Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ
Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ - Chương 45: Cười thành một đóa hoa (length: 7511)
Cả một nhóm người cùng nhau hô lên, thanh âm này không hề thua kém so với nói chuyện bằng micro.
Vân Tô cũng đã thấy nhóm người khác đang nhìn về phía bên này, một đám người duỗi dài cổ muốn xem có chuyện gì xảy ra.
Thấy tình hình sắp không kiểm soát được, Đào Oánh Nhiên đứng lên hét lớn một tiếng: "Im miệng hết cho ta!"
Quả nhiên vẫn là phải có nàng, một người khí thế lập tức đè bẹp toàn bộ nhóm, nháy mắt đều yên lặng xuống dưới.
Không ai nói chuyện nữa, Đào Oánh Nhiên nói tiếp: "Tốt, nghe Diệp học tỷ các ngươi nói."
Cả lớp người mang ánh mắt chờ mong tất cả đều dồn về phía Vân Tô.
Vân Tô: ?
Sao thế? Đào Oánh Nhiên không phải đến để giải vây cho nàng sao? Lại quay sang bên họ?
Vân Tô nhìn Đào Oánh Nhiên, đối phương cũng đang vẻ mặt mong đợi nhìn nàng...
Vân Tô đành phải chỉ vào chiếc váy trên người mình, bất đắc dĩ nói: "Hôm nay quần áo không được tiện lắm."
Hôm nay nàng mặc áo sơ mi tay bồng kết hợp với váy bò nửa thân người dài đến đầu gối, căn bản khó mà thực hiện được những động tác có biên độ lớn, huống chi là nhảy.
"A ~" đám học đệ học muội phía trước phát ra một tiếng hô đầy thất vọng.
Đào Oánh Nhiên lần này đúng là tới cứu vãn tình thế: "Diệp học tỷ hôm nay quần áo thật sự không thích hợp để nhảy, các ngươi cũng đừng làm khó nàng."
"Vậy Diệp học tỷ, có phải tỷ rất biết nhảy không?" Một cô học muội hỏi.
Vân Tô ngẩn ra, nàng đúng là biết nhảy, hơn nữa còn biết chơi piano, violin, đàn tranh, thậm chí còn học qua một chút guitar, tất cả đều là nhờ bà nội của nàng, từ nhỏ đã giỏi trong việc khám phá sở thích của nàng, sau đó tìm các danh sư về dạy tại nhà.
Thế nhưng Vân Tô không biết "Diệp Tòng Sương" cũng biết nhảy, lần trước Đào Oánh Nhiên nói khi nộp đơn thì nàng đã ghi mục khiêu vũ vào, chuyện này không phải do nàng ghi vậy chỉ có thể là hệ thống thiết lập cho "Diệp Tòng Sương".
Xem ra đây là một nhân vật rất gần với bản thân Vân Tô đã tạo ra.
Vân Tô trả lời cô học muội: "Có học qua một chút."
Một cậu học đệ hỏi tiếp: "Diệp học tỷ, vậy hôm nay tỷ không tiện nhảy, tỷ có thể biểu diễn khiêu vũ ở tiệc chào đón tân sinh không?"
Lớp học lại bắt đầu ồn ào: "Đúng đúng đúng, Diệp học tỷ biểu diễn tiết mục ở tiệc chào đón tân sinh đi?"
"Diệp học tỷ, nhất định tỷ phải đi đó nha, em muốn xem tỷ lắm luôn."
"Diệp học tỷ, chuyên ngành của tụi em phải nhờ vào tỷ để chống đỡ, lớp tụi em chẳng có tiết mục nào có thể mang ra được cả."
"Đúng đó, học tỷ, tỷ là học tỷ trực hệ của bọn em, tỷ mau đến cứu nguy đi mà."
"Nghe nói lớp tiếng Nga đã sớm bắt đầu chuẩn bị rồi, chúng ta không thể nào thua kém họ được nha, học tỷ ơi ~"
"Chúng ta trông chờ vào tỷ đó học tỷ!"
Vân Tô thật sự bị một câu học tỷ, một câu học tỷ này làm choáng váng đầu óc, đều không có cơ hội chen vào.
"Đào Tử, ta có còn cứu vãn được tình hình của các nàng nữa không?"
Vân Tô đành phải quay sang nhờ Đào Oánh Nhiên giúp đỡ.
Đào Oánh Nhiên nói: "Bởi vì chúng ta cùng chuyên ngành, em là học tỷ trực hệ của bọn họ, nếu em có thể biểu diễn, sẽ tương đương với việc đại diện cho chuyên ngành tiếng Pháp của chúng ta, lại còn là tiệc chào đón tân sinh, đương nhiên là phải ra mặt chống đỡ rồi."
"Tòng Sương, nếu không thì em cứ chuẩn bị một chút, đăng ký một tiết mục đi?"
Đào Oánh Nhiên vốn dĩ đã có ý định muốn để Diệp Tòng Sương tham gia tiệc chào đón tân sinh, chỉ tiếc trước đó cô không thể đồng ý ngay, nói là cần suy nghĩ thêm, lúc này có các học đệ học muội cùng nhau khuyên, đương nhiên cô không thể bỏ qua cơ hội này.
"Diệp học tỷ, Diệp học tỷ, Diệp học tỷ ~"
Đám người kia vẫn tiếp tục gào thét, Vân Tô thật sự hết cách, đành phải giơ cờ trắng đầu hàng.
"Được; ta sẽ đăng ký một tiết mục, ngày mai sẽ bắt đầu chuẩn bị, cố gắng không làm các ngươi mất mặt."
Cả lớp người nghe được lời này, liền vang lên một trận "A ~ a ~" thanh âm.
"Học tỷ, tỷ khiêm tốn quá, sao có thể mất mặt được chứ, ngay cả khi tỷ không chuẩn bị, chỉ cần lên đứng một cái thôi là đã làm rạng danh cho chuyên ngành chúng ta rồi."
"Hảo gia hỏa, ngươi nịnh nọt giỏi thật đó." Một bạn học khác nói với cậu con trai vừa nãy, rồi quay sang gọi Vân Tô: "Nhưng mà đây là sự thật mà học tỷ!"
"Được rồi, quyết định như vậy đi, ngày mai ta sẽ giám sát việc học tỷ các em nộp tên tiết mục, mọi người cứ yên tâm."
Đào Oánh Nhiên đứng trên bãi cỏ nhìn khoảng năm mươi học đệ học muội đang ngồi, "Đến khi tiệc chào đón tân sinh không được xin phép vắng mặt đó, tất cả phải đến xem tiết mục của Diệp học tỷ các em."
"Nhất định đi, nhất định đi."
"Em sẽ đi tặng hoa cho học tỷ."
"Em cũng đi!"
"Đảm bảo học tỷ nhận được nhiều hoa đến nỗi cầm không hết luôn!"
Vân Tô bị sự nhiệt tình của bọn họ lây sang, xung quanh đều tràn ngập hơi thở thanh xuân sôi nổi, khiến nàng cảm nhận được sự tươi đẹp của cuộc sống ở trường.
Trong tiếng cãi nhau ồn ào, bất giác đã đến chín giờ, giờ kết thúc buổi huấn luyện.
Toàn bộ sân vận động, lớp duy nhất còn đang ở tư thế hành quân cũng đã bị huấn luyện viên cho giải tán.
Đặng Tử Nguyên vừa xoay người làm giãn gân cốt, vừa nói với Cố Yến: "Vừa nãy bên kia ồn ào quá, cậu có thấy không? Hình như tớ nghe được họ gọi Diệp học tỷ, không lẽ là Diệp Tòng Sương đó?"
Bọn họ đứng đúng hướng lưng lại lớp đang cãi nhau ầm ĩ kia, cho nên chỉ nghe được tiếng mà không thấy người, chỉ biết bọn họ vui vẻ ồn ào, khiến những người đang trong tư thế hành quân như họ vô cùng ghen tị.
Đặng Tử Nguyên thấy Cố Yến có vẻ không yên lòng, đang nhìn xung quanh, không biết có nghe lời anh nói hay không, Đặng Tử Nguyên cũng nhìn xung quanh, biết đâu đó đúng là Diệp Tòng Sương thì sao, anh còn có thể tận mắt thấy dung nhan của nàng.
"Cố Yến, tớ có thể nói chuyện với cậu một lát không?"
Hai người đang nhìn xung quanh đều hướng ánh mắt về phía cô gái đang nói chuyện trước mặt, là Trần Thi Vũ, vẻ mặt cô nghiêm nghị đứng trước mặt Cố Yến.
Cố Yến nhíu mày nhìn cô gái đang chặn đường mình, giọng nói bình thản: "Cậu nói đi."
Trần Thi Vũ ánh mắt phức tạp nhìn Cố Yến, trầm mặc vài giây, nói: "Tớ thích cậu, không phải là sự nhận thức sai về tình cảm của bản thân, cậu có thể không thích tớ, nhưng cậu không thể phủ nhận tình cảm của tớ dành cho cậu."
Cố Yến nhướng mày, giọng nói vẫn không hề dao động: "Tớ căn bản không biết cậu, cho nên cậu cũng không thể nào hiểu rõ tớ được."
Trần Thi Vũ vội vàng nói: "Vậy chúng ta có thể làm quen trước mà, chẳng phải sẽ biết sao?"
"Không cần." Cố Yến quả quyết từ chối.
"Nếu không còn chuyện gì khác, tớ đi trước đây."
Cố Yến vòng qua Trần Thi Vũ định rời đi, Đặng Tử Nguyên thấy cô gái buồn bã đến mức sắp khóc, không nỡ lòng nào.
"Cậu đừng buồn quá, Cố Yến cậu ấy vốn như vậy, bình thường cậu ấy nói chuyện với tớ cũng như vậy thôi, chẳng bao giờ cười một tiếng."
Đặng Tử Nguyên an ủi Trần Thi Vũ, sau đó thấy Cố Yến đi nhanh quá, liền vội vàng nói với Trần Thi Vũ: "Cậu đừng khóc nữa nha, bạn cậu tới rồi kìa, mau về ký túc xá với các bạn đi."
Đặng Tử Nguyên nói xong cũng đuổi theo bước chân Cố Yến, đang định khiển trách hắn một chút vì cái tính cách cứng như sắt thép này, kết quả Cố Yến chẳng thèm liếc anh lấy một cái.
Sau đó cái người mà vừa nãy bị anh nói là cười còn chẳng thèm cười, lại cười tươi như hoa.
Vui vẻ chạy về phía trước...
Vân Tô cũng đã thấy nhóm người khác đang nhìn về phía bên này, một đám người duỗi dài cổ muốn xem có chuyện gì xảy ra.
Thấy tình hình sắp không kiểm soát được, Đào Oánh Nhiên đứng lên hét lớn một tiếng: "Im miệng hết cho ta!"
Quả nhiên vẫn là phải có nàng, một người khí thế lập tức đè bẹp toàn bộ nhóm, nháy mắt đều yên lặng xuống dưới.
Không ai nói chuyện nữa, Đào Oánh Nhiên nói tiếp: "Tốt, nghe Diệp học tỷ các ngươi nói."
Cả lớp người mang ánh mắt chờ mong tất cả đều dồn về phía Vân Tô.
Vân Tô: ?
Sao thế? Đào Oánh Nhiên không phải đến để giải vây cho nàng sao? Lại quay sang bên họ?
Vân Tô nhìn Đào Oánh Nhiên, đối phương cũng đang vẻ mặt mong đợi nhìn nàng...
Vân Tô đành phải chỉ vào chiếc váy trên người mình, bất đắc dĩ nói: "Hôm nay quần áo không được tiện lắm."
Hôm nay nàng mặc áo sơ mi tay bồng kết hợp với váy bò nửa thân người dài đến đầu gối, căn bản khó mà thực hiện được những động tác có biên độ lớn, huống chi là nhảy.
"A ~" đám học đệ học muội phía trước phát ra một tiếng hô đầy thất vọng.
Đào Oánh Nhiên lần này đúng là tới cứu vãn tình thế: "Diệp học tỷ hôm nay quần áo thật sự không thích hợp để nhảy, các ngươi cũng đừng làm khó nàng."
"Vậy Diệp học tỷ, có phải tỷ rất biết nhảy không?" Một cô học muội hỏi.
Vân Tô ngẩn ra, nàng đúng là biết nhảy, hơn nữa còn biết chơi piano, violin, đàn tranh, thậm chí còn học qua một chút guitar, tất cả đều là nhờ bà nội của nàng, từ nhỏ đã giỏi trong việc khám phá sở thích của nàng, sau đó tìm các danh sư về dạy tại nhà.
Thế nhưng Vân Tô không biết "Diệp Tòng Sương" cũng biết nhảy, lần trước Đào Oánh Nhiên nói khi nộp đơn thì nàng đã ghi mục khiêu vũ vào, chuyện này không phải do nàng ghi vậy chỉ có thể là hệ thống thiết lập cho "Diệp Tòng Sương".
Xem ra đây là một nhân vật rất gần với bản thân Vân Tô đã tạo ra.
Vân Tô trả lời cô học muội: "Có học qua một chút."
Một cậu học đệ hỏi tiếp: "Diệp học tỷ, vậy hôm nay tỷ không tiện nhảy, tỷ có thể biểu diễn khiêu vũ ở tiệc chào đón tân sinh không?"
Lớp học lại bắt đầu ồn ào: "Đúng đúng đúng, Diệp học tỷ biểu diễn tiết mục ở tiệc chào đón tân sinh đi?"
"Diệp học tỷ, nhất định tỷ phải đi đó nha, em muốn xem tỷ lắm luôn."
"Diệp học tỷ, chuyên ngành của tụi em phải nhờ vào tỷ để chống đỡ, lớp tụi em chẳng có tiết mục nào có thể mang ra được cả."
"Đúng đó, học tỷ, tỷ là học tỷ trực hệ của bọn em, tỷ mau đến cứu nguy đi mà."
"Nghe nói lớp tiếng Nga đã sớm bắt đầu chuẩn bị rồi, chúng ta không thể nào thua kém họ được nha, học tỷ ơi ~"
"Chúng ta trông chờ vào tỷ đó học tỷ!"
Vân Tô thật sự bị một câu học tỷ, một câu học tỷ này làm choáng váng đầu óc, đều không có cơ hội chen vào.
"Đào Tử, ta có còn cứu vãn được tình hình của các nàng nữa không?"
Vân Tô đành phải quay sang nhờ Đào Oánh Nhiên giúp đỡ.
Đào Oánh Nhiên nói: "Bởi vì chúng ta cùng chuyên ngành, em là học tỷ trực hệ của bọn họ, nếu em có thể biểu diễn, sẽ tương đương với việc đại diện cho chuyên ngành tiếng Pháp của chúng ta, lại còn là tiệc chào đón tân sinh, đương nhiên là phải ra mặt chống đỡ rồi."
"Tòng Sương, nếu không thì em cứ chuẩn bị một chút, đăng ký một tiết mục đi?"
Đào Oánh Nhiên vốn dĩ đã có ý định muốn để Diệp Tòng Sương tham gia tiệc chào đón tân sinh, chỉ tiếc trước đó cô không thể đồng ý ngay, nói là cần suy nghĩ thêm, lúc này có các học đệ học muội cùng nhau khuyên, đương nhiên cô không thể bỏ qua cơ hội này.
"Diệp học tỷ, Diệp học tỷ, Diệp học tỷ ~"
Đám người kia vẫn tiếp tục gào thét, Vân Tô thật sự hết cách, đành phải giơ cờ trắng đầu hàng.
"Được; ta sẽ đăng ký một tiết mục, ngày mai sẽ bắt đầu chuẩn bị, cố gắng không làm các ngươi mất mặt."
Cả lớp người nghe được lời này, liền vang lên một trận "A ~ a ~" thanh âm.
"Học tỷ, tỷ khiêm tốn quá, sao có thể mất mặt được chứ, ngay cả khi tỷ không chuẩn bị, chỉ cần lên đứng một cái thôi là đã làm rạng danh cho chuyên ngành chúng ta rồi."
"Hảo gia hỏa, ngươi nịnh nọt giỏi thật đó." Một bạn học khác nói với cậu con trai vừa nãy, rồi quay sang gọi Vân Tô: "Nhưng mà đây là sự thật mà học tỷ!"
"Được rồi, quyết định như vậy đi, ngày mai ta sẽ giám sát việc học tỷ các em nộp tên tiết mục, mọi người cứ yên tâm."
Đào Oánh Nhiên đứng trên bãi cỏ nhìn khoảng năm mươi học đệ học muội đang ngồi, "Đến khi tiệc chào đón tân sinh không được xin phép vắng mặt đó, tất cả phải đến xem tiết mục của Diệp học tỷ các em."
"Nhất định đi, nhất định đi."
"Em sẽ đi tặng hoa cho học tỷ."
"Em cũng đi!"
"Đảm bảo học tỷ nhận được nhiều hoa đến nỗi cầm không hết luôn!"
Vân Tô bị sự nhiệt tình của bọn họ lây sang, xung quanh đều tràn ngập hơi thở thanh xuân sôi nổi, khiến nàng cảm nhận được sự tươi đẹp của cuộc sống ở trường.
Trong tiếng cãi nhau ồn ào, bất giác đã đến chín giờ, giờ kết thúc buổi huấn luyện.
Toàn bộ sân vận động, lớp duy nhất còn đang ở tư thế hành quân cũng đã bị huấn luyện viên cho giải tán.
Đặng Tử Nguyên vừa xoay người làm giãn gân cốt, vừa nói với Cố Yến: "Vừa nãy bên kia ồn ào quá, cậu có thấy không? Hình như tớ nghe được họ gọi Diệp học tỷ, không lẽ là Diệp Tòng Sương đó?"
Bọn họ đứng đúng hướng lưng lại lớp đang cãi nhau ầm ĩ kia, cho nên chỉ nghe được tiếng mà không thấy người, chỉ biết bọn họ vui vẻ ồn ào, khiến những người đang trong tư thế hành quân như họ vô cùng ghen tị.
Đặng Tử Nguyên thấy Cố Yến có vẻ không yên lòng, đang nhìn xung quanh, không biết có nghe lời anh nói hay không, Đặng Tử Nguyên cũng nhìn xung quanh, biết đâu đó đúng là Diệp Tòng Sương thì sao, anh còn có thể tận mắt thấy dung nhan của nàng.
"Cố Yến, tớ có thể nói chuyện với cậu một lát không?"
Hai người đang nhìn xung quanh đều hướng ánh mắt về phía cô gái đang nói chuyện trước mặt, là Trần Thi Vũ, vẻ mặt cô nghiêm nghị đứng trước mặt Cố Yến.
Cố Yến nhíu mày nhìn cô gái đang chặn đường mình, giọng nói bình thản: "Cậu nói đi."
Trần Thi Vũ ánh mắt phức tạp nhìn Cố Yến, trầm mặc vài giây, nói: "Tớ thích cậu, không phải là sự nhận thức sai về tình cảm của bản thân, cậu có thể không thích tớ, nhưng cậu không thể phủ nhận tình cảm của tớ dành cho cậu."
Cố Yến nhướng mày, giọng nói vẫn không hề dao động: "Tớ căn bản không biết cậu, cho nên cậu cũng không thể nào hiểu rõ tớ được."
Trần Thi Vũ vội vàng nói: "Vậy chúng ta có thể làm quen trước mà, chẳng phải sẽ biết sao?"
"Không cần." Cố Yến quả quyết từ chối.
"Nếu không còn chuyện gì khác, tớ đi trước đây."
Cố Yến vòng qua Trần Thi Vũ định rời đi, Đặng Tử Nguyên thấy cô gái buồn bã đến mức sắp khóc, không nỡ lòng nào.
"Cậu đừng buồn quá, Cố Yến cậu ấy vốn như vậy, bình thường cậu ấy nói chuyện với tớ cũng như vậy thôi, chẳng bao giờ cười một tiếng."
Đặng Tử Nguyên an ủi Trần Thi Vũ, sau đó thấy Cố Yến đi nhanh quá, liền vội vàng nói với Trần Thi Vũ: "Cậu đừng khóc nữa nha, bạn cậu tới rồi kìa, mau về ký túc xá với các bạn đi."
Đặng Tử Nguyên nói xong cũng đuổi theo bước chân Cố Yến, đang định khiển trách hắn một chút vì cái tính cách cứng như sắt thép này, kết quả Cố Yến chẳng thèm liếc anh lấy một cái.
Sau đó cái người mà vừa nãy bị anh nói là cười còn chẳng thèm cười, lại cười tươi như hoa.
Vui vẻ chạy về phía trước...
Bạn cần đăng nhập để bình luận