Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ
Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ - Chương 75: Tiểu Yến (length: 6284)
Cảm giác nhói nhói rất nhanh liền biến mất, Vân Tô có cảm giác giật mình như vừa tỉnh mộng.
Vừa rồi là do vòng tay phát ra điện sao?
Nàng đang định nói ra thân phận giả của mình, muốn cùng Cố Yến giải thích rõ ràng.
Lời còn chưa kịp nói hết, thình lình một cơn đau đớn xảy ra thiếu chút nữa làm nàng ngất đi.
Nàng như hiểu ra rằng thì ra là có hạn chế.
Nàng không thể tiết lộ thân phận của bản thân cho người ở thế giới này.
Chỉ cần nàng mang vòng tay, nó sẽ cảnh cáo nàng.
Vân Tô nhìn vẻ mặt lo lắng của Cố Yến, an ủi hắn: "Ta không sao."
Cố Yến chau mày, vẫn không yên tâm: "Tay ngươi bị sao vậy?"
Vân Tô tay phải nắm lấy cổ tay trái, vẫn không buông ra.
Nàng giả bộ như không có gì xảy ra rồi kéo tay xuống, động tác nhanh chóng bỏ vào trong túi, nhanh đến mức Cố Yến cũng không kịp nhìn rõ.
"Vừa rồi đột nhiên hơi đau một chút, bây giờ không sao rồi..."
Vân Tô vừa nói, Cố Yến trực tiếp cầm lấy tay trái của Vân Tô.
"Ngươi..." Vân Tô giật mình.
Cố Yến nắm lấy cổ tay trắng nõn thon thả trong tay, giống như chỉ cần nhẹ nhàng bẻ một cái là có thể gãy.
Thế nhưng bề mặt cổ tay nhìn không ra bất kỳ vết thương nào.
"Ta đã bảo không sao rồi mà." Vân Tô có chút không được tự nhiên rụt tay lại.
Cố Yến vừa nắm lưng bàn tay của Vân Tô đến phía sau lưng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, phảng phất như đang hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi.
"Hay là... Hay là vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra một chút?"
Cố Yến không biết có phải là liên quan đến cái vòng tay đã bị thu hồi kia hay không, nhưng vẻ mặt đau đớn vừa rồi của Vân Tô khiến hắn thật sự kinh hãi.
"Không cần, không sao." Vân Tô xoa xoa cổ tay của mình.
Chỉ cần nàng không nói những lời kia thì sẽ không sao.
Bất quá...
Bây giờ nàng đã tháo vòng tay ra, vậy có phải là có thể nói rồi không?
Có lẽ cái lỗ hổng này có thể nhảy qua được?
"Vừa nãy ta nói, cái tên bây giờ của ta... cái thân phận Diệp Tòng Sương này..."
Cố Yến nhìn chăm chú vào đôi mắt của Vân Tô, làm lời nàng một chút bị ngập ngừng lại.
Sau khi tháo vòng tay ra, nói đến đây quả nhiên không có bất cứ điều gì khác thường.
Vòng tay cảnh cáo nàng, chỉ là đơn giản điện giật một chút thôi sao?
Lẽ nào developer không biết rằng người ta có thể gỡ ra để nhảy qua cái lỗ hổng này sao?
Vậy có thể hay không, điện giật từ vòng tay chỉ là một kiểu nhắc nhở?
Hậu quả thật sự cần phải gánh chịu, có lẽ vẫn còn ở phía sau.
Nếu hiện tại nàng nói cho Cố Yến những chuyện không thuộc về thời không này, nàng cũng không biết ai sẽ gánh hậu quả đó.
Nhưng rất có thể người phải gánh hậu quả là Cố Yến ở thế giới này.
Cho nên nàng không nên mạo hiểm như vậy.
Cố Yến nhìn thấy sự rối rắm trong mắt Vân Tô, nhàn nhạt cười một tiếng, nói: "Tỷ tỷ, chúng ta đi ăn cơm thôi."
Vân Tô còn có chút ngây người, những lời nàng chưa kịp nói ra, cứ như vậy bị Cố Yến nhẹ nhàng bỏ qua.
"Gần sáu giờ rồi, ngươi muốn ăn gì? Đi nhà ăn số 1 nhé, chỗ đó gần đây."
Cố Yến vừa nói vừa luyên thuyên kéo Vân Tô đi đến nhà ăn.
Vân Tô muốn nói lại thôi, nhưng vẫn đi theo, giọng nói của nàng có chút nặng nề: "Ta sao cũng được, ngươi quyết định đi."
Cố Yến nhìn sắc mặt ngưng trọng của Vân Tô, trong cổ họng bật ra tiếng cười khẽ.
"Tỷ tỷ, có một số lời không thể nói thì đừng nên nói."
Vân Tô kinh ngạc nhìn Cố Yến, thì ra hắn nhìn thấu sự khó xử của nàng.
Cố Yến nghiêng đầu cười nhẹ với nàng, như thể đang trấn an.
Vân Tô nhẹ nhàng gọi: "Tiểu Yến."
Khi tiếng nói vừa dứt thì xung quanh như thể bỗng trở nên yên tĩnh.
Cố Yến đột nhiên dừng bước.
Bọn họ đứng ở bên đường, tiếng ồn ào của đám người xung quanh như bị che khuất, tạo nên một thế giới chỉ có hai người.
Cố Yến nghe được tiếng tim đập thình thịch của chính mình, cổ họng của hắn có chút khô khốc, nhất thời không nói nên lời.
Đã rất lâu rồi hắn không được nghe cách xưng hô này.
Một tiếng gọi này mang hắn trở lại những chuyện cũ trong ký ức, dường như hai dòng thời không dung hòa lại với nhau, khiến tất cả trở nên thật hơn.
Những suy đoán, những tưởng tượng hư vô kia cũng không bằng một tiếng xưng hô chân thực này.
Cố Yến mấp máy môi, ánh mắt phức tạp nhìn Vân Tô, cuối cùng cũng "Ừ" một tiếng.
Vân Tô thấy thân thể Cố Yến trở nên cứng đờ, hắn có vẻ rất không tự nhiên.
Nàng kiễng chân, nâng tay sờ lên mái tóc mềm mại của Cố Yến, giống như hồi còn nhỏ.
Cố Yến ngoan ngoãn đón lấy tay nàng, cúi đầu, tựa đầu vào lòng bàn tay của Vân Tô.
Thật ngoan, Vân Tô hài lòng xoa đầu hắn.
"Tiểu Yến lớn rồi." Vân Tô cảm thán một câu, rồi thu tay lại.
Cố Yến ngẩng đầu lên, Vân Tô nhìn thấy hốc mắt hắn hơi ửng đỏ.
Không phải sẽ khóc đấy chứ?
Hồi nhỏ hắn hay khóc nhè lắm, vừa khóc lên là không dừng được, nàng thường phải dỗ dành rất lâu mới có thể lừa cho nín.
"Tỷ tỷ." Giọng Cố Yến có chút nghẹn ngào.
Vân Tô có chút luống cuống, vội đáp lại: "Ngươi đừng khóc."
Cố Yến xoay người, đứng quay lưng về phía Vân Tô, gượng gạo nói: "Ta không khóc."
Còn mạnh miệng.
Bất quá Vân Tô nhìn thấy nước mắt của hắn thật sự không rơi xuống, quả nhiên đã lớn rồi.
Ở trên đường lớn này, nếu hắn mà khóc, nàng cũng không dễ dỗ.
Một lúc lâu sau, Vân Tô thấy hắn đã khôi phục tâm tình, mới dò hỏi đi đến trước mặt hắn, mở miệng nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."
Hôm nay Vân Tô mặc váy, là hôm qua cùng Mạnh Tri Tuyết tỉ mỉ chọn lựa, còn cố ý trang điểm nhẹ nhàng thanh tú, mang theo chiếc kẹp tóc mà Cố Yến tặng.
Bây giờ, nàng tươi tắn nghiêng đầu đứng trước mặt Cố Yến, cười tươi rạng rỡ.
Cố Yến nhìn mà tim như hẫng một nhịp, vội vàng dời ánh mắt.
Giọng hắn khàn khàn trả lời: "Được."
Bước chân của Cố Yến có hơi nhanh, Vân Tô có chút theo không kịp, có phải là hắn quá căng thẳng không?
"Tiểu Yến ~" Vân Tô kéo dài âm cuối gọi một tiếng, nói với bóng lưng hắn: "Ngươi đi chậm một chút."
Lưng Cố Yến đột nhiên cứng đờ, hai chân đứng khựng lại tại chỗ.
Vân Tô đuổi kịp hắn, khó hiểu hỏi: "Đi thôi."
"Ừ." Cố Yến bình tĩnh đáp lại: "Chúng ta chờ ngươi."
"Được; vậy ngươi đi chậm một chút, hồi nhỏ chân ngươi ngắn tũn đi trên đường, toàn là chúng ta chờ ngươi đấy."
Vừa rồi là do vòng tay phát ra điện sao?
Nàng đang định nói ra thân phận giả của mình, muốn cùng Cố Yến giải thích rõ ràng.
Lời còn chưa kịp nói hết, thình lình một cơn đau đớn xảy ra thiếu chút nữa làm nàng ngất đi.
Nàng như hiểu ra rằng thì ra là có hạn chế.
Nàng không thể tiết lộ thân phận của bản thân cho người ở thế giới này.
Chỉ cần nàng mang vòng tay, nó sẽ cảnh cáo nàng.
Vân Tô nhìn vẻ mặt lo lắng của Cố Yến, an ủi hắn: "Ta không sao."
Cố Yến chau mày, vẫn không yên tâm: "Tay ngươi bị sao vậy?"
Vân Tô tay phải nắm lấy cổ tay trái, vẫn không buông ra.
Nàng giả bộ như không có gì xảy ra rồi kéo tay xuống, động tác nhanh chóng bỏ vào trong túi, nhanh đến mức Cố Yến cũng không kịp nhìn rõ.
"Vừa rồi đột nhiên hơi đau một chút, bây giờ không sao rồi..."
Vân Tô vừa nói, Cố Yến trực tiếp cầm lấy tay trái của Vân Tô.
"Ngươi..." Vân Tô giật mình.
Cố Yến nắm lấy cổ tay trắng nõn thon thả trong tay, giống như chỉ cần nhẹ nhàng bẻ một cái là có thể gãy.
Thế nhưng bề mặt cổ tay nhìn không ra bất kỳ vết thương nào.
"Ta đã bảo không sao rồi mà." Vân Tô có chút không được tự nhiên rụt tay lại.
Cố Yến vừa nắm lưng bàn tay của Vân Tô đến phía sau lưng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, phảng phất như đang hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi.
"Hay là... Hay là vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra một chút?"
Cố Yến không biết có phải là liên quan đến cái vòng tay đã bị thu hồi kia hay không, nhưng vẻ mặt đau đớn vừa rồi của Vân Tô khiến hắn thật sự kinh hãi.
"Không cần, không sao." Vân Tô xoa xoa cổ tay của mình.
Chỉ cần nàng không nói những lời kia thì sẽ không sao.
Bất quá...
Bây giờ nàng đã tháo vòng tay ra, vậy có phải là có thể nói rồi không?
Có lẽ cái lỗ hổng này có thể nhảy qua được?
"Vừa nãy ta nói, cái tên bây giờ của ta... cái thân phận Diệp Tòng Sương này..."
Cố Yến nhìn chăm chú vào đôi mắt của Vân Tô, làm lời nàng một chút bị ngập ngừng lại.
Sau khi tháo vòng tay ra, nói đến đây quả nhiên không có bất cứ điều gì khác thường.
Vòng tay cảnh cáo nàng, chỉ là đơn giản điện giật một chút thôi sao?
Lẽ nào developer không biết rằng người ta có thể gỡ ra để nhảy qua cái lỗ hổng này sao?
Vậy có thể hay không, điện giật từ vòng tay chỉ là một kiểu nhắc nhở?
Hậu quả thật sự cần phải gánh chịu, có lẽ vẫn còn ở phía sau.
Nếu hiện tại nàng nói cho Cố Yến những chuyện không thuộc về thời không này, nàng cũng không biết ai sẽ gánh hậu quả đó.
Nhưng rất có thể người phải gánh hậu quả là Cố Yến ở thế giới này.
Cho nên nàng không nên mạo hiểm như vậy.
Cố Yến nhìn thấy sự rối rắm trong mắt Vân Tô, nhàn nhạt cười một tiếng, nói: "Tỷ tỷ, chúng ta đi ăn cơm thôi."
Vân Tô còn có chút ngây người, những lời nàng chưa kịp nói ra, cứ như vậy bị Cố Yến nhẹ nhàng bỏ qua.
"Gần sáu giờ rồi, ngươi muốn ăn gì? Đi nhà ăn số 1 nhé, chỗ đó gần đây."
Cố Yến vừa nói vừa luyên thuyên kéo Vân Tô đi đến nhà ăn.
Vân Tô muốn nói lại thôi, nhưng vẫn đi theo, giọng nói của nàng có chút nặng nề: "Ta sao cũng được, ngươi quyết định đi."
Cố Yến nhìn sắc mặt ngưng trọng của Vân Tô, trong cổ họng bật ra tiếng cười khẽ.
"Tỷ tỷ, có một số lời không thể nói thì đừng nên nói."
Vân Tô kinh ngạc nhìn Cố Yến, thì ra hắn nhìn thấu sự khó xử của nàng.
Cố Yến nghiêng đầu cười nhẹ với nàng, như thể đang trấn an.
Vân Tô nhẹ nhàng gọi: "Tiểu Yến."
Khi tiếng nói vừa dứt thì xung quanh như thể bỗng trở nên yên tĩnh.
Cố Yến đột nhiên dừng bước.
Bọn họ đứng ở bên đường, tiếng ồn ào của đám người xung quanh như bị che khuất, tạo nên một thế giới chỉ có hai người.
Cố Yến nghe được tiếng tim đập thình thịch của chính mình, cổ họng của hắn có chút khô khốc, nhất thời không nói nên lời.
Đã rất lâu rồi hắn không được nghe cách xưng hô này.
Một tiếng gọi này mang hắn trở lại những chuyện cũ trong ký ức, dường như hai dòng thời không dung hòa lại với nhau, khiến tất cả trở nên thật hơn.
Những suy đoán, những tưởng tượng hư vô kia cũng không bằng một tiếng xưng hô chân thực này.
Cố Yến mấp máy môi, ánh mắt phức tạp nhìn Vân Tô, cuối cùng cũng "Ừ" một tiếng.
Vân Tô thấy thân thể Cố Yến trở nên cứng đờ, hắn có vẻ rất không tự nhiên.
Nàng kiễng chân, nâng tay sờ lên mái tóc mềm mại của Cố Yến, giống như hồi còn nhỏ.
Cố Yến ngoan ngoãn đón lấy tay nàng, cúi đầu, tựa đầu vào lòng bàn tay của Vân Tô.
Thật ngoan, Vân Tô hài lòng xoa đầu hắn.
"Tiểu Yến lớn rồi." Vân Tô cảm thán một câu, rồi thu tay lại.
Cố Yến ngẩng đầu lên, Vân Tô nhìn thấy hốc mắt hắn hơi ửng đỏ.
Không phải sẽ khóc đấy chứ?
Hồi nhỏ hắn hay khóc nhè lắm, vừa khóc lên là không dừng được, nàng thường phải dỗ dành rất lâu mới có thể lừa cho nín.
"Tỷ tỷ." Giọng Cố Yến có chút nghẹn ngào.
Vân Tô có chút luống cuống, vội đáp lại: "Ngươi đừng khóc."
Cố Yến xoay người, đứng quay lưng về phía Vân Tô, gượng gạo nói: "Ta không khóc."
Còn mạnh miệng.
Bất quá Vân Tô nhìn thấy nước mắt của hắn thật sự không rơi xuống, quả nhiên đã lớn rồi.
Ở trên đường lớn này, nếu hắn mà khóc, nàng cũng không dễ dỗ.
Một lúc lâu sau, Vân Tô thấy hắn đã khôi phục tâm tình, mới dò hỏi đi đến trước mặt hắn, mở miệng nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."
Hôm nay Vân Tô mặc váy, là hôm qua cùng Mạnh Tri Tuyết tỉ mỉ chọn lựa, còn cố ý trang điểm nhẹ nhàng thanh tú, mang theo chiếc kẹp tóc mà Cố Yến tặng.
Bây giờ, nàng tươi tắn nghiêng đầu đứng trước mặt Cố Yến, cười tươi rạng rỡ.
Cố Yến nhìn mà tim như hẫng một nhịp, vội vàng dời ánh mắt.
Giọng hắn khàn khàn trả lời: "Được."
Bước chân của Cố Yến có hơi nhanh, Vân Tô có chút theo không kịp, có phải là hắn quá căng thẳng không?
"Tiểu Yến ~" Vân Tô kéo dài âm cuối gọi một tiếng, nói với bóng lưng hắn: "Ngươi đi chậm một chút."
Lưng Cố Yến đột nhiên cứng đờ, hai chân đứng khựng lại tại chỗ.
Vân Tô đuổi kịp hắn, khó hiểu hỏi: "Đi thôi."
"Ừ." Cố Yến bình tĩnh đáp lại: "Chúng ta chờ ngươi."
"Được; vậy ngươi đi chậm một chút, hồi nhỏ chân ngươi ngắn tũn đi trên đường, toàn là chúng ta chờ ngươi đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận