Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ
Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ - Chương 18: Sáu tuổi sinh nhật đây (length: 7458)
Khi nào thì tiễn hắn đi...
Nếu thuận lợi, cuối tuần bọn họ sẽ không ở cùng một chỗ nữa.
"Ngày mai ta sẽ nhờ thúc a di đến dẫn ngươi đi chơi cùng nhau, nếu ngươi muốn sống cùng bọn họ, ngày mai hãy nói cho họ biết."
"Sau này... ngươi có thể đi với bọn họ." Vân Tô kiên quyết nói ra.
"Dù sao không phải bọn họ thì cũng là người khác thôi." Cố Yến từ trong chăn nhỏ giọng nói một câu.
Vì chăn che kín nên giọng Cố Yến rất nhỏ, mơ hồ không rõ.
Vân Tô không nghe rõ câu này.
"Tiểu Yến, ngươi nói gì?"
Cố Yến nói lớn hơn một chút: "Không có gì, cứ theo tỷ tỷ nói đi."
Vân Tô lại càng cảm thán về mức độ hiểu chuyện của Cố Yến, cứ như một người lớn vậy.
Chỉ trừ việc thích khóc này.
Vân Tô kéo chăn của Cố Yến xuống, rồi lại đắp lại cẩn thận cho hắn.
"Ngủ đi, tỷ tỷ nhìn ngươi ngủ rồi mới đi."
Cố Yến ngoan ngoãn nhắm mắt.
Vân Tô đợi đến khi thấy hơi thở Cố Yến dần đều thì mới rón rén ra khỏi phòng.
——— Ngày hôm sau Cố Yến nghỉ học.
Vợ chồng Phương Minh Tuệ đã ở nhà Vân Tô chờ.
Vân Tô nhìn mâm thức ăn phong phú trên bàn, hỏi Phương Minh Tuệ: "Cố phu nhân, đây là do ngài làm sao?"
Phương Minh Tuệ ngượng ngùng cười: "Tay nghề ta không được tốt vậy đâu, đây đều là Cố Châu làm, ta chỉ phụ giúp thôi."
Phương Minh Tuệ là một tiểu thư nhà giàu, lại là con một, từ nhỏ mười ngón tay không hề dính nước.
Cố Châu cũng là một doanh nhân có tiếng ở An Thị, gia cảnh giàu có.
Sau khi Phương Minh Tuệ gả cho hắn lại càng được nâng niu, chiều chuộng, cơ bản chưa từng làm việc nhà bao giờ.
Vân Tô khen ngợi: "Cố tiên sinh tay nghề thật là tốt."
Cố Châu khoát tay: "Mấy món ăn gia đình thôi, các ngươi nếm thử xem có hợp khẩu vị không."
Vân Tô dẫn Cố Yến đi rửa tay, sau đó bắt đầu ăn cơm.
Trên bàn cơm.
Tay nghề của Cố Châu xem như không tệ, mấy món ăn gia đình này hương vị còn hơn cả quán ăn bên ngoài.
Vân Tô gắp một miếng cá diêu hồng cho Cố Yến, rồi mở miệng nói chuyện.
"Tiểu Yến thích ăn đồ ngọt, cũng ăn được cay, không thích rau thơm và rau cần, không thích cho gừng vào đồ ăn."
Phương Minh Tuệ nghe vậy biết Vân Tô đang giúp bọn họ làm quen với Cố Yến, âm thầm ghi nhớ lại.
——— Thứ sáu, Vân Tô cho Cố Yến nghỉ một ngày.
Trong ngày này, họ đi làm xong thủ tục nhận nuôi Cố Yến.
Cố Yến và Cố Châu đều mang họ Cố, nên vừa vặn không cần đổi tên.
Hôm gặp nhau lần đầu nói một câu thật khéo, không ngờ lại càng trùng hợp là giờ đây đã thành người một nhà.
Lúc trở về Phương Minh Tuệ nói với Vân Tô: "Tiểu Yến đột nhiên rời xa tỷ tỷ chắc chắn sẽ rất không quen, hôm nay cứ để nó về với em đi, vợ chồng chị đi công tác vẫn luôn ở khách sạn, không tiện chăm sóc nó, cũng là để Tiểu Yến có thời gian thích nghi."
Vân Tô thấy đề nghị này rất hay, đột ngột đưa Cố Yến đến một nơi xa lạ thì cô cũng không an tâm.
Không đợi Vân Tô trả lời, Cố Yến đột nhiên hỏi: "Đi công tác là sao?"
Vân Tô mặt hơi biến sắc, không đáp lời.
Lúc này Cố Châu lên tiếng: "Đi công tác là đến một thành phố khác làm việc."
Cố Yến nghe xong lời này thì cụp mắt xuống: "Sau này em sẽ phải đi đến thành phố khác với mọi người sao?"
"...Đúng vậy."
"Vậy tỷ tỷ cũng sẽ đi cùng chứ?" Trong ánh mắt Cố Yến tràn đầy mong chờ.
Nhìn Vân Tô hồi lâu không trả lời, ánh sáng đáy mắt Cố Yến cũng hơi ảm đạm đi.
Vân Tô nhìn vẻ mặt nhỏ bé của Cố Yến, khóe miệng lộ ra một nụ cười trấn an.
"Đương nhiên là đi cùng rồi, tỷ tỷ sẽ đi cùng."
Nghe được câu này, Phương Minh Tuệ bên cạnh không khỏi kinh ngạc nhìn sang.
Nhưng kỳ thực Vân Tô không quan trọng việc đến thành phố nào, vốn dĩ nàng đến không gian này là vì Cố Yến.
Nếu Cố Yến không ở, vậy việc nàng ở lại nơi đây cũng không có ý nghĩa gì.
Cố Yến nghe Vân Tô trả lời thì cũng nở một nụ cười tươi rói.
Mọi chuyện cứ thế quyết định.
Những ngày tiếp theo không khác gì trước kia.
Cố Yến vẫn sống cùng Vân Tô, mỗi ngày tan học ở mẫu giáo sẽ về căn phòng trọ của họ.
Chỉ là vào cuối tuần, Cố Yến sẽ một mình đi chơi với cha mẹ nuôi, bình thường Cố Châu rảnh thì cả bốn người sẽ cùng nhau ăn cơm.
Cố Yến và cha mẹ nuôi hòa hợp, điều này làm Vân Tô cũng an tâm phần nào.
——— Ngày 25 tháng 6.
Hôm nay là sinh nhật sáu tuổi của Cố Yến.
Vân Tô tay xách bánh kem đứng ở cửa lớp học, bên cạnh còn có Phương Minh Tuệ.
Lúc này là giờ nghỉ trưa, các bạn nhỏ trong lớp đang nô đùa ầm ĩ.
Thiệu Tuấn vừa chạy lon ton trên bục giảng liền thấy Vân Tô ở cửa.
Gương mặt mập mạp của cậu bé ngây ra, sau đó hướng Cố Yến hô lớn một tiếng: "Cố Yến, tỷ tỷ của bạn tới kìa."
Thiệu Tuấn vừa kêu lên, các bạn nhỏ trong lớp liền nhìn về phía Vân Tô ở cửa.
Cố Yến đang nghiêm túc đọc sách ở góc khuất cũng ngẩng phắt lên, ánh mắt như bùng lên hai đốm lửa nhỏ.
Cảnh tượng này khiến Vân Tô có chút sợ hãi sự ồn ào này...
Nhưng hôm nay đến đây Vân Tô muốn cho Cố Yến hòa nhập hơn với tập thể, chứ không thì hắn luôn lặng lẽ ngồi một mình.
Vân Tô và Phương Minh Tuệ xách bánh kem đi vào.
Cố Yến từ trên ghế xuống, cộc cộc chạy đến trước mặt Vân Tô, ngọt ngào gọi một tiếng tỷ tỷ.
"Tiểu Yến, sinh nhật vui vẻ!"
Các bạn nhỏ bên cạnh nghe thấy đều tụ tập lại, bắt đầu xôn xao nói.
"Oa, Cố Yến, hôm nay là sinh nhật của cậu à?"
"Cố Yến, sinh nhật vui vẻ."
"Sinh nhật là sẽ mọc đuôi nhỏ đấy!"
Phương Minh Tuệ nhìn lũ trẻ này, khẽ cười nói: "Cảm ơn các bạn, hôm nay Cố Yến mời mọi người ăn bánh kem."
Các bạn nhỏ lại một trận reo hò.
Vân Tô và Phương Minh Tuệ cắm nến vào bánh, đội cho Cố Yến một chiếc vương miện nhỏ.
Các bạn nhỏ liền bắt đầu vây quanh Cố Yến hát bài hát chúc mừng sinh nhật, hát xong thì bắt đầu giục Cố Yến.
"Cố Yến, bạn nhanh ước đi."
"Ước xong thì thổi nến."
"Phải nhắm mắt rồi mới ước được đó nha!"
Cố Yến nhìn thấy nhiều người như vậy có chút không quen, gương mặt nhỏ nhắn nhìn hơi căng thẳng.
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Cố Yến nhắm mắt ước xong, sau đó một hơi thổi tắt nến.
Tiếp theo, Vân Tô cắt bánh kem thành từng miếng nhỏ, bày ra đĩa.
Thiệu Tuấn chạy lên trước chạy sau giúp phân phát, còn vừa nói với Cố Yến: "Cố Yến, tỷ tỷ của bạn tốt quá, sinh nhật bạn còn được mời bọn mình ăn bánh kem."
Vân Tô nhìn cậu bé béo ú này, hoàn toàn không còn dáng vẻ của Hỗn Thế Ma Vương khi trước nữa, hình như quan hệ với Cố Yến cũng khá tốt.
Cố Yến đáp lời Thiệu Tuấn: "Vậy thì bạn phải cảm ơn tỷ tỷ của mình chứ."
Thiệu Tuấn vừa nghe thấy vậy, lập tức nói với Vân Tô: "Cảm ơn tỷ tỷ."
Vân Tô vừa muốn trả lời.
Liền thấy Cố Yến cau mày nói với Thiệu Tuấn: "Cậu không được gọi tỷ tỷ, chỉ có mình tớ được gọi tỷ tỷ thôi."
Thiệu Tuấn trợn mắt hỏi: "Vậy tớ phải gọi gì?"
Cố Yến suy nghĩ một lát rồi nói: "Cậu...gọi Vân tỷ tỷ đi."
Thiệu Tuấn liền ngoan ngoãn nói một câu: "Cảm ơn Vân tỷ tỷ."
Vân Tô nhìn hai đứa trẻ mà không khỏi bật cười...
Nếu thuận lợi, cuối tuần bọn họ sẽ không ở cùng một chỗ nữa.
"Ngày mai ta sẽ nhờ thúc a di đến dẫn ngươi đi chơi cùng nhau, nếu ngươi muốn sống cùng bọn họ, ngày mai hãy nói cho họ biết."
"Sau này... ngươi có thể đi với bọn họ." Vân Tô kiên quyết nói ra.
"Dù sao không phải bọn họ thì cũng là người khác thôi." Cố Yến từ trong chăn nhỏ giọng nói một câu.
Vì chăn che kín nên giọng Cố Yến rất nhỏ, mơ hồ không rõ.
Vân Tô không nghe rõ câu này.
"Tiểu Yến, ngươi nói gì?"
Cố Yến nói lớn hơn một chút: "Không có gì, cứ theo tỷ tỷ nói đi."
Vân Tô lại càng cảm thán về mức độ hiểu chuyện của Cố Yến, cứ như một người lớn vậy.
Chỉ trừ việc thích khóc này.
Vân Tô kéo chăn của Cố Yến xuống, rồi lại đắp lại cẩn thận cho hắn.
"Ngủ đi, tỷ tỷ nhìn ngươi ngủ rồi mới đi."
Cố Yến ngoan ngoãn nhắm mắt.
Vân Tô đợi đến khi thấy hơi thở Cố Yến dần đều thì mới rón rén ra khỏi phòng.
——— Ngày hôm sau Cố Yến nghỉ học.
Vợ chồng Phương Minh Tuệ đã ở nhà Vân Tô chờ.
Vân Tô nhìn mâm thức ăn phong phú trên bàn, hỏi Phương Minh Tuệ: "Cố phu nhân, đây là do ngài làm sao?"
Phương Minh Tuệ ngượng ngùng cười: "Tay nghề ta không được tốt vậy đâu, đây đều là Cố Châu làm, ta chỉ phụ giúp thôi."
Phương Minh Tuệ là một tiểu thư nhà giàu, lại là con một, từ nhỏ mười ngón tay không hề dính nước.
Cố Châu cũng là một doanh nhân có tiếng ở An Thị, gia cảnh giàu có.
Sau khi Phương Minh Tuệ gả cho hắn lại càng được nâng niu, chiều chuộng, cơ bản chưa từng làm việc nhà bao giờ.
Vân Tô khen ngợi: "Cố tiên sinh tay nghề thật là tốt."
Cố Châu khoát tay: "Mấy món ăn gia đình thôi, các ngươi nếm thử xem có hợp khẩu vị không."
Vân Tô dẫn Cố Yến đi rửa tay, sau đó bắt đầu ăn cơm.
Trên bàn cơm.
Tay nghề của Cố Châu xem như không tệ, mấy món ăn gia đình này hương vị còn hơn cả quán ăn bên ngoài.
Vân Tô gắp một miếng cá diêu hồng cho Cố Yến, rồi mở miệng nói chuyện.
"Tiểu Yến thích ăn đồ ngọt, cũng ăn được cay, không thích rau thơm và rau cần, không thích cho gừng vào đồ ăn."
Phương Minh Tuệ nghe vậy biết Vân Tô đang giúp bọn họ làm quen với Cố Yến, âm thầm ghi nhớ lại.
——— Thứ sáu, Vân Tô cho Cố Yến nghỉ một ngày.
Trong ngày này, họ đi làm xong thủ tục nhận nuôi Cố Yến.
Cố Yến và Cố Châu đều mang họ Cố, nên vừa vặn không cần đổi tên.
Hôm gặp nhau lần đầu nói một câu thật khéo, không ngờ lại càng trùng hợp là giờ đây đã thành người một nhà.
Lúc trở về Phương Minh Tuệ nói với Vân Tô: "Tiểu Yến đột nhiên rời xa tỷ tỷ chắc chắn sẽ rất không quen, hôm nay cứ để nó về với em đi, vợ chồng chị đi công tác vẫn luôn ở khách sạn, không tiện chăm sóc nó, cũng là để Tiểu Yến có thời gian thích nghi."
Vân Tô thấy đề nghị này rất hay, đột ngột đưa Cố Yến đến một nơi xa lạ thì cô cũng không an tâm.
Không đợi Vân Tô trả lời, Cố Yến đột nhiên hỏi: "Đi công tác là sao?"
Vân Tô mặt hơi biến sắc, không đáp lời.
Lúc này Cố Châu lên tiếng: "Đi công tác là đến một thành phố khác làm việc."
Cố Yến nghe xong lời này thì cụp mắt xuống: "Sau này em sẽ phải đi đến thành phố khác với mọi người sao?"
"...Đúng vậy."
"Vậy tỷ tỷ cũng sẽ đi cùng chứ?" Trong ánh mắt Cố Yến tràn đầy mong chờ.
Nhìn Vân Tô hồi lâu không trả lời, ánh sáng đáy mắt Cố Yến cũng hơi ảm đạm đi.
Vân Tô nhìn vẻ mặt nhỏ bé của Cố Yến, khóe miệng lộ ra một nụ cười trấn an.
"Đương nhiên là đi cùng rồi, tỷ tỷ sẽ đi cùng."
Nghe được câu này, Phương Minh Tuệ bên cạnh không khỏi kinh ngạc nhìn sang.
Nhưng kỳ thực Vân Tô không quan trọng việc đến thành phố nào, vốn dĩ nàng đến không gian này là vì Cố Yến.
Nếu Cố Yến không ở, vậy việc nàng ở lại nơi đây cũng không có ý nghĩa gì.
Cố Yến nghe Vân Tô trả lời thì cũng nở một nụ cười tươi rói.
Mọi chuyện cứ thế quyết định.
Những ngày tiếp theo không khác gì trước kia.
Cố Yến vẫn sống cùng Vân Tô, mỗi ngày tan học ở mẫu giáo sẽ về căn phòng trọ của họ.
Chỉ là vào cuối tuần, Cố Yến sẽ một mình đi chơi với cha mẹ nuôi, bình thường Cố Châu rảnh thì cả bốn người sẽ cùng nhau ăn cơm.
Cố Yến và cha mẹ nuôi hòa hợp, điều này làm Vân Tô cũng an tâm phần nào.
——— Ngày 25 tháng 6.
Hôm nay là sinh nhật sáu tuổi của Cố Yến.
Vân Tô tay xách bánh kem đứng ở cửa lớp học, bên cạnh còn có Phương Minh Tuệ.
Lúc này là giờ nghỉ trưa, các bạn nhỏ trong lớp đang nô đùa ầm ĩ.
Thiệu Tuấn vừa chạy lon ton trên bục giảng liền thấy Vân Tô ở cửa.
Gương mặt mập mạp của cậu bé ngây ra, sau đó hướng Cố Yến hô lớn một tiếng: "Cố Yến, tỷ tỷ của bạn tới kìa."
Thiệu Tuấn vừa kêu lên, các bạn nhỏ trong lớp liền nhìn về phía Vân Tô ở cửa.
Cố Yến đang nghiêm túc đọc sách ở góc khuất cũng ngẩng phắt lên, ánh mắt như bùng lên hai đốm lửa nhỏ.
Cảnh tượng này khiến Vân Tô có chút sợ hãi sự ồn ào này...
Nhưng hôm nay đến đây Vân Tô muốn cho Cố Yến hòa nhập hơn với tập thể, chứ không thì hắn luôn lặng lẽ ngồi một mình.
Vân Tô và Phương Minh Tuệ xách bánh kem đi vào.
Cố Yến từ trên ghế xuống, cộc cộc chạy đến trước mặt Vân Tô, ngọt ngào gọi một tiếng tỷ tỷ.
"Tiểu Yến, sinh nhật vui vẻ!"
Các bạn nhỏ bên cạnh nghe thấy đều tụ tập lại, bắt đầu xôn xao nói.
"Oa, Cố Yến, hôm nay là sinh nhật của cậu à?"
"Cố Yến, sinh nhật vui vẻ."
"Sinh nhật là sẽ mọc đuôi nhỏ đấy!"
Phương Minh Tuệ nhìn lũ trẻ này, khẽ cười nói: "Cảm ơn các bạn, hôm nay Cố Yến mời mọi người ăn bánh kem."
Các bạn nhỏ lại một trận reo hò.
Vân Tô và Phương Minh Tuệ cắm nến vào bánh, đội cho Cố Yến một chiếc vương miện nhỏ.
Các bạn nhỏ liền bắt đầu vây quanh Cố Yến hát bài hát chúc mừng sinh nhật, hát xong thì bắt đầu giục Cố Yến.
"Cố Yến, bạn nhanh ước đi."
"Ước xong thì thổi nến."
"Phải nhắm mắt rồi mới ước được đó nha!"
Cố Yến nhìn thấy nhiều người như vậy có chút không quen, gương mặt nhỏ nhắn nhìn hơi căng thẳng.
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Cố Yến nhắm mắt ước xong, sau đó một hơi thổi tắt nến.
Tiếp theo, Vân Tô cắt bánh kem thành từng miếng nhỏ, bày ra đĩa.
Thiệu Tuấn chạy lên trước chạy sau giúp phân phát, còn vừa nói với Cố Yến: "Cố Yến, tỷ tỷ của bạn tốt quá, sinh nhật bạn còn được mời bọn mình ăn bánh kem."
Vân Tô nhìn cậu bé béo ú này, hoàn toàn không còn dáng vẻ của Hỗn Thế Ma Vương khi trước nữa, hình như quan hệ với Cố Yến cũng khá tốt.
Cố Yến đáp lời Thiệu Tuấn: "Vậy thì bạn phải cảm ơn tỷ tỷ của mình chứ."
Thiệu Tuấn vừa nghe thấy vậy, lập tức nói với Vân Tô: "Cảm ơn tỷ tỷ."
Vân Tô vừa muốn trả lời.
Liền thấy Cố Yến cau mày nói với Thiệu Tuấn: "Cậu không được gọi tỷ tỷ, chỉ có mình tớ được gọi tỷ tỷ thôi."
Thiệu Tuấn trợn mắt hỏi: "Vậy tớ phải gọi gì?"
Cố Yến suy nghĩ một lát rồi nói: "Cậu...gọi Vân tỷ tỷ đi."
Thiệu Tuấn liền ngoan ngoãn nói một câu: "Cảm ơn Vân tỷ tỷ."
Vân Tô nhìn hai đứa trẻ mà không khỏi bật cười...
Bạn cần đăng nhập để bình luận