Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ
Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ - Chương 02: Bởi vì dung mạo ngươi xinh đẹp (length: 7215)
Vân Tô đương nhiên không có tiền.
Nàng hiện tại chỉ có trên người một bộ quần áo, một chiếc dù đen lớn, còn có vòng tay thông tin trên tay.
Nói tóm lại, Vân Tô hiện tại người không có một xu nào.
Cũng trách nàng lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ quá kích động nên bản thân không tính toán chu toàn.
Hai người đứng ở trạm xe buýt, đành phải nhìn chiếc xe buýt số 115 đi về lướt qua trước mặt...
Vân Tô đeo cặp sách lên vai, sau đó kéo tiểu hài đến dưới trạm chờ xe: "Ngươi ở đây chờ một lát, tỷ tỷ nghĩ cách kiếm ít tiền đến, lập tức sẽ trở về, ngươi không được nói chuyện với người lạ, biết không?"
"Ngươi không phải cũng là người lạ sao?"
Vân Tô hơi cứng người, nàng dường như từ giọng nói của đứa trẻ này đã hiểu sự châm chọc...
Nhưng nàng không so đo với tiểu hài, tiếp tục triển khai thế công.
"Chúng ta kết bạn đi, ta tên là Vân Tô, còn ngươi?"
Tiểu hài có vẻ hơi không tình nguyện, nhưng vẫn nhỏ giọng nói hai chữ: "Cố Yến."
Vân Tô lộ ra nụ cười chiến thắng, tiểu hài chịu giao tiếp với nàng là tốt; cho thấy nàng vẫn còn cơ hội phát huy.
"Vậy từ bây giờ chúng ta sẽ là bạn, ngươi ở đây chờ tỷ tỷ một chút nha."
"Dạ." Cố Yến tiểu bằng hữu ngoan ngoãn ngồi xuống.
Vân Tô bị dáng vẻ đáng yêu của cậu làm mềm lòng một chút, hài lòng muốn đưa tay sờ đầu cậu.
Nhưng lại bị Cố Yến tránh đi...
Vân Tô cũng không ép, thầm nghĩ, nhỏ như vậy đã có khí chất cao ngạo.
Nàng vẫn nên nhanh chóng đi kiếm tiền.
Vân Tô sau khi rời đi, đi tìm một nhà vệ sinh công cộng, đi vào khóa kỹ cửa.
Sau đó mở vòng tay thông tin đang đeo trên tay, một màn hình điện tử xuất hiện giữa không trung, lóe lên ánh sáng màu xanh.
Đây là thiết bị mà Vân Tô dùng để liên lạc với cục quản lý xuyên thư, đương nhiên nó cũng có những tác dụng khác, ví dụ như có thể định vị vị trí cụ thể của nhân vật trong sách, và còn có thể...
Kiếm tiền!
Tiền của thế giới này.
Vân Tô mở phần lựa chọn tài nguyên trên màn hình, gửi yêu cầu.
Không bao lâu, sau khi yêu cầu được chấp thuận, tiền liền đến tay.
Không thể không nói, có ngoại quải cảm giác thật tốt.
Vân Tô ôm số tiền mặt này, nhanh chóng đi đến trạm xe buýt.
Lúc trở lại trạm xe buýt, Vân Tô thấy từ xa một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm đang nói chuyện với Cố Yến.
"Cháu trai, cháu ở đây lâu vậy rồi, người nhà không đến đón sao?"
Người đàn ông vẻ mặt nhiệt tình, nhưng Cố Yến không để ý đến hắn, bộ dạng của cậu nhìn qua còn lạnh nhạt hơn cả lúc đối mặt với Vân Tô.
Vân Tô trong lòng bỗng nhiên cân bằng lại, tiểu hài tử phải có ý thức phòng bị, không sai!
Người đàn ông trung niên cười càng thêm niềm nở, nhất quyết không tha tiếp tục nói: "Cháu xem đã muộn thế này, chắc người nhà cháu cũng không đến đâu, nhà cháu ở đâu? Chú đưa cháu về nhà đi."
Cố Yến vẫn không nói gì, liếc nhìn người đàn ông một cái, sau đó quay đầu nhìn hướng xe buýt đến, không quan tâm đến hắn nữa.
Người đàn ông có vẻ hơi gấp, trực tiếp đưa tay kéo Cố Yến: "Nào, chú lái xe đưa cháu đi."
Cố Yến nhanh chóng giãy giụa: "Ta không quen chú, chú buông ta ra, ở ngã tư phía trước có đồn công an."
"Ha ha, cháu bé nói gì thế, chú chỉ muốn đưa cháu về nhà thôi mà."
Vân Tô nghe đến đó liền bước nhanh lên: "Tiểu Yến, tỷ tỷ về rồi chúng ta đi thôi."
Vừa hay xe buýt đến trạm, Vân Tô mặc kệ người đàn ông trung niên bên cạnh, nhanh chóng dẫn Cố Yến lên xe.
Vân Tô dẫn tiểu hài ngồi xuống, mới hỏi cậu: "Sao vừa nãy ngươi không đi theo hắn, mà lại theo ta đi?"
Tiểu hài nhìn nàng, nói không chút biểu cảm: "Vì dung mạo ngươi xinh đẹp."
Vân Tô: !
Đứa bé này!
Thì ra đại nhân vật phản diện lúc nhỏ miệng ngọt như vậy sao.
Hơn nữa còn là một người xem trọng ngoại hình.
Vân Tô thực sự thích lời này, mãi cho đến khi xuống xe, tâm trạng vẫn rất tốt.
—— Hai người đến cửa nhà của cậu của Cố Yến.
Đây là căn nhà cũ kỹ trong khu dân cư, tường ngoài phủ đầy dây thường xuân xanh biếc, trong sân có một cây nhãn cao lớn, trên mặt đất có chút bừa bộn.
Lúc này mưa đã tạnh, tiểu hài kiễng chân lên gõ gõ cửa sắt, nhưng không có ai ở bên trong.
Đột nhiên nghe thấy tiếng đồ đạc bị ném bên trong truyền ra.
Một giọng nữ chanh chua vang lên: "Cố Kiến An, ngươi nói sẽ không đi đánh bạc nữa, ta thấy ngươi là đồ chó không đổi được ăn phân, cái nhà này còn trông chờ gì ở ngươi, con ngươi còn chưa ra đời đâu, còn con nhỏ dở hơi của em gái ngươi để lại còn gây thêm phiền phức, đồ đáng ghét."
Cố Kiến An bình thường đều là đi kiếm việc làm ngoài đường, thỉnh thoảng có thể làm chút việc nặng, miễn cưỡng duy trì cuộc sống, một ít tiền dư lại đều lấy đi đánh bạc.
"Bà xã, đừng tức giận, đừng tức giận, cẩn thận đứa bé trong bụng."
"Ngươi cút ra cho ta." Một bộ quần áo bị ném ra ngoài sân, một người đàn ông trung niên thấp bé bị đẩy ra ngoài, sau đó cửa bị đóng sầm lại.
Vân Tô chợt nhớ ra, theo nội dung cốt truyện trong sách, Cố Yến lập tức cũng sẽ bị đưa đến trại trẻ mồ côi.
Trong trại trẻ mồ côi, Cố Yến tính cách âm trầm lại không được yêu thích, hơn nữa mọi người đều biết mẹ của cậu là người điên, nên những đứa trẻ ở đó đều sẽ bắt nạt cậu, nhân viên thì cũng không quản.
Cho đến khi tốt nghiệp trung học, trưởng thành, Cố Yến mới rời khỏi nơi đó.
Lúc này, Cố Kiến An đã từ trong đi ra.
Thấy Cố Yến đang ở bên ngoài sân, lập tức nổi trận lôi đình: "Đồ nhóc con, nếu không phải vì ngươi, ta có bị đuổi ra không? Ngươi còn dám về đây? Hả? Nhanh chóng cút đi cho ta."
Nói xong liền không quay đầu lại rời đi.
Vân Tô nhìn tiểu hài đứng cúi đầu lẻ loi, ngực nổi lên một trận đau đớn, trẻ con hà cô, đứa trẻ mới năm tuổi, cha không thương mẹ không yêu, bị tất cả người thân vứt bỏ, đẩy qua đẩy lại.
Vân Tô đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Cố Yến, sờ đầu cậu nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, ngày mai tỷ tỷ đưa ngươi đi nhà trẻ."
Cố Yến vẫn im lặng như trước, Vân Tô cũng không ép cậu, vẫn nhìn cậu chờ tiểu hài quyết định.
Cố Yến nhìn người trước mắt vẫn luôn đi theo mình, còn nói muốn dẫn cậu đi ăn cơm.
Bình thường ở nhà cậu cậu cậu cũng không có đủ cơm tối để ăn, bọn họ không tự nấu cơm, trong nhà cũng không có nguyên liệu nấu ăn, khi cậu về nhà hoặc là họ đã ăn xong rồi, hoặc là họ mỗi người gọi một phần cơm hộp, đương nhiên không có phần của Cố Yến.
Cố Yến nghĩ, dù cho bị lừa bán cũng có lẽ tốt hơn tình cảnh hiện tại.
Hơn nữa tỷ tỷ xinh đẹp trước mắt này thật là dịu dàng.
Cậu chưa từng được ai dịu dàng xoa đầu như vậy.
Cũng chưa từng có ai từng dịu dàng nói chuyện với cậu như vậy.
"Được."
Vân Tô cuối cùng cũng nghe được tiểu hài đáp ứng, tiếp tục nhìn cậu cười tươi vẻ mặt dịu dàng nói: "Vậy chúng ta đi thôi."
Vì thế, Vân Tô một tay xách cặp sách, một tay dắt tiểu hài.
Dọc theo đường đi nàng nghĩ xem tiểu hài ở tuổi này thích ăn gì, còn có, Cố Yến sắp bị đưa đến trại trẻ mồ côi rồi.
Nàng phải nghĩ cách, tuyệt đối không thể để tiểu hài tiếp tục sống cuộc sống như vậy...
Nàng hiện tại chỉ có trên người một bộ quần áo, một chiếc dù đen lớn, còn có vòng tay thông tin trên tay.
Nói tóm lại, Vân Tô hiện tại người không có một xu nào.
Cũng trách nàng lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ quá kích động nên bản thân không tính toán chu toàn.
Hai người đứng ở trạm xe buýt, đành phải nhìn chiếc xe buýt số 115 đi về lướt qua trước mặt...
Vân Tô đeo cặp sách lên vai, sau đó kéo tiểu hài đến dưới trạm chờ xe: "Ngươi ở đây chờ một lát, tỷ tỷ nghĩ cách kiếm ít tiền đến, lập tức sẽ trở về, ngươi không được nói chuyện với người lạ, biết không?"
"Ngươi không phải cũng là người lạ sao?"
Vân Tô hơi cứng người, nàng dường như từ giọng nói của đứa trẻ này đã hiểu sự châm chọc...
Nhưng nàng không so đo với tiểu hài, tiếp tục triển khai thế công.
"Chúng ta kết bạn đi, ta tên là Vân Tô, còn ngươi?"
Tiểu hài có vẻ hơi không tình nguyện, nhưng vẫn nhỏ giọng nói hai chữ: "Cố Yến."
Vân Tô lộ ra nụ cười chiến thắng, tiểu hài chịu giao tiếp với nàng là tốt; cho thấy nàng vẫn còn cơ hội phát huy.
"Vậy từ bây giờ chúng ta sẽ là bạn, ngươi ở đây chờ tỷ tỷ một chút nha."
"Dạ." Cố Yến tiểu bằng hữu ngoan ngoãn ngồi xuống.
Vân Tô bị dáng vẻ đáng yêu của cậu làm mềm lòng một chút, hài lòng muốn đưa tay sờ đầu cậu.
Nhưng lại bị Cố Yến tránh đi...
Vân Tô cũng không ép, thầm nghĩ, nhỏ như vậy đã có khí chất cao ngạo.
Nàng vẫn nên nhanh chóng đi kiếm tiền.
Vân Tô sau khi rời đi, đi tìm một nhà vệ sinh công cộng, đi vào khóa kỹ cửa.
Sau đó mở vòng tay thông tin đang đeo trên tay, một màn hình điện tử xuất hiện giữa không trung, lóe lên ánh sáng màu xanh.
Đây là thiết bị mà Vân Tô dùng để liên lạc với cục quản lý xuyên thư, đương nhiên nó cũng có những tác dụng khác, ví dụ như có thể định vị vị trí cụ thể của nhân vật trong sách, và còn có thể...
Kiếm tiền!
Tiền của thế giới này.
Vân Tô mở phần lựa chọn tài nguyên trên màn hình, gửi yêu cầu.
Không bao lâu, sau khi yêu cầu được chấp thuận, tiền liền đến tay.
Không thể không nói, có ngoại quải cảm giác thật tốt.
Vân Tô ôm số tiền mặt này, nhanh chóng đi đến trạm xe buýt.
Lúc trở lại trạm xe buýt, Vân Tô thấy từ xa một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm đang nói chuyện với Cố Yến.
"Cháu trai, cháu ở đây lâu vậy rồi, người nhà không đến đón sao?"
Người đàn ông vẻ mặt nhiệt tình, nhưng Cố Yến không để ý đến hắn, bộ dạng của cậu nhìn qua còn lạnh nhạt hơn cả lúc đối mặt với Vân Tô.
Vân Tô trong lòng bỗng nhiên cân bằng lại, tiểu hài tử phải có ý thức phòng bị, không sai!
Người đàn ông trung niên cười càng thêm niềm nở, nhất quyết không tha tiếp tục nói: "Cháu xem đã muộn thế này, chắc người nhà cháu cũng không đến đâu, nhà cháu ở đâu? Chú đưa cháu về nhà đi."
Cố Yến vẫn không nói gì, liếc nhìn người đàn ông một cái, sau đó quay đầu nhìn hướng xe buýt đến, không quan tâm đến hắn nữa.
Người đàn ông có vẻ hơi gấp, trực tiếp đưa tay kéo Cố Yến: "Nào, chú lái xe đưa cháu đi."
Cố Yến nhanh chóng giãy giụa: "Ta không quen chú, chú buông ta ra, ở ngã tư phía trước có đồn công an."
"Ha ha, cháu bé nói gì thế, chú chỉ muốn đưa cháu về nhà thôi mà."
Vân Tô nghe đến đó liền bước nhanh lên: "Tiểu Yến, tỷ tỷ về rồi chúng ta đi thôi."
Vừa hay xe buýt đến trạm, Vân Tô mặc kệ người đàn ông trung niên bên cạnh, nhanh chóng dẫn Cố Yến lên xe.
Vân Tô dẫn tiểu hài ngồi xuống, mới hỏi cậu: "Sao vừa nãy ngươi không đi theo hắn, mà lại theo ta đi?"
Tiểu hài nhìn nàng, nói không chút biểu cảm: "Vì dung mạo ngươi xinh đẹp."
Vân Tô: !
Đứa bé này!
Thì ra đại nhân vật phản diện lúc nhỏ miệng ngọt như vậy sao.
Hơn nữa còn là một người xem trọng ngoại hình.
Vân Tô thực sự thích lời này, mãi cho đến khi xuống xe, tâm trạng vẫn rất tốt.
—— Hai người đến cửa nhà của cậu của Cố Yến.
Đây là căn nhà cũ kỹ trong khu dân cư, tường ngoài phủ đầy dây thường xuân xanh biếc, trong sân có một cây nhãn cao lớn, trên mặt đất có chút bừa bộn.
Lúc này mưa đã tạnh, tiểu hài kiễng chân lên gõ gõ cửa sắt, nhưng không có ai ở bên trong.
Đột nhiên nghe thấy tiếng đồ đạc bị ném bên trong truyền ra.
Một giọng nữ chanh chua vang lên: "Cố Kiến An, ngươi nói sẽ không đi đánh bạc nữa, ta thấy ngươi là đồ chó không đổi được ăn phân, cái nhà này còn trông chờ gì ở ngươi, con ngươi còn chưa ra đời đâu, còn con nhỏ dở hơi của em gái ngươi để lại còn gây thêm phiền phức, đồ đáng ghét."
Cố Kiến An bình thường đều là đi kiếm việc làm ngoài đường, thỉnh thoảng có thể làm chút việc nặng, miễn cưỡng duy trì cuộc sống, một ít tiền dư lại đều lấy đi đánh bạc.
"Bà xã, đừng tức giận, đừng tức giận, cẩn thận đứa bé trong bụng."
"Ngươi cút ra cho ta." Một bộ quần áo bị ném ra ngoài sân, một người đàn ông trung niên thấp bé bị đẩy ra ngoài, sau đó cửa bị đóng sầm lại.
Vân Tô chợt nhớ ra, theo nội dung cốt truyện trong sách, Cố Yến lập tức cũng sẽ bị đưa đến trại trẻ mồ côi.
Trong trại trẻ mồ côi, Cố Yến tính cách âm trầm lại không được yêu thích, hơn nữa mọi người đều biết mẹ của cậu là người điên, nên những đứa trẻ ở đó đều sẽ bắt nạt cậu, nhân viên thì cũng không quản.
Cho đến khi tốt nghiệp trung học, trưởng thành, Cố Yến mới rời khỏi nơi đó.
Lúc này, Cố Kiến An đã từ trong đi ra.
Thấy Cố Yến đang ở bên ngoài sân, lập tức nổi trận lôi đình: "Đồ nhóc con, nếu không phải vì ngươi, ta có bị đuổi ra không? Ngươi còn dám về đây? Hả? Nhanh chóng cút đi cho ta."
Nói xong liền không quay đầu lại rời đi.
Vân Tô nhìn tiểu hài đứng cúi đầu lẻ loi, ngực nổi lên một trận đau đớn, trẻ con hà cô, đứa trẻ mới năm tuổi, cha không thương mẹ không yêu, bị tất cả người thân vứt bỏ, đẩy qua đẩy lại.
Vân Tô đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Cố Yến, sờ đầu cậu nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, ngày mai tỷ tỷ đưa ngươi đi nhà trẻ."
Cố Yến vẫn im lặng như trước, Vân Tô cũng không ép cậu, vẫn nhìn cậu chờ tiểu hài quyết định.
Cố Yến nhìn người trước mắt vẫn luôn đi theo mình, còn nói muốn dẫn cậu đi ăn cơm.
Bình thường ở nhà cậu cậu cậu cũng không có đủ cơm tối để ăn, bọn họ không tự nấu cơm, trong nhà cũng không có nguyên liệu nấu ăn, khi cậu về nhà hoặc là họ đã ăn xong rồi, hoặc là họ mỗi người gọi một phần cơm hộp, đương nhiên không có phần của Cố Yến.
Cố Yến nghĩ, dù cho bị lừa bán cũng có lẽ tốt hơn tình cảnh hiện tại.
Hơn nữa tỷ tỷ xinh đẹp trước mắt này thật là dịu dàng.
Cậu chưa từng được ai dịu dàng xoa đầu như vậy.
Cũng chưa từng có ai từng dịu dàng nói chuyện với cậu như vậy.
"Được."
Vân Tô cuối cùng cũng nghe được tiểu hài đáp ứng, tiếp tục nhìn cậu cười tươi vẻ mặt dịu dàng nói: "Vậy chúng ta đi thôi."
Vì thế, Vân Tô một tay xách cặp sách, một tay dắt tiểu hài.
Dọc theo đường đi nàng nghĩ xem tiểu hài ở tuổi này thích ăn gì, còn có, Cố Yến sắp bị đưa đến trại trẻ mồ côi rồi.
Nàng phải nghĩ cách, tuyệt đối không thể để tiểu hài tiếp tục sống cuộc sống như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận