Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ
Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ - Chương 92: Tụ hội (length: 8016)
Giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt, nhìn ra ngoài từ cửa sổ khách sạn, cỏ dại ven đường đều héo rũ.
Vừa rồi Thiệu Tuấn gọi điện thoại đến, nói muốn tìm một quán ăn địa phương đặc sắc, muốn tụ họp ăn uống, hỏi bọn họ có thời gian không.
Sau chuyện ngày hôm qua, hôm nay bọn họ vốn chưa kịp sắp xếp, đương nhiên là có thời gian.
Vân Tô và Cố Yến đơn giản thu dọn một chút rồi đi theo địa chỉ Thiệu Tuấn gửi đến.
Đến nơi, liền thấy Thiệu Tuấn cùng Mạnh Tri Tuyết đang đợi ở cửa nhà hàng.
Thấy bọn họ đến, Thiệu Tuấn từ xa đã vẫy tay hét lớn: "Yến Ca, học tỷ, bên này, bên này."
Hai người này đi đến chỗ hắn, Thiệu Tuấn mới nói tiếp: "Ta đã đặt chỗ xong rồi, còn có hai người bạn từ nhỏ nữa, chúng ta là hàng xóm, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, bọn họ hồi trước cũng là bạn mẫu giáo của Yến Ca đấy."
Nói xong lại hỏi một câu: "Mọi người không ngại chứ?"
Hắn biết Yến Ca của hắn tính tình lạnh, có thể sẽ không thích ở cùng người lạ, còn về học tỷ, hắn không thân lắm nên sợ hai người sẽ không quen.
Vân Tô tự nhiên không ngại, nếu Thiệu Tuấn là chủ thì anh ta mời bạn bè đi cùng cũng không có vấn đề gì.
Mạnh Tri Tuyết cũng nói thêm vào: "Đằng nào lúc đấy học tỷ cứ ở với ta, các cậu con trai chơi cùng nhau là được."
Vân Tô và Mạnh Tri Tuyết nhìn nhau cười, sau đó cô thấy Cố Yến hình như đang suy nghĩ gì đó.
Cô liền nghi hoặc liếc Cố Yến một cái.
Cố Yến cúi đầu, thì thầm bên tai Vân Tô: "Mấy bạn học mẫu giáo năm đó đều đã gặp ngươi."
Vân Tô đương nhiên còn nhớ, cô trước đó có từng đến lớp của Cố Yến.
Nhưng mà, Cố Yến lúc này có phải quá cẩn thận rồi không?
Ai lại nhớ đến một người đã từng gặp một lần thoáng qua vào hồi năm sáu tuổi chứ?
Vân Tô bất đắc dĩ trả lời hắn: "Không sao, chắc chắn không ai nhớ đâu."
Cố Yến nghĩ nghĩ, đồng ý với ý kiến của Vân Tô, là hắn quá lo lắng.
Đợi bốn người cùng đi vào phòng riêng thì thấy bên trong đã có hai nam sinh ngồi sẵn.
Thấy bọn họ vào, hai người đều đứng dậy chào hỏi.
Thiệu Tuấn giới thiệu trước: "Đây là bạn tốt của ta, Cố Yến."
Nghe Thiệu Tuấn nói, ánh mắt của hai người đang rơi trên người Vân Tô thoáng chốc dời sang Cố Yến.
Thiệu Tuấn mới thỏa mãn giới thiệu tiếp: "Đây là học tỷ của trường ta, Diệp Tòng Sương."
Một nam sinh vóc dáng vạm vỡ giống Thiệu Tuấn mở miệng: "Ta tên Lương Lỗi, các ngươi cứ gọi ta Thạch Đầu là được."
Nói xong còn cười hì hì, có chút tiếc nuối gãi đầu.
Một nam sinh khác dáng vẻ khá nhã nhặn, đeo một cặp kính gọng bạc, trông có vẻ là kiểu học bá mà mọi người vẫn nghĩ.
Mở miệng có chút ngượng ngùng: "Ta là Chu Hoằng Văn."
Đúng như Vân Tô nói, hai người hoàn toàn không có ấn tượng với cô, không nhớ đã từng gặp cô ở mẫu giáo.
Mọi người làm quen một chút rồi ngồi xuống bắt đầu gọi món.
Vân Tô và Mạnh Tri Tuyết ngồi chung một chỗ, ở đây chỉ có hai cô gái, vừa ngồi xuống hai người liền xúm lại nói chuyện nhỏ.
Mạnh Tri Tuyết hỏi: "Học tỷ, hôm qua hai người đi đâu chơi vậy?"
Vân Tô trả lời: "Đi khu vui chơi."
"Ta cảm thấy phong thái của hai người không giống bình thường, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
Không ngờ Mạnh Tri Tuyết lại tinh ý như vậy, một chút bất thường cũng bị cô ta nhìn ra được.
Vân Tô giả ngơ nói: "Có sao? Không bình thường ở chỗ nào?"
Lúc này Thiệu Tuấn cắt ngang cuộc trò chuyện của các cô.
Thiệu Tuấn đưa thực đơn cho Mạnh Tri Tuyết nói: "Tiểu Tuyết, em cùng học tỷ xem xem muốn ăn gì."
Mạnh Tri Tuyết nhận thực đơn, cùng Vân Tô gọi vài món, tạm thời không nói tiếp về chủ đề vừa rồi.
Trong lúc ăn cơm, bầu không khí dần trở nên thân quen, mọi người cũng nói chuyện nhiều hơn.
Qua trò chuyện được biết, Lương Lỗi cũng là dân thể thao như Thiệu Tuấn, nhưng thành tích văn hóa không bằng Thiệu Tuấn, nên chỉ đậu một trường cao đẳng bình thường trong tỉnh.
Chu Hoằng Văn đúng như vẻ bề ngoài, quả thật là một học bá.
Điểm thi đại học của anh ta hoàn toàn có thể vào An Đại, một trường đại học hàng đầu của cả nước, nhưng anh ta lại chọn ở lại tỉnh nhà.
Nói ra việc này ai cũng thấy tiếc.
Nhưng Chu Hoằng Văn lại không cho là vậy, nói đến việc này cũng không hề lộ ra vẻ tiếc nuối, giống như việc học trường nào với anh ta cũng không quan trọng.
"Trường ta đang học cũng rất tốt, lại gần nhà, có thể thường xuyên về thăm nhà."
Thực tế, trường của Chu Hoằng Văn học cũng rất tốt, là một trong những trường 985 hàng đầu của cả nước, quan trọng là trường ở thành phố tỉnh lỵ, rất tiện đi lại về nhà.
Trong những câu chuyện về sau, mọi người mới biết, Chu Hoằng Văn trước có một anh trai, lớn hơn anh sáu bảy tuổi.
Anh trai của anh năm đó đi học đại học ở nơi khác, thời đó điều kiện gia đình không tốt, vé xe lại đắt, cả năm anh của anh không hề về nhà.
Một lần mẹ của Chu mấy ngày liền không liên lạc được với anh, mãi lâu sau mới biết con trai mình qua đời vì tai nạn giao thông, cả nhà đều không gặp mặt anh lần cuối.
Ba mẹ của Chu mãi một thời gian sau mới vượt qua nỗi đau mất con trai cả, vì chuyện này, sau khi Chu Hoằng Văn thi đại học, họ không muốn anh rời xa họ quá.
Chu Hoằng Văn cũng vui vẻ chấp nhận chuyện này, anh cũng mong có thể ở bên cạnh ba mẹ nhiều hơn, với anh, ở trường hiện tại cũng học được ngành mình thích, làm việc mình yêu, như vậy là đủ rồi.
"Rất nhiều hàng xóm đều nói bố mẹ ta hủy hoại tiền đồ của ta, nhưng họ đâu có biết, ba mẹ ta vốn không hề ép buộc, là do chính ta đã sớm quyết định, muốn trân trọng người mình yêu thương, cuộc sống hiện tại mới là điều quan trọng nhất."
Mọi người nghe anh nói đều tỏ ý đồng tình sâu sắc.
"Thôi, không nói những chuyện nặng nề này nữa." Chu Hoằng Văn cảm thấy mình có chút thất thố, bắt đầu chuyển sang một vài đề tài thoải mái hơn.
Từ anh khơi mào, mọi người liền bắt đầu nói chuyện về những chuyện thú vị ở trường.
Trừ Vân Tô, những người ở đây đều là sinh viên mới vào trường chưa lâu, nên nói chuyện có rất nhiều điểm chung, ai cũng kể chuyện đã trải qua ở trường mình trong thời gian này.
Lương Lỗi bắt đầu hỏi về cường độ huấn luyện ở trường của Thiệu Tuấn, còn Mạnh Tri Tuyết thì liên tục giới thiệu cho Vân Tô về những địa điểm vui chơi của địa phương.
Chuyên ngành của Chu Hoằng Văn và Cố Yến có liên quan một chút, hai người hóa ra lại có rất nhiều điểm chung, hai học bá bắt đầu thảo luận những chủ đề chuyên ngành mà người khác không hiểu.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người cùng nhau kéo đến KTV.
Trên đường đi Cố Yến luôn chăm sóc Vân Tô khiến mấy người kia đều nhìn ra, rót nước, mở cửa xe.
Tóm lại là chu đáo hết mực.
Nhưng chỉ có Mạnh Tri Tuyết nhận ra, họ rõ ràng không ổn.
Hiện tại Thiệu Tuấn và Lương Lỗi đang cầm micro gào thét thảm thiết, Mạnh Tri Tuyết liền kéo Vân Tô đi vệ sinh để yên tĩnh một chút.
"Cậu và Cố Yến đều không nói gì, ánh mắt hai người khi đối diện cũng không giống trước nữa." Mạnh Tri Tuyết đây là đang trả lời chuyện còn dang dở lúc ăn cơm, nói xong lại lo lắng hỏi: "Vậy rốt cuộc hai người có chuyện gì xảy ra hả?"
Nói đến chuyện này thì rất phức tạp, nhưng Vân Tô rất muốn có người tâm sự, nên cô nói ngắn gọn với Mạnh Tri Tuyết.
"Hắn tỏ tình với ta."
Vừa rồi Thiệu Tuấn gọi điện thoại đến, nói muốn tìm một quán ăn địa phương đặc sắc, muốn tụ họp ăn uống, hỏi bọn họ có thời gian không.
Sau chuyện ngày hôm qua, hôm nay bọn họ vốn chưa kịp sắp xếp, đương nhiên là có thời gian.
Vân Tô và Cố Yến đơn giản thu dọn một chút rồi đi theo địa chỉ Thiệu Tuấn gửi đến.
Đến nơi, liền thấy Thiệu Tuấn cùng Mạnh Tri Tuyết đang đợi ở cửa nhà hàng.
Thấy bọn họ đến, Thiệu Tuấn từ xa đã vẫy tay hét lớn: "Yến Ca, học tỷ, bên này, bên này."
Hai người này đi đến chỗ hắn, Thiệu Tuấn mới nói tiếp: "Ta đã đặt chỗ xong rồi, còn có hai người bạn từ nhỏ nữa, chúng ta là hàng xóm, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, bọn họ hồi trước cũng là bạn mẫu giáo của Yến Ca đấy."
Nói xong lại hỏi một câu: "Mọi người không ngại chứ?"
Hắn biết Yến Ca của hắn tính tình lạnh, có thể sẽ không thích ở cùng người lạ, còn về học tỷ, hắn không thân lắm nên sợ hai người sẽ không quen.
Vân Tô tự nhiên không ngại, nếu Thiệu Tuấn là chủ thì anh ta mời bạn bè đi cùng cũng không có vấn đề gì.
Mạnh Tri Tuyết cũng nói thêm vào: "Đằng nào lúc đấy học tỷ cứ ở với ta, các cậu con trai chơi cùng nhau là được."
Vân Tô và Mạnh Tri Tuyết nhìn nhau cười, sau đó cô thấy Cố Yến hình như đang suy nghĩ gì đó.
Cô liền nghi hoặc liếc Cố Yến một cái.
Cố Yến cúi đầu, thì thầm bên tai Vân Tô: "Mấy bạn học mẫu giáo năm đó đều đã gặp ngươi."
Vân Tô đương nhiên còn nhớ, cô trước đó có từng đến lớp của Cố Yến.
Nhưng mà, Cố Yến lúc này có phải quá cẩn thận rồi không?
Ai lại nhớ đến một người đã từng gặp một lần thoáng qua vào hồi năm sáu tuổi chứ?
Vân Tô bất đắc dĩ trả lời hắn: "Không sao, chắc chắn không ai nhớ đâu."
Cố Yến nghĩ nghĩ, đồng ý với ý kiến của Vân Tô, là hắn quá lo lắng.
Đợi bốn người cùng đi vào phòng riêng thì thấy bên trong đã có hai nam sinh ngồi sẵn.
Thấy bọn họ vào, hai người đều đứng dậy chào hỏi.
Thiệu Tuấn giới thiệu trước: "Đây là bạn tốt của ta, Cố Yến."
Nghe Thiệu Tuấn nói, ánh mắt của hai người đang rơi trên người Vân Tô thoáng chốc dời sang Cố Yến.
Thiệu Tuấn mới thỏa mãn giới thiệu tiếp: "Đây là học tỷ của trường ta, Diệp Tòng Sương."
Một nam sinh vóc dáng vạm vỡ giống Thiệu Tuấn mở miệng: "Ta tên Lương Lỗi, các ngươi cứ gọi ta Thạch Đầu là được."
Nói xong còn cười hì hì, có chút tiếc nuối gãi đầu.
Một nam sinh khác dáng vẻ khá nhã nhặn, đeo một cặp kính gọng bạc, trông có vẻ là kiểu học bá mà mọi người vẫn nghĩ.
Mở miệng có chút ngượng ngùng: "Ta là Chu Hoằng Văn."
Đúng như Vân Tô nói, hai người hoàn toàn không có ấn tượng với cô, không nhớ đã từng gặp cô ở mẫu giáo.
Mọi người làm quen một chút rồi ngồi xuống bắt đầu gọi món.
Vân Tô và Mạnh Tri Tuyết ngồi chung một chỗ, ở đây chỉ có hai cô gái, vừa ngồi xuống hai người liền xúm lại nói chuyện nhỏ.
Mạnh Tri Tuyết hỏi: "Học tỷ, hôm qua hai người đi đâu chơi vậy?"
Vân Tô trả lời: "Đi khu vui chơi."
"Ta cảm thấy phong thái của hai người không giống bình thường, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
Không ngờ Mạnh Tri Tuyết lại tinh ý như vậy, một chút bất thường cũng bị cô ta nhìn ra được.
Vân Tô giả ngơ nói: "Có sao? Không bình thường ở chỗ nào?"
Lúc này Thiệu Tuấn cắt ngang cuộc trò chuyện của các cô.
Thiệu Tuấn đưa thực đơn cho Mạnh Tri Tuyết nói: "Tiểu Tuyết, em cùng học tỷ xem xem muốn ăn gì."
Mạnh Tri Tuyết nhận thực đơn, cùng Vân Tô gọi vài món, tạm thời không nói tiếp về chủ đề vừa rồi.
Trong lúc ăn cơm, bầu không khí dần trở nên thân quen, mọi người cũng nói chuyện nhiều hơn.
Qua trò chuyện được biết, Lương Lỗi cũng là dân thể thao như Thiệu Tuấn, nhưng thành tích văn hóa không bằng Thiệu Tuấn, nên chỉ đậu một trường cao đẳng bình thường trong tỉnh.
Chu Hoằng Văn đúng như vẻ bề ngoài, quả thật là một học bá.
Điểm thi đại học của anh ta hoàn toàn có thể vào An Đại, một trường đại học hàng đầu của cả nước, nhưng anh ta lại chọn ở lại tỉnh nhà.
Nói ra việc này ai cũng thấy tiếc.
Nhưng Chu Hoằng Văn lại không cho là vậy, nói đến việc này cũng không hề lộ ra vẻ tiếc nuối, giống như việc học trường nào với anh ta cũng không quan trọng.
"Trường ta đang học cũng rất tốt, lại gần nhà, có thể thường xuyên về thăm nhà."
Thực tế, trường của Chu Hoằng Văn học cũng rất tốt, là một trong những trường 985 hàng đầu của cả nước, quan trọng là trường ở thành phố tỉnh lỵ, rất tiện đi lại về nhà.
Trong những câu chuyện về sau, mọi người mới biết, Chu Hoằng Văn trước có một anh trai, lớn hơn anh sáu bảy tuổi.
Anh trai của anh năm đó đi học đại học ở nơi khác, thời đó điều kiện gia đình không tốt, vé xe lại đắt, cả năm anh của anh không hề về nhà.
Một lần mẹ của Chu mấy ngày liền không liên lạc được với anh, mãi lâu sau mới biết con trai mình qua đời vì tai nạn giao thông, cả nhà đều không gặp mặt anh lần cuối.
Ba mẹ của Chu mãi một thời gian sau mới vượt qua nỗi đau mất con trai cả, vì chuyện này, sau khi Chu Hoằng Văn thi đại học, họ không muốn anh rời xa họ quá.
Chu Hoằng Văn cũng vui vẻ chấp nhận chuyện này, anh cũng mong có thể ở bên cạnh ba mẹ nhiều hơn, với anh, ở trường hiện tại cũng học được ngành mình thích, làm việc mình yêu, như vậy là đủ rồi.
"Rất nhiều hàng xóm đều nói bố mẹ ta hủy hoại tiền đồ của ta, nhưng họ đâu có biết, ba mẹ ta vốn không hề ép buộc, là do chính ta đã sớm quyết định, muốn trân trọng người mình yêu thương, cuộc sống hiện tại mới là điều quan trọng nhất."
Mọi người nghe anh nói đều tỏ ý đồng tình sâu sắc.
"Thôi, không nói những chuyện nặng nề này nữa." Chu Hoằng Văn cảm thấy mình có chút thất thố, bắt đầu chuyển sang một vài đề tài thoải mái hơn.
Từ anh khơi mào, mọi người liền bắt đầu nói chuyện về những chuyện thú vị ở trường.
Trừ Vân Tô, những người ở đây đều là sinh viên mới vào trường chưa lâu, nên nói chuyện có rất nhiều điểm chung, ai cũng kể chuyện đã trải qua ở trường mình trong thời gian này.
Lương Lỗi bắt đầu hỏi về cường độ huấn luyện ở trường của Thiệu Tuấn, còn Mạnh Tri Tuyết thì liên tục giới thiệu cho Vân Tô về những địa điểm vui chơi của địa phương.
Chuyên ngành của Chu Hoằng Văn và Cố Yến có liên quan một chút, hai người hóa ra lại có rất nhiều điểm chung, hai học bá bắt đầu thảo luận những chủ đề chuyên ngành mà người khác không hiểu.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người cùng nhau kéo đến KTV.
Trên đường đi Cố Yến luôn chăm sóc Vân Tô khiến mấy người kia đều nhìn ra, rót nước, mở cửa xe.
Tóm lại là chu đáo hết mực.
Nhưng chỉ có Mạnh Tri Tuyết nhận ra, họ rõ ràng không ổn.
Hiện tại Thiệu Tuấn và Lương Lỗi đang cầm micro gào thét thảm thiết, Mạnh Tri Tuyết liền kéo Vân Tô đi vệ sinh để yên tĩnh một chút.
"Cậu và Cố Yến đều không nói gì, ánh mắt hai người khi đối diện cũng không giống trước nữa." Mạnh Tri Tuyết đây là đang trả lời chuyện còn dang dở lúc ăn cơm, nói xong lại lo lắng hỏi: "Vậy rốt cuộc hai người có chuyện gì xảy ra hả?"
Nói đến chuyện này thì rất phức tạp, nhưng Vân Tô rất muốn có người tâm sự, nên cô nói ngắn gọn với Mạnh Tri Tuyết.
"Hắn tỏ tình với ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận