Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ
Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ - Chương 85: Trở lại chốn cũ (length: 7875)
Vừa rồi chủ đề cuối cùng vẫn là không có tiếp tục.
Cố Yến sắc mặt như thường, giống như cũng không vì vậy thất vọng.
Thế nhưng Vân Tô cảm thấy, hắn hẳn là biết được.
Nàng vẫn luôn không đáp lại, hắn liền biết, nàng vẫn là sẽ muốn đi.
Chỉ là nàng chưa cùng hắn mở ra nói mà thôi.
Bọn họ luôn luôn hiểu trong lòng mà không nói, không cần nói được quá mức hiểu được.
Sinh nhật tụ hội đến rất khuya mới kết thúc, nhưng vẫn là trước giờ giới nghiêm ở cửa túc xá.
Một đám người cùng nhau trở về trường học.
Lúc trở về, Thiệu Tuấn theo Mạnh Tri Tuyết cùng Vân Tô còn có Cố Yến ngồi cùng một chiếc xe.
Thiệu Tuấn uống rất nhiều rượu, nói nhiều đến đã có chút không ngừng được.
"Yến Ca, quốc khánh ngươi cùng chúng ta trở về xem một chút không?"
Thiệu Tuấn đột nhiên hỏi, Cố Yến còn chưa nghe thấy trước mặt hắn nói cái gì.
"Hồi đâu?"
"Về nhà a." Thiệu Tuấn trả lời rất hợp tình hợp lý.
Mạnh Tri Tuyết biết hắn đã say đến mức không thanh tỉnh lời nói nói là không hiểu.
Nàng giải thích cho Cố Yến: "Chúng ta tính toán quốc khánh về Đông Bình, hắn hẳn là muốn hỏi ngươi có muốn cùng đi hay không, dù sao, cũng coi là quê hương của ngươi."
"Đúng, Tiểu Tuyết nói đúng." Thiệu Tuấn say khướt phụ họa.
Cố Yến kỳ thật đối với cái gọi là quê nhà này căn bản không có tình cảm gì.
Thế nhưng hiện tại không giống nhau, hắn là ở nơi đó gặp Vân Tô.
Trước kia hắn đi chỗ đó tìm nàng, thế nhưng tìm rất lâu đều không tìm thấy.
Mà bây giờ Vân Tô lại xuất hiện.
Cho nên chỗ kia có ký ức của bọn họ.
Cố Yến nghiêm túc suy xét vấn đề của Thiệu Tuấn, sau đó ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Vân Tô.
Hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi đi không?"
Nàng cũng đi?
Vân Tô sững sờ một chút.
Cũng không phải không thể, dù sao nàng đi đâu cũng vậy thôi.
Hơn nữa, Cố Yến rời khỏi An Thị, có nghĩa là có thể rời xa Văn Đình, rời xa Phó gia.
Người Phó gia cũng không thể theo tới tỉnh ngoài để tìm người.
Nàng và Cố Yến cũng có thể được yên ổn mấy ngày.
Vân Tô đáp: "Có thể a, chúng ta cùng đi."
"A... học tỷ cũng đi, quá tốt rồi." Mạnh Tri Tuyết cao hứng nói, "Vậy bốn người chúng ta cùng nhau, đến lúc đó các ngươi đều tới nhà ta ăn cơm."
"Tốt, ngươi cái này chủ nhà phải chiếu cố ta nhiều nha." Vân Tô cười đáp.
Cố Yến không ngờ Vân Tô thật sự đồng ý đi.
Vậy hắn sẽ được cùng tỷ tỷ trở về nơi xưa rồi, nơi đó có ký ức thuộc về hắn lúc sáu tuổi.
——— Quốc khánh rất nhanh đã đến.
Bốn người chuẩn bị cùng nhau đi máy bay, đến nơi đó lại gọi xe đi thẳng đến nhà Mạnh Tri Tuyết.
Mạnh Tri Tuyết và Thiệu Tuấn là hàng xóm, chính là nhà đối diện cách nhau không xa.
Vân Tô và Cố Yến chỉ mang theo một ít quần áo đơn giản.
Bọn họ chỉ ở lại mấy ngày, cũng không cần chuẩn bị quá nhiều đồ đạc.
Đứng ở cửa trường học, Cố Yến cầm ba lô của Vân Tô nhét vào túi đeo lưng lớn của mình.
"Túi ba lô của ta rất lớn, có thể chứa đồ của hai người." Cố Yến giải thích với nàng, "Như vậy ngươi sẽ thuận tiện hơn."
Túi của nàng cũng không nhẹ, nhưng Cố Yến đeo vẫn nhẹ tênh.
Vân Tô không phải mang gì cả, đương nhiên mừng rỡ nhàn hạ.
Xe đã chờ ở ven đường, Cố Yến đi qua mở cửa xe cho Vân Tô.
Ngồi vào xe rồi, Vân Tô mới thấy người ngồi ghế lái là Phương Minh Tuệ.
Hơi ngạc nhiên gọi một tiếng: "Phương dì?"
Cố Yến hiển nhiên cũng không biết, nhìn thấy người xong ngạc nhiên hỏi: "Mẹ, tại sao mẹ lại đến đưa?"
Thiệu Tuấn và Mạnh Tri Tuyết thấy Phương Minh Tuệ cũng nhanh chóng chào hỏi.
"Dì tốt."
"Dì, dì đúng là mẹ của Cố Yến sao, không phải chị gái sao?"
Giọng nói chân thật của Thiệu Tuấn chọc cười Phương Minh Tuệ.
Bà mới giải thích nguyên nhân mình xuất hiện ở đây: "Hôm nay tài xế trong nhà có việc, vốn cũng có thể gọi tài xế của ba con đến đưa, nhưng hôm nay dì cũng vừa không có việc gì, nên tự mình đến tiễn các con."
Phương Minh Tuệ lại quay đầu hỏi: "Các bạn nhỏ có thấy ngại không?"
Ba bạn học nhỏ ngồi phía sau vội lắc đầu.
"Dì, con tên Mạnh Tri Tuyết, cứ gọi con Tiểu Tuyết là được." Mạnh Tri Tuyết giới thiệu với Phương Minh Tuệ, rồi chỉ Thiệu Tuấn bên cạnh, "Còn đây là Thiệu Tuấn."
Sau đó nàng lại nhìn Vân Tô, lại nhớ ra hình như đã gặp rồi.
Trước còn nói gặp bà bà.
Phương Minh Tuệ cười nói: "Dì biết rồi, vị này là Tiểu Diệp phải không? Lần trước chúng ta đã gặp nhau."
Vân Tô trả lời: "Đúng vậy, dì, con là Diệp Tòng Sương."
"Tiểu Diệp lần đầu đến Đông Bình sao?"
"Tiểu Diệp" đương nhiên là lần đầu tiên đến, nhưng Vân Tô thì không phải.
"Vâng, là lần đầu tiên ạ."
Phương Minh Tuệ nói: "Nhiều năm trước khi dì đến, môi trường ở đó rất tốt, non xanh nước biếc, các con đi du lịch cũng tốt lắm."
Vân Tô tán thành, cũng không chỉ là du lịch nha.
Phương Minh Tuệ từng đến Đông Bình nhiều năm trước, chuyện này mọi người trong xe đều biết rõ.
Chính là lần đó đi nhận nuôi Cố Yến mà, sau này Cố Yến mới rời đi chỗ đó đến An Thị.
Mạnh Tri Tuyết nói tiếp: "Dì, hiện tại môi trường ở đó vẫn tốt lắm, mấy năm gần đây cũng phát triển khá, còn có rất nhiều cảnh đẹp nữa, đến lúc đó con chụp ảnh gửi cho dì xem nha."
Phương Minh Tuệ cười trả lời: "Tốt."
"Đến lúc đó con thêm WeChat của học tỷ, bảo chị ấy gửi cho dì."
Vân Tô nhìn Mạnh Tri Tuyết, tại sao lại là bảo nàng gửi?
Mạnh Tri Tuyết nháy mắt với Vân Tô, WeChat của mẹ chồng tương lai này không phải là nên kết bạn sao?
Phương Minh Tuệ rất hòa đồng với mọi người, cả đoạn đường đến sân bay đều rộn ràng tiếng nói cười.
Sau khi xuống xe, Phương Minh Tuệ đưa cả bốn người vào sân bay.
Trước khi đi, bà thật sự nhớ kết bạn WeChat với Vân Tô, nói đến lúc đó phải nhớ gửi ảnh chụp cho bà.
Vân Tô đương nhiên không từ chối, cẩn thận ghi chú là "Phương dì".
Chào tạm biệt Phương Minh Tuệ, bọn họ liền ở phòng chờ máy bay.
Bốn người ngồi ngay ngắn thành một hàng.
Cố Yến ngồi bên cạnh Vân Tô, hắn lấy một chiếc áo khoác mỏng trong túi ra che lên đùi Vân Tô.
"Điều hòa ở đây hơi lạnh, em khoác chút đi."
Vân Tô cầm áo khoác lên người, hỏi: "Anh còn mang theo áo khoác sao?"
Thời tiết hiện tại vẫn còn rất nóng, nên nàng chỉ mặc quần đùi, căn bản không định mang theo áo khoác ra ngoài.
Nhưng bây giờ ngồi bị điều hòa thổi, quả thật có hơi lạnh.
Cố Yến trả lời: "Ừ, nghĩ có thể sẽ lạnh."
Mạnh Tri Tuyết nhìn hai người bọn họ tương tác, lặng lẽ cảm thán bên tai Vân Tô: "Cái này cũng quá chu đáo vừa ấm lòng lại vừa ấm áp a."
Vân Tô thật sự có chút ấm áp, dọc đường đều được Cố Yến chiếu cố.
Khi còn bé nàng chiếu cố cậu nhóc đó, bây giờ đến lượt cậu chiếu cố nàng.
——— Chưa đến bốn giờ chiều, xe của bọn họ đã đến cổng khu dân cư nhà Mạnh Tri Tuyết.
Bọn họ cầm đồ xuống xe, đi theo Mạnh Tri Tuyết vào khu dân cư.
Mạnh Tri Tuyết nói: "Tớ đã nói với mẹ tớ rồi, tối nay các cậu đều ở nhà tớ ăn cơm tối."
Khu dân cư này ở Đông Bình xem như khu cao cấp, xem ra điều kiện nhà Mạnh Tri Tuyết chắc không tệ.
Mà Thiệu Tuấn và Mạnh Tri Tuyết là hàng xóm, Thiệu Tuấn hồi nhỏ lại là tiểu bá vương, cũng là do nhà có tiền nuông chiều mà ra.
Bọn họ là hàng xóm, gia cảnh chắc chắn cũng không chênh lệch nhau là bao.
Đến trước cửa nhà, Mạnh Tri Tuyết trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa.
"Ba! Mẹ!"
Sau khi vào nhà Mạnh Tri Tuyết liền lớn tiếng gọi vào trong.
Sau đó nàng từ tủ giày lấy ra ba đôi dép lê cho Vân Tô bọn họ thay.
Vân Tô vừa thay dép lê vừa thấy một người phụ nữ trung niên cười tủm tỉm từ phòng bếp đi ra, phía sau là một người đàn ông thân hình đầy đặn.
Đây chính là ba mẹ của Mạnh Tri Tuyết...
Cố Yến sắc mặt như thường, giống như cũng không vì vậy thất vọng.
Thế nhưng Vân Tô cảm thấy, hắn hẳn là biết được.
Nàng vẫn luôn không đáp lại, hắn liền biết, nàng vẫn là sẽ muốn đi.
Chỉ là nàng chưa cùng hắn mở ra nói mà thôi.
Bọn họ luôn luôn hiểu trong lòng mà không nói, không cần nói được quá mức hiểu được.
Sinh nhật tụ hội đến rất khuya mới kết thúc, nhưng vẫn là trước giờ giới nghiêm ở cửa túc xá.
Một đám người cùng nhau trở về trường học.
Lúc trở về, Thiệu Tuấn theo Mạnh Tri Tuyết cùng Vân Tô còn có Cố Yến ngồi cùng một chiếc xe.
Thiệu Tuấn uống rất nhiều rượu, nói nhiều đến đã có chút không ngừng được.
"Yến Ca, quốc khánh ngươi cùng chúng ta trở về xem một chút không?"
Thiệu Tuấn đột nhiên hỏi, Cố Yến còn chưa nghe thấy trước mặt hắn nói cái gì.
"Hồi đâu?"
"Về nhà a." Thiệu Tuấn trả lời rất hợp tình hợp lý.
Mạnh Tri Tuyết biết hắn đã say đến mức không thanh tỉnh lời nói nói là không hiểu.
Nàng giải thích cho Cố Yến: "Chúng ta tính toán quốc khánh về Đông Bình, hắn hẳn là muốn hỏi ngươi có muốn cùng đi hay không, dù sao, cũng coi là quê hương của ngươi."
"Đúng, Tiểu Tuyết nói đúng." Thiệu Tuấn say khướt phụ họa.
Cố Yến kỳ thật đối với cái gọi là quê nhà này căn bản không có tình cảm gì.
Thế nhưng hiện tại không giống nhau, hắn là ở nơi đó gặp Vân Tô.
Trước kia hắn đi chỗ đó tìm nàng, thế nhưng tìm rất lâu đều không tìm thấy.
Mà bây giờ Vân Tô lại xuất hiện.
Cho nên chỗ kia có ký ức của bọn họ.
Cố Yến nghiêm túc suy xét vấn đề của Thiệu Tuấn, sau đó ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Vân Tô.
Hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi đi không?"
Nàng cũng đi?
Vân Tô sững sờ một chút.
Cũng không phải không thể, dù sao nàng đi đâu cũng vậy thôi.
Hơn nữa, Cố Yến rời khỏi An Thị, có nghĩa là có thể rời xa Văn Đình, rời xa Phó gia.
Người Phó gia cũng không thể theo tới tỉnh ngoài để tìm người.
Nàng và Cố Yến cũng có thể được yên ổn mấy ngày.
Vân Tô đáp: "Có thể a, chúng ta cùng đi."
"A... học tỷ cũng đi, quá tốt rồi." Mạnh Tri Tuyết cao hứng nói, "Vậy bốn người chúng ta cùng nhau, đến lúc đó các ngươi đều tới nhà ta ăn cơm."
"Tốt, ngươi cái này chủ nhà phải chiếu cố ta nhiều nha." Vân Tô cười đáp.
Cố Yến không ngờ Vân Tô thật sự đồng ý đi.
Vậy hắn sẽ được cùng tỷ tỷ trở về nơi xưa rồi, nơi đó có ký ức thuộc về hắn lúc sáu tuổi.
——— Quốc khánh rất nhanh đã đến.
Bốn người chuẩn bị cùng nhau đi máy bay, đến nơi đó lại gọi xe đi thẳng đến nhà Mạnh Tri Tuyết.
Mạnh Tri Tuyết và Thiệu Tuấn là hàng xóm, chính là nhà đối diện cách nhau không xa.
Vân Tô và Cố Yến chỉ mang theo một ít quần áo đơn giản.
Bọn họ chỉ ở lại mấy ngày, cũng không cần chuẩn bị quá nhiều đồ đạc.
Đứng ở cửa trường học, Cố Yến cầm ba lô của Vân Tô nhét vào túi đeo lưng lớn của mình.
"Túi ba lô của ta rất lớn, có thể chứa đồ của hai người." Cố Yến giải thích với nàng, "Như vậy ngươi sẽ thuận tiện hơn."
Túi của nàng cũng không nhẹ, nhưng Cố Yến đeo vẫn nhẹ tênh.
Vân Tô không phải mang gì cả, đương nhiên mừng rỡ nhàn hạ.
Xe đã chờ ở ven đường, Cố Yến đi qua mở cửa xe cho Vân Tô.
Ngồi vào xe rồi, Vân Tô mới thấy người ngồi ghế lái là Phương Minh Tuệ.
Hơi ngạc nhiên gọi một tiếng: "Phương dì?"
Cố Yến hiển nhiên cũng không biết, nhìn thấy người xong ngạc nhiên hỏi: "Mẹ, tại sao mẹ lại đến đưa?"
Thiệu Tuấn và Mạnh Tri Tuyết thấy Phương Minh Tuệ cũng nhanh chóng chào hỏi.
"Dì tốt."
"Dì, dì đúng là mẹ của Cố Yến sao, không phải chị gái sao?"
Giọng nói chân thật của Thiệu Tuấn chọc cười Phương Minh Tuệ.
Bà mới giải thích nguyên nhân mình xuất hiện ở đây: "Hôm nay tài xế trong nhà có việc, vốn cũng có thể gọi tài xế của ba con đến đưa, nhưng hôm nay dì cũng vừa không có việc gì, nên tự mình đến tiễn các con."
Phương Minh Tuệ lại quay đầu hỏi: "Các bạn nhỏ có thấy ngại không?"
Ba bạn học nhỏ ngồi phía sau vội lắc đầu.
"Dì, con tên Mạnh Tri Tuyết, cứ gọi con Tiểu Tuyết là được." Mạnh Tri Tuyết giới thiệu với Phương Minh Tuệ, rồi chỉ Thiệu Tuấn bên cạnh, "Còn đây là Thiệu Tuấn."
Sau đó nàng lại nhìn Vân Tô, lại nhớ ra hình như đã gặp rồi.
Trước còn nói gặp bà bà.
Phương Minh Tuệ cười nói: "Dì biết rồi, vị này là Tiểu Diệp phải không? Lần trước chúng ta đã gặp nhau."
Vân Tô trả lời: "Đúng vậy, dì, con là Diệp Tòng Sương."
"Tiểu Diệp lần đầu đến Đông Bình sao?"
"Tiểu Diệp" đương nhiên là lần đầu tiên đến, nhưng Vân Tô thì không phải.
"Vâng, là lần đầu tiên ạ."
Phương Minh Tuệ nói: "Nhiều năm trước khi dì đến, môi trường ở đó rất tốt, non xanh nước biếc, các con đi du lịch cũng tốt lắm."
Vân Tô tán thành, cũng không chỉ là du lịch nha.
Phương Minh Tuệ từng đến Đông Bình nhiều năm trước, chuyện này mọi người trong xe đều biết rõ.
Chính là lần đó đi nhận nuôi Cố Yến mà, sau này Cố Yến mới rời đi chỗ đó đến An Thị.
Mạnh Tri Tuyết nói tiếp: "Dì, hiện tại môi trường ở đó vẫn tốt lắm, mấy năm gần đây cũng phát triển khá, còn có rất nhiều cảnh đẹp nữa, đến lúc đó con chụp ảnh gửi cho dì xem nha."
Phương Minh Tuệ cười trả lời: "Tốt."
"Đến lúc đó con thêm WeChat của học tỷ, bảo chị ấy gửi cho dì."
Vân Tô nhìn Mạnh Tri Tuyết, tại sao lại là bảo nàng gửi?
Mạnh Tri Tuyết nháy mắt với Vân Tô, WeChat của mẹ chồng tương lai này không phải là nên kết bạn sao?
Phương Minh Tuệ rất hòa đồng với mọi người, cả đoạn đường đến sân bay đều rộn ràng tiếng nói cười.
Sau khi xuống xe, Phương Minh Tuệ đưa cả bốn người vào sân bay.
Trước khi đi, bà thật sự nhớ kết bạn WeChat với Vân Tô, nói đến lúc đó phải nhớ gửi ảnh chụp cho bà.
Vân Tô đương nhiên không từ chối, cẩn thận ghi chú là "Phương dì".
Chào tạm biệt Phương Minh Tuệ, bọn họ liền ở phòng chờ máy bay.
Bốn người ngồi ngay ngắn thành một hàng.
Cố Yến ngồi bên cạnh Vân Tô, hắn lấy một chiếc áo khoác mỏng trong túi ra che lên đùi Vân Tô.
"Điều hòa ở đây hơi lạnh, em khoác chút đi."
Vân Tô cầm áo khoác lên người, hỏi: "Anh còn mang theo áo khoác sao?"
Thời tiết hiện tại vẫn còn rất nóng, nên nàng chỉ mặc quần đùi, căn bản không định mang theo áo khoác ra ngoài.
Nhưng bây giờ ngồi bị điều hòa thổi, quả thật có hơi lạnh.
Cố Yến trả lời: "Ừ, nghĩ có thể sẽ lạnh."
Mạnh Tri Tuyết nhìn hai người bọn họ tương tác, lặng lẽ cảm thán bên tai Vân Tô: "Cái này cũng quá chu đáo vừa ấm lòng lại vừa ấm áp a."
Vân Tô thật sự có chút ấm áp, dọc đường đều được Cố Yến chiếu cố.
Khi còn bé nàng chiếu cố cậu nhóc đó, bây giờ đến lượt cậu chiếu cố nàng.
——— Chưa đến bốn giờ chiều, xe của bọn họ đã đến cổng khu dân cư nhà Mạnh Tri Tuyết.
Bọn họ cầm đồ xuống xe, đi theo Mạnh Tri Tuyết vào khu dân cư.
Mạnh Tri Tuyết nói: "Tớ đã nói với mẹ tớ rồi, tối nay các cậu đều ở nhà tớ ăn cơm tối."
Khu dân cư này ở Đông Bình xem như khu cao cấp, xem ra điều kiện nhà Mạnh Tri Tuyết chắc không tệ.
Mà Thiệu Tuấn và Mạnh Tri Tuyết là hàng xóm, Thiệu Tuấn hồi nhỏ lại là tiểu bá vương, cũng là do nhà có tiền nuông chiều mà ra.
Bọn họ là hàng xóm, gia cảnh chắc chắn cũng không chênh lệch nhau là bao.
Đến trước cửa nhà, Mạnh Tri Tuyết trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa.
"Ba! Mẹ!"
Sau khi vào nhà Mạnh Tri Tuyết liền lớn tiếng gọi vào trong.
Sau đó nàng từ tủ giày lấy ra ba đôi dép lê cho Vân Tô bọn họ thay.
Vân Tô vừa thay dép lê vừa thấy một người phụ nữ trung niên cười tủm tỉm từ phòng bếp đi ra, phía sau là một người đàn ông thân hình đầy đặn.
Đây chính là ba mẹ của Mạnh Tri Tuyết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận