Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ
Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ - Chương 46: Không thể cự tuyệt (length: 7439)
Cố Yến thấy Diệp Tòng Sương, người đang ở giữa một đám quân phục huấn luyện mà đặc biệt dễ khiến người khác chú ý, liền lập tức chạy về phía nàng.
Vân Tô đi cùng Đào Oánh Nhiên, bên cạnh còn có mấy học đệ học muội khá hoạt bát, vừa đi vừa nói cười.
"Tỷ tỷ!"
Vân Tô nhìn lại, là Cố Yến mặc quân phục huấn luyện đang cười đến tươi rói.
Đào Oánh Nhiên cùng mấy học đệ học muội bên cạnh cũng dừng bước theo Vân Tô, nhìn Cố Yến chạy đến trước mặt Vân Tô thở hồng hộc.
Mấy người vẻ mặt ngơ ngác, Cố Yến bọn họ chắc chắn đều biết, tân sinh tiêu biểu đó mà, từng lên phát biểu, hơn nữa nhan sắc này đã sớm nổi danh trong trường rồi.
Vừa rồi hắn gọi cái gì, tỷ tỷ? Là đang gọi Diệp học tỷ của họ sao? Đúng rồi đi! Dù sao hắn vẫn nhìn Diệp học tỷ đây.
"Cố Yến." Vân Tô lên tiếng.
Nghe được tiếng này, đám tân sinh bên cạnh cũng đều xác định Cố Yến đúng là gọi Diệp học tỷ của bọn họ là "Tỷ tỷ"!
Vậy thì mối quan hệ của bọn họ là như thế nào?
Tất cả mọi người nghi hoặc nhìn chủ nhiệm của mình, hy vọng nàng có thể giải thích những thắc mắc này.
Nhưng Đào Oánh Nhiên cũng vẻ mặt mờ mịt, nàng làm sao biết được? Đây chính là cái cp nàng mới bắt đầu ghép đó.
Lẽ nào cái cp nàng ghép cuối cùng lại thành tỷ đệ? Ôi trời.
Nhưng Cố Yến không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của những người khác, lập tức nói với Vân Tô: "Tỷ tỷ, ta có thể đi cùng ngươi không?"
Vân Tô: "Được chứ, đi về phía sân vận động đi."
Đằng sau, Đặng Tử Nguyên cũng chạy tới, thấy vị học tỷ nhan sắc tuyệt trần trước mặt Cố Yến, liền há hốc mồm kinh ngạc.
Thì ra Cố Yến cũng đang tìm Diệp học tỷ, hắn còn tưởng là hắn không có hứng thú với nữ sinh, kết quả người ta còn tích cực hơn hắn, vừa thấy người đã như hổ vồ mồi chạy tới rồi.
"Này, Diệp học tỷ." Đặng Tử Nguyên trực tiếp chào hỏi.
Vân Tô nhìn về phía hắn, Đặng Tử Nguyên giải thích: "Ta là bạn cùng phòng của Cố Yến, ta tên Đặng Tử Nguyên, ta cũng có thể đi cùng mọi người được không?"
"Được..." Vân Tô trả lời.
Sau đó bọn họ liền cùng đoàn người của Vân Tô cùng đi về phía sân vận động.
Trần Thi Vũ nhìn nam sinh vừa nãy còn lạnh nhạt với mình, hiện tại lại vui vẻ cười như thế đi tìm một nữ sinh khác, các ngón tay nắm chặt có chút yếu ớt.
Bạn của Trần Thi Vũ ở bên cạnh hỏi..."Thi Vũ, đó là Diệp Tòng Sương sao?"
"Diệp Tòng Sương? Ngươi biết à?" Trần Thi Vũ cau mày.
"Không phải, ta không biết, chỉ là mấy ngày nay có rất nhiều người biết nàng."
Trần Thi Vũ hỏi: "Vì sao?"
Bạn bên cạnh đáp: "Vì xinh đẹp đó, có người chụp một tấm ảnh đưa lên các hội nhóm đều lan truyền cả rồi, nhưng mà ta thấy Thi Vũ cậu vẫn xinh đẹp hơn, bọn họ đúng là không có mắt nhìn."
"A." Trần Thi Vũ tự giễu cười một tiếng, nhìn hướng đám người Vân Tô rời đi, nói: "Ngươi cảm thấy có tác dụng gì, Cố Yến cũng cảm thấy nàng ta xinh đẹp hơn rồi."
"Do hắn không có mắt thôi, cái cô Diệp Tòng Sương đó nào có nhiều tài nghệ như Thi Vũ, thành tích của cậu lại tốt; còn hát hay múa giỏi, Cố Yến đúng là không biết thưởng thức."
Một người bạn khác của Trần Thi Vũ cũng phụ họa: "Đúng vậy đó, cái cô Diệp Tòng Sương kia chỉ được cái mặt xinh thôi, nghe nói trước đây cô ta còn nghỉ học một năm, cũng không biết vì cái gì nữa."
Trần Thi Vũ nghe những lời này trong lòng càng xót xa, Cố Yến vừa nãy từ chối cô ta tuyệt tình như vậy, chẳng lẽ bởi vì hắn thích Diệp Tòng Sương kia sao? Cũng vì mặt cô ta đẹp hơn cô ta sao?
Từ nhỏ tới giờ, mặc kệ phương diện nào cô đều là người ưu tú nhất trong bạn bè cùng lứa tuổi, từ nhỏ bạn bè thân thích đều khen cô xinh đẹp, thành tích lại tốt; là cái kiểu con nhà người ta điển hình đó.
Thời cấp ba có không ít nam sinh thích cô, thư tình cô nhận được không có 100 cũng có 80, nhưng cô không thích ai cả.
Sau này lên đại học gặp Cố Yến, hắn đẹp trai hơn tất cả nam sinh cô từng gặp, lại còn nghe nói là trạng nguyên của tỉnh, cô cảm thấy đây mới là người xứng với cô, bọn họ phải là một đôi trời sinh.
Cô cảm thấy Cố Yến cũng nên nghĩ như vậy mới đúng, bọn họ khó lắm mới xứng đôi như thế, lại còn có duyên ở cùng lớp.
Nhưng hắn lại không thích cô, thậm chí hoàn toàn không có một chút ấn tượng gì với cô, bọn họ vậy mà là bạn học cùng lớp đó!
Trần Thi Vũ oán hận nhìn về phía cổng sân vận động, Cố Yến vừa đi cùng Diệp Tòng Sương ra khỏi đó, đã không còn thấy bóng dáng bọn họ đâu.
Đoàn người Vân Tô ra khỏi sân vận động, nhưng đường về ký túc xá của nàng không cùng đường với mọi người.
Vừa rồi nàng gửi tin hỏi Mạnh Tri Tuyết có muốn cùng nhau về không, nhưng Mạnh Tri Tuyết không biết Vân Tô đến sân vận động, lúc này đã cùng các bạn nữ trong lớp cùng nhau về rồi.
Đám tân sinh chuyên ngành tiếng Pháp đã từng tốp năm tốp ba rủ nhau về ký túc xá, lúc này chỉ còn Vân Tô, Cố Yến và Đào Oánh Nhiên, cùng Đặng Tử Nguyên bốn người.
Đào Oánh Nhiên nhìn Vân Tô và Cố Yến một hồi, rồi nói: "Mình về ký túc xá trước đây, nếu không thì... Cố Yến, cậu đưa Tòng Sương một đoạn nha?"
Vân Tô nhìn Đào Oánh Nhiên, ánh mắt kinh ngạc.
Chuyện có gì mà phải đưa chứ? Ở trong trường, chẳng lẽ nàng còn bị lạc được sao?
Đặng Tử Nguyên thay Vân Tô hỏi thắc mắc này: "Ký túc xá cũng không xa, còn phải đưa sao?"
Không đợi Đào Oánh Nhiên trả lời, Cố Yến liền liếc thẳng Đặng Tử Nguyên một cái.
Đặng Tử Nguyên vô tội trừng mắt, cảm nhận được địch ý vô cớ đến từ Cố Yến.
Hắn đã nói sai cái gì sao? Vốn là vậy mà.
"Niên đệ này, cậu không muốn thì cứ về trước đi, lẽ nào chính cậu một mình không thể về ký túc xá sao, còn phải đợi Cố Yến?" Giọng Đào Oánh Nhiên không mấy khách khí.
Cặp đôi mà nàng ghép không được phép ai chia rẽ!
Tuy rằng ngay từ đầu nghe Cố Yến gọi tỷ tỷ, nàng còn tưởng bọn họ là người nhà thân thích gì, nhưng mà đi một quãng đường như vậy, không khí của bọn họ cũng không giống người nhà, cứ kỳ kỳ sao đó mà Đào Oánh Nhiên cũng không biết giống cái gì.
Nhưng nàng mặc kệ, cho dù giữa bọn họ bây giờ chưa có không khí màu hồng, nhưng chỉ cần về sau có khả năng, nàng vẫn sẽ đi giúp tạo cơ hội!
Đặng Tử Nguyên vô tội bĩu môi: "Cố Yến, vậy tớ về ký túc xá trước nha, cậu về sớm một chút."
Cố Yến: "Ừ."
Đặng Tử Nguyên đi, Đào Oánh Nhiên cũng cùng hai người còn lại tạm biệt, chỉ còn một mình nàng hướng ký túc xá của mình mà đi.
Cố Yến vẻ mặt hồn nhiên nhìn Vân Tô: "Tỷ tỷ, để ta đưa tỷ về nhé."
Vân Tô: "Thật ra ta tự về được, cậu huấn luyện cả ngày cũng mệt rồi, vẫn nên về nghỉ ngơi sớm thì hơn."
"Không sao, ta không mệt." Giọng Cố Yến cố chấp.
"Tỷ tỷ, tố chất cơ thể ta tốt lắm, đưa tỷ một đoạn cũng không xa."
"Thật đó, mấy hôm trước ta hít đất một trăm cái, hôm sau vẫn huấn luyện bình thường."
Vân Tô không muốn tranh cãi với hắn về vấn đề tố chất cơ thể có tốt không, Cố Yến cứ ngước mắt nhìn nàng như vậy, đưa ra yêu cầu, nàng không sao từ chối được.
"Vậy đi thôi."
"Tốt!" Cố Yến vui vẻ sóng vai bước đi bên cạnh Vân Tô.
Ánh đèn đường kéo bóng của hai người thật dài, một cao một thấp.
"Tỷ tỷ."
"Ừm?"
"Tiệc tối chào tân sinh tỷ có biết khiêu vũ không? Ta có thể đến tặng hoa cho tỷ được không?"
Vân Tô đi cùng Đào Oánh Nhiên, bên cạnh còn có mấy học đệ học muội khá hoạt bát, vừa đi vừa nói cười.
"Tỷ tỷ!"
Vân Tô nhìn lại, là Cố Yến mặc quân phục huấn luyện đang cười đến tươi rói.
Đào Oánh Nhiên cùng mấy học đệ học muội bên cạnh cũng dừng bước theo Vân Tô, nhìn Cố Yến chạy đến trước mặt Vân Tô thở hồng hộc.
Mấy người vẻ mặt ngơ ngác, Cố Yến bọn họ chắc chắn đều biết, tân sinh tiêu biểu đó mà, từng lên phát biểu, hơn nữa nhan sắc này đã sớm nổi danh trong trường rồi.
Vừa rồi hắn gọi cái gì, tỷ tỷ? Là đang gọi Diệp học tỷ của họ sao? Đúng rồi đi! Dù sao hắn vẫn nhìn Diệp học tỷ đây.
"Cố Yến." Vân Tô lên tiếng.
Nghe được tiếng này, đám tân sinh bên cạnh cũng đều xác định Cố Yến đúng là gọi Diệp học tỷ của bọn họ là "Tỷ tỷ"!
Vậy thì mối quan hệ của bọn họ là như thế nào?
Tất cả mọi người nghi hoặc nhìn chủ nhiệm của mình, hy vọng nàng có thể giải thích những thắc mắc này.
Nhưng Đào Oánh Nhiên cũng vẻ mặt mờ mịt, nàng làm sao biết được? Đây chính là cái cp nàng mới bắt đầu ghép đó.
Lẽ nào cái cp nàng ghép cuối cùng lại thành tỷ đệ? Ôi trời.
Nhưng Cố Yến không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của những người khác, lập tức nói với Vân Tô: "Tỷ tỷ, ta có thể đi cùng ngươi không?"
Vân Tô: "Được chứ, đi về phía sân vận động đi."
Đằng sau, Đặng Tử Nguyên cũng chạy tới, thấy vị học tỷ nhan sắc tuyệt trần trước mặt Cố Yến, liền há hốc mồm kinh ngạc.
Thì ra Cố Yến cũng đang tìm Diệp học tỷ, hắn còn tưởng là hắn không có hứng thú với nữ sinh, kết quả người ta còn tích cực hơn hắn, vừa thấy người đã như hổ vồ mồi chạy tới rồi.
"Này, Diệp học tỷ." Đặng Tử Nguyên trực tiếp chào hỏi.
Vân Tô nhìn về phía hắn, Đặng Tử Nguyên giải thích: "Ta là bạn cùng phòng của Cố Yến, ta tên Đặng Tử Nguyên, ta cũng có thể đi cùng mọi người được không?"
"Được..." Vân Tô trả lời.
Sau đó bọn họ liền cùng đoàn người của Vân Tô cùng đi về phía sân vận động.
Trần Thi Vũ nhìn nam sinh vừa nãy còn lạnh nhạt với mình, hiện tại lại vui vẻ cười như thế đi tìm một nữ sinh khác, các ngón tay nắm chặt có chút yếu ớt.
Bạn của Trần Thi Vũ ở bên cạnh hỏi..."Thi Vũ, đó là Diệp Tòng Sương sao?"
"Diệp Tòng Sương? Ngươi biết à?" Trần Thi Vũ cau mày.
"Không phải, ta không biết, chỉ là mấy ngày nay có rất nhiều người biết nàng."
Trần Thi Vũ hỏi: "Vì sao?"
Bạn bên cạnh đáp: "Vì xinh đẹp đó, có người chụp một tấm ảnh đưa lên các hội nhóm đều lan truyền cả rồi, nhưng mà ta thấy Thi Vũ cậu vẫn xinh đẹp hơn, bọn họ đúng là không có mắt nhìn."
"A." Trần Thi Vũ tự giễu cười một tiếng, nhìn hướng đám người Vân Tô rời đi, nói: "Ngươi cảm thấy có tác dụng gì, Cố Yến cũng cảm thấy nàng ta xinh đẹp hơn rồi."
"Do hắn không có mắt thôi, cái cô Diệp Tòng Sương đó nào có nhiều tài nghệ như Thi Vũ, thành tích của cậu lại tốt; còn hát hay múa giỏi, Cố Yến đúng là không biết thưởng thức."
Một người bạn khác của Trần Thi Vũ cũng phụ họa: "Đúng vậy đó, cái cô Diệp Tòng Sương kia chỉ được cái mặt xinh thôi, nghe nói trước đây cô ta còn nghỉ học một năm, cũng không biết vì cái gì nữa."
Trần Thi Vũ nghe những lời này trong lòng càng xót xa, Cố Yến vừa nãy từ chối cô ta tuyệt tình như vậy, chẳng lẽ bởi vì hắn thích Diệp Tòng Sương kia sao? Cũng vì mặt cô ta đẹp hơn cô ta sao?
Từ nhỏ tới giờ, mặc kệ phương diện nào cô đều là người ưu tú nhất trong bạn bè cùng lứa tuổi, từ nhỏ bạn bè thân thích đều khen cô xinh đẹp, thành tích lại tốt; là cái kiểu con nhà người ta điển hình đó.
Thời cấp ba có không ít nam sinh thích cô, thư tình cô nhận được không có 100 cũng có 80, nhưng cô không thích ai cả.
Sau này lên đại học gặp Cố Yến, hắn đẹp trai hơn tất cả nam sinh cô từng gặp, lại còn nghe nói là trạng nguyên của tỉnh, cô cảm thấy đây mới là người xứng với cô, bọn họ phải là một đôi trời sinh.
Cô cảm thấy Cố Yến cũng nên nghĩ như vậy mới đúng, bọn họ khó lắm mới xứng đôi như thế, lại còn có duyên ở cùng lớp.
Nhưng hắn lại không thích cô, thậm chí hoàn toàn không có một chút ấn tượng gì với cô, bọn họ vậy mà là bạn học cùng lớp đó!
Trần Thi Vũ oán hận nhìn về phía cổng sân vận động, Cố Yến vừa đi cùng Diệp Tòng Sương ra khỏi đó, đã không còn thấy bóng dáng bọn họ đâu.
Đoàn người Vân Tô ra khỏi sân vận động, nhưng đường về ký túc xá của nàng không cùng đường với mọi người.
Vừa rồi nàng gửi tin hỏi Mạnh Tri Tuyết có muốn cùng nhau về không, nhưng Mạnh Tri Tuyết không biết Vân Tô đến sân vận động, lúc này đã cùng các bạn nữ trong lớp cùng nhau về rồi.
Đám tân sinh chuyên ngành tiếng Pháp đã từng tốp năm tốp ba rủ nhau về ký túc xá, lúc này chỉ còn Vân Tô, Cố Yến và Đào Oánh Nhiên, cùng Đặng Tử Nguyên bốn người.
Đào Oánh Nhiên nhìn Vân Tô và Cố Yến một hồi, rồi nói: "Mình về ký túc xá trước đây, nếu không thì... Cố Yến, cậu đưa Tòng Sương một đoạn nha?"
Vân Tô nhìn Đào Oánh Nhiên, ánh mắt kinh ngạc.
Chuyện có gì mà phải đưa chứ? Ở trong trường, chẳng lẽ nàng còn bị lạc được sao?
Đặng Tử Nguyên thay Vân Tô hỏi thắc mắc này: "Ký túc xá cũng không xa, còn phải đưa sao?"
Không đợi Đào Oánh Nhiên trả lời, Cố Yến liền liếc thẳng Đặng Tử Nguyên một cái.
Đặng Tử Nguyên vô tội trừng mắt, cảm nhận được địch ý vô cớ đến từ Cố Yến.
Hắn đã nói sai cái gì sao? Vốn là vậy mà.
"Niên đệ này, cậu không muốn thì cứ về trước đi, lẽ nào chính cậu một mình không thể về ký túc xá sao, còn phải đợi Cố Yến?" Giọng Đào Oánh Nhiên không mấy khách khí.
Cặp đôi mà nàng ghép không được phép ai chia rẽ!
Tuy rằng ngay từ đầu nghe Cố Yến gọi tỷ tỷ, nàng còn tưởng bọn họ là người nhà thân thích gì, nhưng mà đi một quãng đường như vậy, không khí của bọn họ cũng không giống người nhà, cứ kỳ kỳ sao đó mà Đào Oánh Nhiên cũng không biết giống cái gì.
Nhưng nàng mặc kệ, cho dù giữa bọn họ bây giờ chưa có không khí màu hồng, nhưng chỉ cần về sau có khả năng, nàng vẫn sẽ đi giúp tạo cơ hội!
Đặng Tử Nguyên vô tội bĩu môi: "Cố Yến, vậy tớ về ký túc xá trước nha, cậu về sớm một chút."
Cố Yến: "Ừ."
Đặng Tử Nguyên đi, Đào Oánh Nhiên cũng cùng hai người còn lại tạm biệt, chỉ còn một mình nàng hướng ký túc xá của mình mà đi.
Cố Yến vẻ mặt hồn nhiên nhìn Vân Tô: "Tỷ tỷ, để ta đưa tỷ về nhé."
Vân Tô: "Thật ra ta tự về được, cậu huấn luyện cả ngày cũng mệt rồi, vẫn nên về nghỉ ngơi sớm thì hơn."
"Không sao, ta không mệt." Giọng Cố Yến cố chấp.
"Tỷ tỷ, tố chất cơ thể ta tốt lắm, đưa tỷ một đoạn cũng không xa."
"Thật đó, mấy hôm trước ta hít đất một trăm cái, hôm sau vẫn huấn luyện bình thường."
Vân Tô không muốn tranh cãi với hắn về vấn đề tố chất cơ thể có tốt không, Cố Yến cứ ngước mắt nhìn nàng như vậy, đưa ra yêu cầu, nàng không sao từ chối được.
"Vậy đi thôi."
"Tốt!" Cố Yến vui vẻ sóng vai bước đi bên cạnh Vân Tô.
Ánh đèn đường kéo bóng của hai người thật dài, một cao một thấp.
"Tỷ tỷ."
"Ừm?"
"Tiệc tối chào tân sinh tỷ có biết khiêu vũ không? Ta có thể đến tặng hoa cho tỷ được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận