Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ

Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ - Chương 20: Bây giờ trở về đến đây đi (length: 7449)

Vân Tô bất đắc dĩ cười tắt điện thoại.
Đợi đến khoảng mười giờ, Vân Tô đúng hẹn đến cửa Cố gia.
Nàng đi vào cùng Phương Minh Tuệ chào hỏi, đem Cố Yến nhận đi ra.
Phương Minh Tuệ ngày hôm qua vừa về An Thị, bên này còn có chút việc chờ nàng xử lý, liền không đi cùng.
Bất quá Cố gia phái chiếc xe cho Vân Tô, nhường tài xế cả ngày đều đi theo, như vậy Vân Tô cũng dễ dàng hơn.
Vân Tô mang theo Cố Yến tới một cổ trấn ở An Thị.
Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh mặt trời chiếu lên tường trắng ngói đỏ của cổ trấn, lại chiếu vào dòng nước chảy dưới cầu nhỏ, gợn sóng lấp lánh.
Hết thảy ở cổ trấn đều rất chậm rãi, không giống như người ở các ngã tư đường trung tâm thành phố có vẻ mặt vội vã.
Vân Tô mang theo Cố Yến dọc theo bờ sông đi dạo một quãng, còn mua hai ly trà trái cây cầm trên tay.
Trong cổ trấn có các buổi biểu diễn ở những thời điểm khác nhau, bọn họ vừa kịp xem một buổi biểu diễn trên mặt nước.
Không khí biểu diễn tại hiện trường rất náo nhiệt, cảm xúc của Cố Yến đều bị lôi cuốn tăng lên một chút.
Cố Yến còn kéo tay Vân Tô, giơ một khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ kinh hô: "Tỷ tỷ, cái kia thật lợi hại a!"
Vân Tô cũng luôn sẽ phụ họa Cố Yến.
Chờ xem xong buổi biểu diễn, cảm xúc của Cố Yến vẫn duy trì sự hưng phấn.
Thời tiết tháng 7 có chút nóng.
Từ thính phòng đi ra, bọn họ liền ngồi nghỉ ngơi ở dưới bóng cây.
Cố Yến khoanh tay quanh ly trà trái cây, thỉnh thoảng hút một cái, một đôi mắt đen láy nhìn vào cửa hàng đối diện.
Đối diện là một cửa hàng nhỏ bán đồ tinh xảo, giá treo bằng gỗ có cả chuông gió đang đinh linh linh vang, chủ tiệm là một ông lão tóc trắng xoá, đang ngồi trên ghế bố cầm quạt phe phẩy.
"Tiểu Yến, có muốn qua đó xem không?"
Vân Tô hỏi Cố Yến còn đang nhìn không rời mắt.
"Muốn ạ." Cố Yến gật đầu.
Hai người đến trước cửa hàng, ông lão từ ghế bố ngồi dậy.
"Tiểu bằng hữu, muốn xem gì nào?"
Cố Yến ngẩng đầu nhìn Vân Tô: "Tỷ tỷ, ngươi có thể cho ta mượn tiền không?"
Vân Tô bật cười: "Ngươi muốn mua gì ta mua cho ngươi là được."
Cố Yến lắc đầu: "Không phải ta muốn mua, ta muốn tặng quà cho ngươi, nhưng mà ta không có tiền."
Vân Tô hiểu ra: "Ngươi là muốn ta cho ngươi mượn tiền mua quà cho ta?"
Cố Yến gật đầu: "Ừ! Sau này ta sẽ trả lại ngươi."
"Được, ta cho ngươi mượn tiền."
Cố Yến lúc này mới cầm một chiếc kẹp tóc hình hoa tulip tinh xảo trên giá, chiếc kẹp tóc màu hồng nhạt và xanh nhạt xen kẽ nhau có đính hai viên trân châu nhỏ.
Không thể không nói mắt thẩm mỹ của Cố Yến thật sự rất tốt, Vân Tô đã bị kinh diễm ngay khi Cố Yến vừa cầm lấy nó.
"Tỷ tỷ, ta muốn tặng cái này cho ngươi." Cố Yến đưa kẹp tóc qua.
"Đẹp quá, cảm ơn Tiểu Yến." Vân Tô nhận lấy kẹp tóc, lại tìm trên giá treo, "Tỷ tỷ cũng tặng lại cho con một món quà."
Vân Tô cầm lấy một vật trang sức bằng gỗ trên giá, vật trang sức có hình dáng gấu nhỏ, được chạm khắc rất sống động, rất là tinh xảo.
Rất hợp với Cố Yến.
Đây là phản ứng đầu tiên của Vân Tô, nàng luôn liên tưởng Cố Yến với những sự vật nhỏ bé đáng yêu này.
"Tiểu Yến, vật trang sức này thế nào?" Vân Tô cầm nó hỏi Cố Yến.
Cố Yến không chút do dự trả lời: "Rất hợp với cặp sách của con."
Vân Tô cầm hai đồ vật nhỏ đi thanh toán, nhờ lão gia gia dùng túi lớn đựng lại.
Rời khỏi cửa hàng, Cố Yến còn luôn miệng nói với Vân Tô: "Tỷ tỷ, sau này con sẽ trả tiền lại cho ngươi."
"Biết rồi."
Lúc này mặt trời đã sắp xuống núi, nhiệt độ cũng thấp hơn nhiều.
Vừa mới nghỉ ngơi một lúc, Vân Tô lại tiếp tục dẫn Cố Yến đi dạo.
Đi đến trên một cây cầu, họ nhìn những con thuyền qua lại ở dưới.
Vân Tô mặt hướng lan can, đột nhiên cảm thấy phía sau có người vỗ nhẹ vào nàng.
Vân Tô quay đầu lại nhìn.
Là một thanh niên đầu đội mũ lưỡi trai, mặc áo phông và quần bò.
Đối phương vừa mở miệng chính là: "Này, tôi vừa nãy ở bên kia thấy cô, cảm thấy cô rất xinh đẹp, có thể làm quen một chút không?"
Vân Tô có chút xấu hổ, gượng cười.
Sau đó nàng đảo mắt một vòng, nói ra: "Ngại quá, con trai ta cũng đã có rồi."
Vân Tô ám chỉ liếc nhìn Cố Yến.
Thanh niên "A" một tiếng, vẻ mặt không thể tin.
"Sao có thể? Tôi còn tưởng là em trai cô chứ."
Vân Tô ngượng ngùng cười một tiếng: "Được bảo dưỡng tốt thôi."
Thanh niên hoài nghi quan sát đi quan sát lại vài lần, cuối cùng đành phải chấp nhận 'sự thật' và thất vọng bỏ đi.
Chờ thanh niên đi rồi, Cố Yến mở miệng muốn nói.
Vân Tô thấy vậy, giành nói trước: "Tỷ tỷ nói đùa đó, con quên chuyện vừa rồi đi nhé, biết không?"
Cố Yến nghi ngờ nhìn Vân Tô: "Vì sao con lại là con trai của ngươi?"
Đứa trẻ này sao lại còn hỏi?
Không nghe lời như trước kia...
Vân Tô hít sâu một hơi, nói ra: "Đó chỉ là cái cớ thôi, trẻ con không nên hỏi."
Cố Yến vẫn nghe lời: "Vâng ạ."
——— Lúc trở về từ cổ trấn thì trời đã sắp tối.
Vân Tô đưa Cố Yến về Cố gia, Phương Minh Tuệ lại giữ Vân Tô lại ăn bữa tối.
"Cố Châu công việc bận rộn, hôm nay cực kì muộn mới về, cô cùng chúng tôi ăn tối cũng cho thêm chút náo nhiệt."
Vân Tô cũng không từ chối nhiều, vui vẻ đáp ứng.
Sau bữa tối, Cố Yến mang Vân Tô về phòng của hắn.
Cố Yến lấy vật trang sức từ trong túi ra, đặt lên tay Vân Tô: "Tỷ tỷ, ngươi giúp ta gắn lên cặp sách."
"Sao không tự gắn?" Vân Tô chỉ là tò mò.
"Bởi vì ngươi tặng quà, nên ngươi gắn cho ta." Cố Yến nói một cách nghiêm túc.
Vân Tô nhìn Cố Yến có vẻ nghiêm chỉnh, cầm cặp sách trên giá thắt vật trang sức lên trên khóa kéo.
Cố Yến nhận lấy cặp sách để trở về.
Hắn lại lấy kẹp tóc từ trong túi ra, sau đó trèo lên sô pha đứng dậy, cài kẹp tóc cho Vân Tô.
Cố Yến đối với điều này rất hài lòng.
Vân Tô nhìn Cố Yến làm xong những việc đó, trong lòng nghĩ, không ngờ hắn lại rất coi trọng sự trải nghiệm này.
Không đợi bao lâu Vân Tô liền rời khỏi Cố gia.
Chơi cả một ngày, trở về khách sạn xong, nàng đã rất mệt mỏi.
Vân Tô vừa mới chuẩn bị đi phòng tắm rửa mặt, vòng tay liền sáng lên.
Là tổ trưởng gửi tới video trò chuyện.
Lần trước Vân Tô liên lạc với tổ trưởng vẫn là hai ngày đầu mới đến nơi này, sau đó nàng dường như đã hoàn toàn hòa mình vào cuộc sống ở đây, rất ít khi dùng vòng tay.
Lúc này tổ trưởng đột nhiên liên hệ, làm nàng có chút ngoài ý liệu.
Vân Tô chuyển cuộc gọi video.
Trước mắt xuất hiện khuôn mặt buồn thiu của tổ trưởng.
Vân Tô ý thức được có điều gì đó không đúng, hỏi: "Tổ trưởng, xảy ra chuyện gì sao?"
Đường Chí Phàm xoa xoa mi tâm, giọng nói có chút mệt mỏi: "Nhiệm vụ của cô ở bên đó thế nào rồi?"
Vân Tô quan sát trạng thái của tổ trưởng, cảm thấy kỳ quái.
Có phải là do quá bận rộn mới mệt mỏi như vậy không? Trong tổ chắc không có chuyện gì lớn chứ.
Chẳng lẽ là nhiệm vụ có vấn đề gì?
Tuy rằng Vân Tô nghi hoặc, vẫn đáp lại: "Rất tốt, còn nửa tháng nữa, tôi cảm thấy hoàn thành nhiệm vụ không có vấn đề."
Đường Chí Phàm nghe xong gật nhẹ đầu tỏ ý đã biết.
Vân Tô nhịn không được hỏi tiếp: "Có phải nhiệm vụ có vấn đề gì không tổ trưởng?"
"Nhiệm vụ không có vấn đề." Đường Chí Phàm không cần suy nghĩ liền trả lời.
Vậy thì là?
Tổ trưởng vẻ mặt ngưng trọng liên hệ nàng, nhất định là có chuyện muốn nói với nàng?
Đường Chí Phàm đúng là có chuyện.
"Vân Tô, cô bây giờ trở về đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận