Phó Lương Trạch.
Khang Uyển là người nhỏ tuổi nhất trong đám bạn của bọn họ, từ nhỏ quan hệ với Phó Lương Trạch cũng tốt nhất, vẫn luôn lẽo đẽo theo sau gọi "Trạch ca ca", ngay cả đi du học cũng chọn cùng nước với Phó Lương Trạch.
"Ông nội cậu mừng thọ, cậu Khang bọn họ cũng phải đi chúc thọ chứ, Khang Uyển về chẳng phải tiện cùng cậu?"
Phó Lương Trạch: "Về một chuyến phiền phức lắm, Tiểu Uyển dạo này bận học, ngày sinh này của ông cũng không nhất thiết phải đi."
Quan hệ giữa nhà họ Phó và họ Khang rất tốt, nhưng cuối cùng không có quan hệ máu mủ, đã có cha mẹ Khang Uyển đi chúc thọ là được rồi, Khang Uyển chỉ là một cô bé chưa trưởng thành, còn đang ở nước ngoài, đương nhiên vẫn là việc học quan trọng hơn.
Trần Thi Vũ cười nói: "Vậy mà nàng không mè nheo đòi về với anh hả?"
Phó Lương Trạch hồi tưởng lại một chút, bất đắc dĩ lắc đầu cười: "Mới đầu thì nói muốn cùng anh về, nhưng bị cậu Khang khuyên rồi thì không nhắc lại nữa."
Mấy người bọn họ đều biết Khang Uyển rất quấn Phó Lương Trạch, có điều mấy năm không gặp, cô bé nhõng nhẽo kia cuối cùng cũng trưởng thành một chút, không còn giống hồi nhỏ nữa.
"Vậy thì chẳng biết khi nào mới gặp lại được, cậu đi nước ngoài những ba năm, lần này về cũng có mấy ngày, rồi lại đi, lần sau về cùng Khang Uyển nha?"
Trần Duệ có chút xúc động, hồi nhỏ bốn người thân thiết như hình với bóng, đi học chơi đùa đều có nhau, bây giờ muốn tụ tập một lần cũng khó.
"Cũng không nhất định, chắc là anh học xong đại học rồi về, Tiểu Uyển còn phải lâu hơn nữa."
Khang Uyển chắc cũng phải học xong đại học ở nước ngoài, nhưng mà nàng nhập học sau hắn hai khóa, nên chắc chắn không thể về cùng lúc được.
"À phải rồi, vừa nãy cậu nam sinh kia... Mấy người quen nhau hả?"
Trần Duệ hỏi: "Ừ? Ai?"
Phó Lương Trạch nhớ lại ánh mắt kỳ lạ của người con trai kia nhìn hắn, thực ra lúc đầu hắn cũng đã để ý người con trai đó rồi, vì sự hiện diện của người này thật sự quá mạnh mẽ.
"Chính là cái người mà Thi Vũ chào hỏi ấy."
Trần Thi Vũ nói: "Anh nói Cố Yến à, cậu ta là bạn học của em, anh trai không biết cậu ta, sao vậy?"
Trần Duệ nhớ ra gì đó, bật cười nói: "Thực ra thì anh cũng coi như biết mà, là kiểu đơn phương biết ấy, tại cậu ta nổi tiếng ở trường quá, nghe nói đến nhiều rồi."
Phó Lương Trạch hỏi: "Nổi tiếng?"
Trần Duệ giải thích: "Thì là kiểu đẹp trai, học giỏi, nhà giàu ấy, tất nhiên là có nhiều người thích, hơn nữa còn là đại diện tân sinh lần này, một phát là cả trường đều biết luôn, đến cả anh đây năm ba rồi mà còn nghe."
Phó Lương Trạch trầm ngâm một lúc, rồi kết luận: "Nhìn thì đúng là có tố chất đó thật."
"Anh hỏi cái này làm gì?" Trần Thi Vũ hỏi.
"Chỉ là thấy lạ là quen quen, hơn nữa hình như cậu ta có ác ý với anh."
Cảm giác quen thuộc không biết từ đâu, nhưng mà cái ác ý đó thì hắn lại cảm nhận được, rõ ràng là hai người không hề quen biết, trước đây cũng chưa từng gặp nhau.
Trần Thi Vũ chế nhạo một tiếng rồi cười nói: "Là vì anh nói chuyện với Diệp Tòng Sương nên cậu ta mới ác cảm với anh thôi."
"Ồ?" Phó Lương Trạch nhíu mày, quay sang nhìn Trần Duệ, "Bạn nữ học cùng lớp của cậu hả? Cậu ta thích chị học khóa trên đó à? Nên mới ghen?"
Trần Thi Vũ lạnh lùng nói: "Đúng thế, chuyện này cả trường ai cũng biết rồi."
"Thi Vũ." Trần Duệ gọi em gái một tiếng, giọng trở nên nghiêm túc, "Em đừng cứ để ý đến bạn học đó nữa, người ta đã không thích em mà em vẫn cứ cố lao vào."
"Anh!" Trần Thi Vũ hét lớn một tiếng.
Phó Lương Trạch và Trần Duệ đều giật mình, Phó Lương Trạch vừa mới còn đang ngạc nhiên khi nghe ra chuyện tình tay ba, không ngờ Trần Thi Vũ cũng thích Cố Yến, xem ra mấy người này khá là phức tạp đây.
"Anh, anh rốt cuộc là đứng về bên ai vậy?" Trần Thi Vũ có chút tức giận, "Anh đừng quản chuyện của em, em tự biết, anh với Phó Lương Trạch đi dạo một lát đi, em còn có việc đi trước."
Sắc mặt Trần Thi Vũ có vẻ tức giận, miễn cưỡng thu lại cảm xúc nói với Phó Lương Trạch: "Vậy anh cứ để anh trai em dẫn đi chơi nhé, hai người con trai dễ hơn, em đi trước, ngày sinh ông Phó em sẽ đi chúc thọ gặp lại sau."
Phó Lương Trạch: "Ừ, vậy em đi giải quyết trước đi."
Rõ ràng là Trần Duệ chọc giận em gái chứ đâu có chuyện gì phải đi trước, xem ra Cố Yến đó rất quan trọng với Trần Thi Vũ, đúng là hồng nhan họa thủy...
Phó Lương Trạch thở dài một hơi, đây vốn không phải chuyện hắn muốn xen vào, hắn cũng chỉ nhất thời nổi hứng hỏi một chút về Cố Yến thôi, dù sao sau này cũng sẽ không còn chạm mặt, mấy hôm nữa hắn lại phải ra nước ngoài rồi.
"Cái con bé Thi Vũ tính tình càng ngày càng ương bướng, toàn là tại ở nhà chiều hư thôi." Trần Duệ than thở với Phó Lương Trạch.
"Cậu đừng có nói vậy, lỡ em gái cậu nghe thấy thì sao, con gái yếu đuối một chút cũng có sao."
Phó Lương Trạch khuyên nhủ Trần Duệ, hắn thấy Tiểu Uyển yếu đuối như vậy rất tốt, luôn nũng nịu với người nhà, nũng nịu với hắn cũng không sao, đều sẵn lòng chiều chuộng nàng, có như vậy ở bên ngoài mới không dễ bị ức hiếp.
Phó Lương Trạch theo Trần Duệ đi dạo cũng khá lâu, trời đã tối, nhưng khuôn viên An Đại thực sự quá rộng, nếu đi hết thì tốn nhiều thời gian lắm.
Hai người cũng không có ý định đi dạo tiếp, Phó Lương Trạch liền nói lời tạm biệt với Trần Duệ, tối nay hắn cần về sớm một chút.
"Hôm nay gặp được mọi người rồi thì tôi về trước đây, ngày kia là sinh nhật ông nội tôi, đúng vào cuối tuần, đến lúc đó gặp lại nhé."
Trần Duệ cũng không giữ lại, hắn biết Phó Lương Trạch vừa về nước chắc trong nhà còn rất nhiều việc.
"Ừ, để tôi đưa cậu ra cổng."
Trần Duệ muốn đưa Phó Lương Trạch ra cổng trường, tài xế nhà họ Phó đang chờ ở bên ngoài.
Đường nhỏ trong khuôn viên An Đại không có nhiều đèn đường, ban đêm trông có vẻ tối tăm mờ mịt, nhưng người qua lại trên đường cũng thưa thớt dần.
Phó Lương Trạch vừa quay người thì cảm thấy mình va vào một người, còn chưa kịp nhìn lại thì đã nghe tiếng thốt lên của một cô gái.
Phó Lương Trạch nhanh chóng nhìn lại, thì ra là cô bạn học của Trần Duệ mà ban nãy hắn đã gặp, hắn nhớ là tên Diệp Tòng Sương.
Bây giờ ly trà sữa trong tay nàng đã bị hắn làm rơi xuống, còn vương lên giày nữa.
Người con trai tên Cố Yến giống như lườm hắn vài lần, sau đó nhanh chóng lấy khăn giấy ra ngồi xổm xuống lau giày cho Diệp Tòng Sương.
Thật là biết quan tâm quá, Phó Lương Trạch nghĩ thầm.
Nhưng mà hắn thực sự không cố ý, vừa rồi rõ ràng là hắn thấy bên cạnh không có ai, sao chớp mắt một cái đã có người cầm trà sữa đứng cạnh rồi?
"Anh phải đền cho em tiền giặt giày chứ?"
Phó Lương Trạch thấy Diệp Tòng Sương kéo Cố Yến đang ngồi xổm đứng lên, sau đó quay sang đòi bồi thường với hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận