Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ
Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ - Chương 78: Đụng nhân (length: 7576)
Văn Đình ngồi ở ghế sau xe, nhìn chiếc túi giấy trong tay.
Bên trong là tóc vừa mới kéo được từ trên đầu Cố Yến.
Ghế lái xe mở miệng hỏi: "Phu nhân, có về thẳng Phó trạch không?"
Văn Đình cất chiếc túi giấy vào túi xách, trả lời: "Tìm một nhà hàng nào đó dừng lại đi, ta ăn cơm xong rồi về."
"Dạ, phu nhân."
Văn Đình nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngón tay vuốt ve chiếc túi đựng tóc.
Tóc của Phó Thành Anh ngày hôm qua nàng đã lấy được.
Hôm nay đến tìm Cố Yến mục đích duy nhất cũng đã đạt được.
Xe dừng vững ở trước một nhà hàng tây.
——— Vân Tô chạy đến nơi thì vừa thấy Văn Đình từ trên xe bước xuống.
Nàng chưa từng thấy Văn Đình, theo lý thì gặp Văn Đình cũng sẽ không quen biết.
Nhưng mà nàng theo định vị tìm đến đây, khi thấy Văn Đình thì cảm giác mách bảo nàng, chính là người này.
Vân Tô theo Văn Đình vào nhà hàng, ngồi xuống một chỗ phía sau lưng nàng.
Sau khi ngồi xuống, Vân Tô vẫn đang nghĩ đến việc hôm nay mình gặp Cố Yến là vì điều gì.
Liền thấy Văn Đình mở túi xách của mình, lấy ra hai chiếc túi giấy trong suốt.
Vân Tô dù ngồi gần nhưng cũng không nhìn rõ trong túi giấy kia đựng cái gì.
Ngược lại chính Văn Đình cầm túi giấy lên, đưa ra ánh sáng lắc lắc.
Ánh mắt chăm chú nhìn chiếc túi một hồi lâu.
Vừa hay để Vân Tô nhìn rõ.
Bên trong đựng tóc.
Vân Tô càng thêm xác nhận suy đoán của mình.
Xem ra Văn Đình đã tìm được Cố Yến trước Phó Thành Anh, lần này đến gặp Cố Yến là để làm giám định DNA.
Nhưng mà, một khi Văn Đình biết thân thế Cố Yến… Trong thâm tâm Vân Tô không muốn cuộc sống hiện tại của Cố Yến bị quấy rầy.
Văn Đình biết sự tồn tại của con riêng của mình thì không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Vậy thì nội dung cốt truyện phía sau sẽ lại một lần nữa đi đến chỗ không thể khống chế.
Vân Tô không suy nghĩ lâu, liền quyết định phải ngăn cản Văn Đình.
Biện pháp duy nhất bây giờ là… Giám định DNA.
Chỉ cần kết quả giám định DNA cho thấy Cố Yến và Phó Thành Anh không có quan hệ, Văn Đình sẽ không tới quấy rầy cuộc sống của Cố Yến nữa.
Văn Đình đã cất tóc của hai người vào túi, đặt trên bàn ăn, đang dùng bữa một cách tao nhã.
Vấn đề hiện tại là làm thế nào để tiếp cận chiếc túi xách mà Văn Đình để ngay trước mắt đây?
Vân Tô khó xử.
Nàng đành phải gọi vài món, vừa ăn vừa âm thầm quan sát.
Không lâu sau, Vân Tô thấy Văn Đình đứng dậy cầm túi đi về phía toilet.
Vân Tô nhanh chóng đi theo.
Vào toilet, Vân Tô thấy Văn Đình đang chỉnh trang lại dung nhan trước gương, túi xách đặt trên bệ đá cẩm thạch.
Văn Đình liếc nhìn nữ sinh vừa đi vào, rồi lại tiếp tục thoa son.
Vân Tô biết mình không thể tỏ ra quá lộ liễu, nên lẳng lặng đi vào phòng vệ sinh.
Khi đi ra, Văn Đình vẫn còn ở đó.
Vân Tô thở phào nhẹ nhõm.
Cơ hội tốt như vậy nàng không muốn bỏ lỡ.
Văn Đình đang định thu xếp đồ đạc, rời khỏi toilet.
Đúng lúc xoay người lại thì Vân Tô tiến lên va vào.
Văn Đình lảo đảo, suýt chút nữa không đứng vững, chiếc túi xách một bên bám vào bồn rửa tay.
"Xin lỗi, xin lỗi, phu nhân không sao chứ?"
Vân Tô vội vàng đỡ Văn Đình.
Váy của nàng chạm vào chỗ nước còn đọng trên bồn rửa tay, đã bị loang ra vài vệt.
Sắc mặt Văn Đình hơi tức giận, ai mà bị đụng bất ngờ như vậy mà chẳng khó chịu.
Nhưng mà nhiều năm được dạy dỗ khiến nàng không lên tiếng oán trách.
Văn Đình bình tĩnh đáp: "Tôi cần chỉnh trang một chút."
Vân Tô liền vội vàng gật đầu: "Tôi giúp ngài, thật sự xin lỗi, tôi lau váy giúp ngài nhé."
Vân Tô kéo một đoạn khăn giấy từ bên cạnh, lau vết nước trên váy của Văn Đình.
Văn Đình để túi xách lên bồn rửa tay.
Đúng lúc Văn Đình quay lưng lại gương, không thấy được hành động của nàng.
Vân Tô chớp lấy thời cơ.
Bàn tay lúc nãy nàng để sau lưng, đã cầm sẵn một chiếc túi xách giống hệt của Văn Đình.
Vân Tô nhanh tay lẹ mắt đổi hai chiếc túi cho nhau.
Văn Đình vẫn chưa nhận ra, chỉ chú ý đến vết nước trên váy có hơi rõ.
"Hay là dùng máy sấy thổi cho khô nhé?" Vân Tô lên tiếng gợi ý: "Ở bên trong có máy sấy, tôi giúp ngài nha?"
Văn Đình tránh bàn tay muốn giúp của Vân Tô, khi đi lấy máy sấy cũng không quên cầm theo túi.
Vân Tô nhìn dáng vẻ không chút hay biết của Văn Đình, biết rằng nàng không phát hiện chiếc túi đã bị đổi.
Nàng tranh thủ lúc Văn Đình đang sấy quần áo, nhanh chóng mở túi của Văn Đình.
Nàng lấy ra hai gói nhỏ bên trong đựng tóc.
Hai gói nhỏ một lớn một bé, chắc là Văn Đình dùng để phân biệt Cố Yến và Phó Thành Anh.
Nhưng Vân Tô lại không phân biệt được, nàng không biết ai là Cố Yến.
Bất quá cũng không quan trọng, là ai cũng được.
Chỉ cần đổi thành tóc của hai người không có quan hệ máu mủ là được.
Vân Tô lấy ra tóc nàng đã chuẩn bị trước đó, tùy ý đổi một trong hai túi.
Chiếc túi xách và tóc giống y như đúc đều là nàng lấy từ không gian trong vòng tay, không thể không nói ngoại quải này vẫn là rất hữu dụng.
Khi Vân Tô làm xong việc này, quần áo của Văn Đình cũng đã sấy gần khô.
Nàng để túi xách sau lưng, nhìn về phía Văn Đình đang đi ra.
Hiện tại nàng phải tìm cách để đổi túi xách lại cho nhau.
Vân Tô đang định nói chuyện thì bỗng một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Văn Đình theo phản xạ nhìn chiếc túi xách trong tay.
Vân Tô giật mình.
Không đúng, tiếng chuông này không phải phát ra từ trong túi.
Văn Đình mới nhận ra, lấy điện thoại trong túi quần áo ra.
Vân Tô vừa lo lắng giờ đã thả lỏng.
"Lương Trạch, có chuyện gì không?"
Văn Đình bắt máy, vừa đi ra bên ngoài.
Vân Tô còn chưa kịp đổi túi thì Văn Đình đã muốn đi ra.
Việc này không được.
Vân Tô vội vàng đuổi theo Văn Đình.
Điện thoại là Phó Lương Trạch gọi, hai người chưa nói được mấy câu đã ngắt.
Vừa ra ngoài liền thấy Phó Lương Trạch đứng cạnh bàn ăn.
Vân Tô không còn chỗ nào để trốn, trực diện với ánh mắt Phó Lương Trạch.
Văn Đình không hề phát hiện sự trao đổi ánh mắt của hai người, lên tiếng trước: "Lương Trạch, sao con lại đến đây?"
Phó Lương Trạch thu tầm mắt lại, đáp: "Con ở gần đây, gọi điện cho tài xế của mẹ thì mới biết mẹ ăn cơm ở đây, nên con tới."
Văn Đình kéo Phó Lương Trạch đến ngồi xuống ghế: "Con còn chưa ăn tối nhỉ? Mẹ con mình lâu rồi chưa có ăn riêng với nhau."
Vân Tô tranh thủ lúc hai người nói chuyện, định trở lại chỗ ngồi của mình.
Mới đi được hai bước thì bị Phó Lương Trạch gọi lại.
"Diệp tiểu thư sao lại ở đây, cô quen mẹ tôi à? Tôi thấy hai người vừa mới từ trong đó ra."
Vân Tô dừng bước, đành phải xấu hổ xoay người nhìn hai người: "Không quen."
Vẻ mặt Văn Đình vô cùng nghi hoặc: "Lương Trạch, hai con quen nhau à?"
Phó Lương Trạch trả lời: "Chỉ gặp qua hai lần thôi."
Vân Tô giải thích: "Vừa nãy tôi bất cẩn làm ướt quần áo của phu nhân nên mới ở trong toilet chậm trễ chút thời gian."
Phó Lương Trạch nửa tin nửa ngờ nhìn Vân Tô.
Giọng điệu nhàn nhạt hỏi: "Cô đi đường đều không cẩn thận vậy à? Không đụng vào tôi thì lại đụng vào mẹ tôi?"
Bên trong là tóc vừa mới kéo được từ trên đầu Cố Yến.
Ghế lái xe mở miệng hỏi: "Phu nhân, có về thẳng Phó trạch không?"
Văn Đình cất chiếc túi giấy vào túi xách, trả lời: "Tìm một nhà hàng nào đó dừng lại đi, ta ăn cơm xong rồi về."
"Dạ, phu nhân."
Văn Đình nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngón tay vuốt ve chiếc túi đựng tóc.
Tóc của Phó Thành Anh ngày hôm qua nàng đã lấy được.
Hôm nay đến tìm Cố Yến mục đích duy nhất cũng đã đạt được.
Xe dừng vững ở trước một nhà hàng tây.
——— Vân Tô chạy đến nơi thì vừa thấy Văn Đình từ trên xe bước xuống.
Nàng chưa từng thấy Văn Đình, theo lý thì gặp Văn Đình cũng sẽ không quen biết.
Nhưng mà nàng theo định vị tìm đến đây, khi thấy Văn Đình thì cảm giác mách bảo nàng, chính là người này.
Vân Tô theo Văn Đình vào nhà hàng, ngồi xuống một chỗ phía sau lưng nàng.
Sau khi ngồi xuống, Vân Tô vẫn đang nghĩ đến việc hôm nay mình gặp Cố Yến là vì điều gì.
Liền thấy Văn Đình mở túi xách của mình, lấy ra hai chiếc túi giấy trong suốt.
Vân Tô dù ngồi gần nhưng cũng không nhìn rõ trong túi giấy kia đựng cái gì.
Ngược lại chính Văn Đình cầm túi giấy lên, đưa ra ánh sáng lắc lắc.
Ánh mắt chăm chú nhìn chiếc túi một hồi lâu.
Vừa hay để Vân Tô nhìn rõ.
Bên trong đựng tóc.
Vân Tô càng thêm xác nhận suy đoán của mình.
Xem ra Văn Đình đã tìm được Cố Yến trước Phó Thành Anh, lần này đến gặp Cố Yến là để làm giám định DNA.
Nhưng mà, một khi Văn Đình biết thân thế Cố Yến… Trong thâm tâm Vân Tô không muốn cuộc sống hiện tại của Cố Yến bị quấy rầy.
Văn Đình biết sự tồn tại của con riêng của mình thì không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Vậy thì nội dung cốt truyện phía sau sẽ lại một lần nữa đi đến chỗ không thể khống chế.
Vân Tô không suy nghĩ lâu, liền quyết định phải ngăn cản Văn Đình.
Biện pháp duy nhất bây giờ là… Giám định DNA.
Chỉ cần kết quả giám định DNA cho thấy Cố Yến và Phó Thành Anh không có quan hệ, Văn Đình sẽ không tới quấy rầy cuộc sống của Cố Yến nữa.
Văn Đình đã cất tóc của hai người vào túi, đặt trên bàn ăn, đang dùng bữa một cách tao nhã.
Vấn đề hiện tại là làm thế nào để tiếp cận chiếc túi xách mà Văn Đình để ngay trước mắt đây?
Vân Tô khó xử.
Nàng đành phải gọi vài món, vừa ăn vừa âm thầm quan sát.
Không lâu sau, Vân Tô thấy Văn Đình đứng dậy cầm túi đi về phía toilet.
Vân Tô nhanh chóng đi theo.
Vào toilet, Vân Tô thấy Văn Đình đang chỉnh trang lại dung nhan trước gương, túi xách đặt trên bệ đá cẩm thạch.
Văn Đình liếc nhìn nữ sinh vừa đi vào, rồi lại tiếp tục thoa son.
Vân Tô biết mình không thể tỏ ra quá lộ liễu, nên lẳng lặng đi vào phòng vệ sinh.
Khi đi ra, Văn Đình vẫn còn ở đó.
Vân Tô thở phào nhẹ nhõm.
Cơ hội tốt như vậy nàng không muốn bỏ lỡ.
Văn Đình đang định thu xếp đồ đạc, rời khỏi toilet.
Đúng lúc xoay người lại thì Vân Tô tiến lên va vào.
Văn Đình lảo đảo, suýt chút nữa không đứng vững, chiếc túi xách một bên bám vào bồn rửa tay.
"Xin lỗi, xin lỗi, phu nhân không sao chứ?"
Vân Tô vội vàng đỡ Văn Đình.
Váy của nàng chạm vào chỗ nước còn đọng trên bồn rửa tay, đã bị loang ra vài vệt.
Sắc mặt Văn Đình hơi tức giận, ai mà bị đụng bất ngờ như vậy mà chẳng khó chịu.
Nhưng mà nhiều năm được dạy dỗ khiến nàng không lên tiếng oán trách.
Văn Đình bình tĩnh đáp: "Tôi cần chỉnh trang một chút."
Vân Tô liền vội vàng gật đầu: "Tôi giúp ngài, thật sự xin lỗi, tôi lau váy giúp ngài nhé."
Vân Tô kéo một đoạn khăn giấy từ bên cạnh, lau vết nước trên váy của Văn Đình.
Văn Đình để túi xách lên bồn rửa tay.
Đúng lúc Văn Đình quay lưng lại gương, không thấy được hành động của nàng.
Vân Tô chớp lấy thời cơ.
Bàn tay lúc nãy nàng để sau lưng, đã cầm sẵn một chiếc túi xách giống hệt của Văn Đình.
Vân Tô nhanh tay lẹ mắt đổi hai chiếc túi cho nhau.
Văn Đình vẫn chưa nhận ra, chỉ chú ý đến vết nước trên váy có hơi rõ.
"Hay là dùng máy sấy thổi cho khô nhé?" Vân Tô lên tiếng gợi ý: "Ở bên trong có máy sấy, tôi giúp ngài nha?"
Văn Đình tránh bàn tay muốn giúp của Vân Tô, khi đi lấy máy sấy cũng không quên cầm theo túi.
Vân Tô nhìn dáng vẻ không chút hay biết của Văn Đình, biết rằng nàng không phát hiện chiếc túi đã bị đổi.
Nàng tranh thủ lúc Văn Đình đang sấy quần áo, nhanh chóng mở túi của Văn Đình.
Nàng lấy ra hai gói nhỏ bên trong đựng tóc.
Hai gói nhỏ một lớn một bé, chắc là Văn Đình dùng để phân biệt Cố Yến và Phó Thành Anh.
Nhưng Vân Tô lại không phân biệt được, nàng không biết ai là Cố Yến.
Bất quá cũng không quan trọng, là ai cũng được.
Chỉ cần đổi thành tóc của hai người không có quan hệ máu mủ là được.
Vân Tô lấy ra tóc nàng đã chuẩn bị trước đó, tùy ý đổi một trong hai túi.
Chiếc túi xách và tóc giống y như đúc đều là nàng lấy từ không gian trong vòng tay, không thể không nói ngoại quải này vẫn là rất hữu dụng.
Khi Vân Tô làm xong việc này, quần áo của Văn Đình cũng đã sấy gần khô.
Nàng để túi xách sau lưng, nhìn về phía Văn Đình đang đi ra.
Hiện tại nàng phải tìm cách để đổi túi xách lại cho nhau.
Vân Tô đang định nói chuyện thì bỗng một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Văn Đình theo phản xạ nhìn chiếc túi xách trong tay.
Vân Tô giật mình.
Không đúng, tiếng chuông này không phải phát ra từ trong túi.
Văn Đình mới nhận ra, lấy điện thoại trong túi quần áo ra.
Vân Tô vừa lo lắng giờ đã thả lỏng.
"Lương Trạch, có chuyện gì không?"
Văn Đình bắt máy, vừa đi ra bên ngoài.
Vân Tô còn chưa kịp đổi túi thì Văn Đình đã muốn đi ra.
Việc này không được.
Vân Tô vội vàng đuổi theo Văn Đình.
Điện thoại là Phó Lương Trạch gọi, hai người chưa nói được mấy câu đã ngắt.
Vừa ra ngoài liền thấy Phó Lương Trạch đứng cạnh bàn ăn.
Vân Tô không còn chỗ nào để trốn, trực diện với ánh mắt Phó Lương Trạch.
Văn Đình không hề phát hiện sự trao đổi ánh mắt của hai người, lên tiếng trước: "Lương Trạch, sao con lại đến đây?"
Phó Lương Trạch thu tầm mắt lại, đáp: "Con ở gần đây, gọi điện cho tài xế của mẹ thì mới biết mẹ ăn cơm ở đây, nên con tới."
Văn Đình kéo Phó Lương Trạch đến ngồi xuống ghế: "Con còn chưa ăn tối nhỉ? Mẹ con mình lâu rồi chưa có ăn riêng với nhau."
Vân Tô tranh thủ lúc hai người nói chuyện, định trở lại chỗ ngồi của mình.
Mới đi được hai bước thì bị Phó Lương Trạch gọi lại.
"Diệp tiểu thư sao lại ở đây, cô quen mẹ tôi à? Tôi thấy hai người vừa mới từ trong đó ra."
Vân Tô dừng bước, đành phải xấu hổ xoay người nhìn hai người: "Không quen."
Vẻ mặt Văn Đình vô cùng nghi hoặc: "Lương Trạch, hai con quen nhau à?"
Phó Lương Trạch trả lời: "Chỉ gặp qua hai lần thôi."
Vân Tô giải thích: "Vừa nãy tôi bất cẩn làm ướt quần áo của phu nhân nên mới ở trong toilet chậm trễ chút thời gian."
Phó Lương Trạch nửa tin nửa ngờ nhìn Vân Tô.
Giọng điệu nhàn nhạt hỏi: "Cô đi đường đều không cẩn thận vậy à? Không đụng vào tôi thì lại đụng vào mẹ tôi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận