Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ

Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ - Chương 98: Sấy tóc (length: 8209)

Khách sạn này phòng rất lớn, trước cửa sổ sát đất có một trường sô pha rất dài.
Hiển nhiên Cố Yến vừa mới liền chú ý tới.
Cho nên hắn vội vàng giải thích: "Ta ngủ sô pha."
Sợ Vân Tô không thấy, nói xong còn chỉ vào cái ghế sô pha kia, yếu ớt nói ra: "Chỗ đó."
Vân Tô hai mắt hơi giật mình, hỏi: "Vì sao? Ngươi không phải đặt trước hai phòng sao?"
Nếu ngay từ đầu đã muốn ngủ chỗ nàng thì làm gì còn đặt hai phòng?
Nhiều tiền tùy hứng sao?
Cố Yến trả lời: "Ta nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là ở lại cạnh ngươi thì tốt hơn, ta sợ buổi tối xảy ra chuyện gì."
Vân Tô đồng ý.
Cái sô pha này cũng rất rộng, ngủ một người hoàn toàn không thành vấn đề.
Cố Yến cũng là lo lắng cho nàng, nếu như nàng không đồng ý, cũng không biết hắn có về phòng của mình vụng trộm khóc hay không.
Vân Tô khẽ cười một tiếng, Cố Yến nghi ngờ nhìn về phía nàng.
Vân Tô nói: "Ta muốn đi tắm."
Cố Yến sững sờ nhẹ gật đầu.
Vân Tô thấy hắn vẫn chưa động, nhắc nhở: "Ngươi về phòng của mình rửa mặt một chút đi, lát nữa lại qua, như vậy một chốc sẽ không xảy ra chuyện."
Cố Yến mới phản ứng, cầm ba lô rời phòng Vân Tô, về phòng mình đi tắm.
Khoảng nửa giờ sau, Cố Yến gõ cửa phòng Vân Tô.
Cửa phòng mở ra.
Cố Yến thấy Vân Tô mặc váy ngủ ngắn tay đứng ở cửa.
Váy ngủ cổ chữ V, dài vừa qua đầu gối, vừa vặn lộ ra xương quai xanh cùng đôi chân trắng nõn thon thả của Vân Tô.
Có lẽ vì vừa mới tắm xong nên làn da lộ ra bên ngoài hơi ửng hồng, trông vô cùng mịn màng.
Mái tóc đen ướt sũng xõa trên vai, tôn lên khuôn mặt nhỏ càng thêm trắng nõn.
Tai Cố Yến lại bắt đầu ửng đỏ, yết hầu không kiềm được nhấp nhô vài cái.
Vân Tô không hề phát hiện, nghiêng người nhường đường cho hắn, nói: "Vào đi."
Cố Yến mắt nhìn thẳng đi vào phòng.
Đợi Vân Tô đi đến bên cạnh, Cố Yến mới lên tiếng: "Tỷ tỷ, ta sấy tóc cho ngươi nhé."
Vân Tô tắm xong đi ra còn chưa kịp sấy tóc, Cố Yến đã đến gõ cửa, nên nàng cứ để đầu ướt đi mở cửa cho hắn.
Vừa hay, vậy thì để hắn sấy đi.
Cố Yến cầm máy sấy đến sofa ngồi xuống, Vân Tô liền ngồi xếp bằng trên thảm trước mặt hắn.
Cố Yến thao tác rất vụng về, có thể thấy hắn chưa từng sấy tóc cho ai bao giờ.
Nhưng Vân Tô cũng không chê, lặng lẽ cảm nhận bàn tay vụng về của hắn luồn vào tóc mình.
"Khi còn bé đều là tỷ tỷ sấy tóc cho ta mà." Cố Yến đột nhiên nói.
Lần đầu tiên gặp Vân Tô, hắn đã bị ướt mưa, còn bị người thân bỏ rơi nhốt ngoài cửa.
Chính nàng đã mang hắn về.
Sau đó Vân Tô sấy tóc cho hắn, tay nàng rất ấm áp cũng rất dịu dàng.
Đó là lần đầu tiên có người sấy tóc cho hắn.
Sau này Vân Tô còn sấy cho hắn rất nhiều lần, trong mười tám năm tháng tuổi của hắn, cũng chỉ có Vân Tô sấy tóc cho hắn.
Giữa dòng hồi ức Cố Yến nghe thấy Vân Tô khẽ cười, rồi nghe nàng nói: "Không ngờ có một ngày ngươi cũng có thể sấy tóc cho ta à?"
"Có." Cố Yến khẳng định nói, "Ta đã nghĩ đến rồi, khi đó ta đã nghĩ, lớn lên ta sẽ là người sấy tóc cho tỷ tỷ."
Vân Tô trong lòng ảo não, nàng sao lại hỏi một câu như vậy.
Cố Yến khi còn bé chắc đã từng nghĩ rằng, nàng sẽ cùng hắn lớn lên.
Ngay lúc Vân Tô muốn nói gì đó, nàng nghe thấy Cố Yến cười.
Trong giọng hắn mang theo ý cười: "Nhưng không ngờ bây giờ lại thực hiện theo một cách khác, thật kỳ diệu, tỷ tỷ quay về làm bạn gái của ta."
Vân Tô tưởng hắn đang đùa, nàng ngẩng đầu lên, muốn xem bộ dáng người cao lãnh trước mặt người khác khi đùa giỡn là thế nào.
Không ngờ lại bắt gặp ánh mắt trong trẻo đang nhìn chăm chú vào mình.
Cố Yến có lẽ sợ sơ ý làm nàng tổn thương, liền tắt máy sấy.
Bên tai tức thì im lặng.
Vân Tô đột nhiên cảm thấy hơi miệng đắng lưỡi khô.
Hai người ngồi một cao một thấp, Vân Tô cảm thấy ngửa đầu nhìn hắn rất mệt.
Nàng nháy mắt với Cố Yến, rồi vươn tay nhéo cổ áo hắn kéo xuống.
Cố Yến bị nàng kéo xuống đến gần, hai đầu kề sát vào nhau.
Trắng mịn thật...
Vân Tô nhìn đôi môi Cố Yến ngay trước mặt, trong đầu chỉ có ý nghĩ đó.
Nếm thử một chút đi.
Ý nghĩ thứ hai vừa xuất hiện, cơ thể Vân Tô đã hành động.
Đến khi nàng phản ứng thì môi hai người đã dán vào nhau.
Nhưng chỉ là dính vào thôi, nhất thời không ai nhúc nhích.
Lần trước hôn môi, thật ra cũng chỉ chạm nhẹ một cái.
Bước tiếp theo phải làm gì đây, nàng không biết mà...
Vân Tô càng nghĩ càng ngại, nàng đỏ mặt muốn lùi về sau.
Vừa thu ý nghĩ, liền bị tay Cố Yến giữ chặt gáy, hôn sâu hơn.
Vân Tô hơi thở bị kiềm hãm, bởi vì nàng cảm thấy môi dưới mình bị hút nhẹ.
Cảm giác mềm mại.
Nàng còn chưa kịp nếm được vị gì đây...
Lúc này trong đầu Vân Tô vẫn còn nhớ nhung.
Nàng run rẩy đưa lưỡi nhẹ liếm lên môi Cố Yến.
Ừm... Ngọt ngào.
Lúc này hơi thở Cố Yến đều trở nên gấp gáp.
Sau đó Vân Tô cũng cảm giác môi mình bị hắn liếm.
Tuy rằng không có bài bản gì nhưng nàng cảm thấy cả người mình tê dại.
Không lâu sau, Vân Tô hai tay chống lên vai Cố Yến đẩy hắn ra, đỏ mặt thở hổn hển nói: "Ta... Ta thở không được rồi."
Cố Yến nhìn bộ dạng Vân Tô thế này, không tự chủ nuốt nước miếng.
Mặt Vân Tô đã đỏ bừng, nàng đứng bật dậy trước mặt Cố Yến.
Cố Yến ngồi trên sofa ngửa đầu nhìn nàng, Vân Tô căn bản không dám đối diện với hắn.
Rõ ràng là mình trêu chọc người ta trước mà cuối cùng nàng lại là người không chịu được trước.
"Ta đi ngủ đây, ngươi... Ngươi nghỉ ngơi nhanh đi."
Vân Tô vội vàng bỏ lại một câu, xoay người lên giường trùm chăn, quay lưng lại với Cố Yến nằm xuống.
Trong phòng im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
"Tách" một tiếng, trong phòng tối đi, là Cố Yến đã tắt đèn.
"Ngủ ngon, tỷ tỷ." Giọng Cố Yến trầm khàn vang lên sau lưng Vân Tô.
——— Sáng sớm hôm sau, Vân Tô an toàn tỉnh giấc ở phòng khách sạn.
Xem ra tối qua nàng không bị truyền tống đi đâu.
Chiếc vòng tay trên tủ đầu giường cũng không có gì khác lạ.
Vân Tô suy nghĩ một lát, vẫn cầm chiếc vòng tay lên đeo vào.
Nàng nhớ ngày xưa tổ trưởng đã từng nói, đến dị thế giới phải luôn đeo vòng tay.
Những lần trước nàng tháo ra đều là trong thời gian ngắn, không có gì bất thường.
Nhưng không biết nếu không đeo trong thời gian dài thì có xảy ra vấn đề gì không, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Đeo vòng tay xong, Vân Tô ngồi trên giường nhìn cái sô pha đã trống không.
Cố Yến đã rời giường, trong phòng tắm có tiếng nước, chắc là đang rửa mặt ở bên này.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, tối qua sau khi chúc ngủ ngon xong nàng đã rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Vân Tô lại hơi đỏ mặt.
Mặt nàng chưa kịp hết đỏ, cửa phòng tắm đã mở, Cố Yến bước ra.
"Tỷ tỷ, sớm nha." Cố Yến nở nụ cười tươi rói trên khuôn mặt tuấn tú.
Vân Tô đáp lại hắn một câu "Sớm tốt lành" rồi xuống giường chạy vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc nàng rửa mặt xong đi ra thì bàn đã bày sẵn đồ ăn sáng.
"Vừa nhờ người đưa đến đấy tỷ tỷ, mau ăn khi còn nóng đi."
Cố Yến chu đáo kéo ghế ra cho Vân Tô.
Vân Tô bước qua bưng một ly sữa lên uống một ngụm.
Vừa định đặt ly xuống bàn, nàng chợt thấy chiếc vòng tay trên cổ tay lại bắt đầu lóe ánh sáng xanh.
Con ngươi Vân Tô đột nhiên co rút, sau đó lại vội vàng nhìn Cố Yến.
Một giây sau, trước mắt nàng xuất hiện một cái bể bơi.
Suýt nữa...
Tiến thêm một cm nữa thì nàng đã rơi xuống bể bơi rồi.
Vân Tô kinh hãi lùi lại một bước, trong tay vẫn còn đang cầm cốc sữa của khách sạn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận