Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ

Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ - Chương 07: Phô trương thanh thế (length: 6801)

Cố Yến vội vàng từ cửa kính xe bò ra ngoài, sau đó chui vào gầm xe.
Cố Yến khẩn trương đến mức hô hấp cũng không dám quá lớn tiếng, trái tim đều giống như ngừng đập.
Hai tay hắn không ngừng lục lọi, thẳng đến tìm đến một cái điểm chịu lực, hai tay hai chân bám vào đi, cả người gắt gao lơ lửng ghé vào gầm xe bên trên.
Hắn đã dùng hết khí lực toàn thân, sợ mình sẽ rớt xuống.
Xác định mình ở ngoài tầm nhìn điểm mù của xe, Cố Yến tâm bắt đầu bang bang nhảy dựng lên, hắn đã nghe được xa xa tiếng bước chân dồn dập.
Bọn buôn người nghe được thanh âm đang biên chạy tới...
Rất nhanh, Cố Yến nhìn thấy đèn pin cầm tay chiếu sáng lên mặt đất và những mảnh thủy tinh vỡ.
Bọn buôn người bước nhanh đi đến buồng sau xe, mở cửa xe nhìn vào bên trong.
Thiếu mất một người!
"Người đâu?" Bọn buôn người nổi giận mà quát, sau đó chộp lấy một khúc gậy gỗ nặng nề trong khoang xe mà đập vào vách thùng xe bên trên.
Mọi người bị dọa đến khẽ run rẩy, bọn họ cũng không biết Cố Yến đã chạy đi đâu, chỉ thấy hắn chui đến phía trước, sau đó liền nghe được tiếng cửa kính xe vỡ.
Liền có người khóc nói: "Không biết, ta không biết, hắn chạy, không cần đánh ta."
"Đã chạy đi đâu?"
"Chính là phía trước ô ô ô... Ta không biết." Bọn họ chỉ thấy Cố Yến đi về phía trước ghế điều khiển.
Bọn buôn người nhìn xem cửa kính đã vỡ, chỉ có thể trước tiên đem số người còn lại này trói lại.
Sau khi trói tay chân và dán băng dính vào miệng bốn đứa trẻ còn lại, bọn buôn người cầm đèn pin đi vào rừng cây phía trước, một đứa trẻ mới mấy tuổi, như thế trong chốc lát tuyệt đối chạy không xa.
Cố Yến nghe tiếng bước chân đi xa, một lát sau mới từ gầm xe bò ra.
Tay chân cũng đã gần không thể sử dụng sức lực nhưng hắn không dám trì hoãn, nhanh chóng đứng lên đi hướng ngược lại mà chạy.
Hắn không biết đây là nơi nào, cho dù trốn ra cũng không biết nên đi nơi nào.
Hắn chỉ có thể ở trong bóng đêm không ngừng chạy a chạy...
—— Vân Tô tại lúc nhìn thấy xe tải dừng lại, liền điên cuồng đạp chân ga.
Đây là thời cơ đuổi theo tốt nhất.
Nhưng ngay khi sắp tiếp cận vị trí điểm đỏ, Vân Tô nhìn thấy điểm đỏ lại bắt đầu động lên.
Động cực kì chậm.
Như là tốc độ chạy bộ của người.
Vân Tô cau mày, như có điều suy nghĩ.
Chẳng lẽ Cố Yến đã xuống xe?
Rất nhanh, xe của Vân Tô sắp tiếp cận điểm đỏ.
Sau đó, Vân Tô liền thấy rõ Cố Yến giữa đường dưới ánh đèn xe —— đang bị buôn người nắm chặt hai cánh tay.
Vân Tô vội vàng dừng xe ở phía trước hai người.
Mặt tên buôn người có chút kích động, không nghĩ tới buổi tối khuya ở đoạn đường hoang vu như vậy còn có thể đụng xe đi ngang qua.
Vân Tô mở cửa xuống xe.
Cố Yến nhìn rõ mặt Vân Tô, có chút ngỡ ngàng, sau đó lộ ra ánh mắt khó tin, đôi mắt có chút long lanh như là hai đốm lửa nhỏ được đốt trong đêm tối.
Vừa rồi hắn chạy rất lâu, có lẽ cũng không có bao lâu, chỉ là hắn vừa mệt vừa đau, căn bản chạy không được bao nhanh, hai chân đều gần như không cảm giác nên rất nhanh liền bị bọn buôn người bắt lại.
Ngay khi hắn tưởng là chỉ có thể nhận mệnh, hắn lại nhìn thấy người không thể xuất hiện tại nơi này, còn tưởng là mình đang ảo giác.
Tên buôn người cảnh giác nhìn Vân Tô: "Ngươi có chuyện gì không?"
"Ngươi vì sao lại nắm một đứa trẻ?" Vân Tô vừa cảnh giác vừa làm bộ như không có chuyện gì mà hỏi.
"À, đây là con của ta, thực sự là nghịch ngợm, ta ở chỗ này dừng xe nghỉ ngơi một lát, hắn buổi tối khuya còn chạy loạn, ta vừa mới giáo huấn hắn xong, hiện tại xác định là vẫn chưa chịu phục đây." Tên buôn người làm bộ thoải mái mà nói.
"Nhưng ta biết đứa trẻ này, đứa trẻ này hẳn là không quen ngươi?"
Tên buôn người nghe lập tức nheo mắt nhìn về phía Vân Tô, lộ ra vẻ hiểm ác: "Cô bé, ngươi đừng có chọc ta."
Nói xong, hắn lấy ra một con dao găm từ phía sau, mũi dao ánh lên sự tàn nhẫn trong mắt tên buôn người.
Hắn nắm Cố Yến chậm rãi tới gần Vân Tô.
Cố Yến sợ hãi nhìn con dao găm trước mặt, sau đó hướng về phía Vân Tô hô to: "Ngươi mau đi đi."
Cố Yến lo đến sắp khóc.
Tên buôn người vóc dáng khôi ngô, lực nắm tay rất mạnh, Vân Tô chỉ là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, sao có thể đánh lại hắn.
Hắn chỉ muốn Vân Tô mau chóng rời đi, không cần vì hắn mà bị thương ở đây, hoặc là sẽ có hậu quả nghiêm trọng hơn.
Cố Yến thật sự không dám tưởng tượng.
Vân Tô là người tốt nhất đối với hắn trên thế giới này, hắn không muốn liên lụy nàng.
Vân Tô cho Cố Yến một ánh mắt trấn an.
Vân Tô nhìn con dao găm đang tiến đến gần nàng.
Sau đó...
Nàng từ trong túi lấy ra một khẩu súng.
Vân Tô nâng súng lên nhắm vào đầu tên buôn người.
Nàng mấp máy môi, trong giọng nói có chút run rẩy không rõ: "Ngươi đừng nhúc nhích."
Tên buôn người tay cầm dao bị dọa run lên, cả người cứng đờ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới một cô bé nhu nhược như vậy lại mang súng trên người.
Nàng là loại người nào?
Tên buôn người không dám hành động thiếu suy nghĩ, run rẩy nói: "Ngươi hù ai đấy, ai biết súng này là thật hay giả?"
Đương nhiên là giả rồi...
Đây là mô hình mà Vân Tô lấy từ vòng tay.
Bởi vì —— thật sự thì nàng không làm được.
Nhưng đủ để hù dọa người.
Vân Tô lấy hết can đảm, cất cao giọng nói: "Vậy ngươi có muốn thử một chút không? Một phát vào đầu ngươi xem có biết là thật hay giả không?"
Kỳ thực Vân Tô bây giờ trong lòng cũng cực kỳ sợ, nàng không biết tên buôn người có bị nàng hù sợ hay không.
Nàng cũng chỉ có thể làm bộ ra vẻ mà thôi.
Biểu tình tên buôn người có chút thả lỏng.
Vân Tô gắt giọng nói: "Thả người ra."
Tên buôn người thật sự không dám cược tính mạng, xem ra đã tin lời nàng.
Hắn chậm rãi buông lỏng tay Cố Yến, sau đó đẩy về phía Vân Tô.
Cố Yến vừa được buông tay liền chạy ngay ra sau lưng Vân Tô.
Vân Tô nhìn Cố Yến đang nắm chặt vạt áo mình bên cạnh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
"Đừng sợ." Vân Tô không chớp mắt an ủi Cố Yến.
Nàng nhìn chằm chằm tên buôn người, lại nói: "Bỏ dao xuống."
Tên buôn người khom người xuống, từ từ thả dao xuống đất, sau đó nhìn Vân Tô, giơ hai tay lên ý bảo.
Vân Tô một tay nắm Cố Yến chậm rãi lui về phía sau, một bên cảnh giác chú ý động tác của tên buôn người.
Ngay khi sắp lùi đến cửa xe, Vân Tô thấy tên buôn người đột nhiên lao tới.
Còn chưa kịp phản ứng.
Mô hình súng trong tay Vân Tô đã bị một cú đá văng ra.
Cả người nàng bị tác động đến suýt nữa thì không đứng vững.
"Bang" một tiếng...
Mô hình súng rơi xuống đường xi măng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận