Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ

Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ - Chương 106: Quên đi (length: 7951)

Cố Yến tuyệt đối không nghĩ đến sẽ nghe được một câu nói như vậy.
Thế nhưng Phương Minh Tuệ vẻ mặt thành thật, không hề có dấu hiệu nói đùa.
Hắn sau một lúc lâu đều không có phản ứng kịp, vì sao Phương Minh Tuệ sẽ hỏi ra một câu nói như vậy.
Cố Yến chật vật từ yết hầu bài trừ một câu: "Chính là Diệp Tòng Sương, mẹ, ngươi không biết Diệp Tòng Sương sao?"
Phương Minh Tuệ nghe nói như thế chỉ là lo lắng nhìn hắn, trên mặt mờ mịt không giống giả bộ.
Hắn cảm thấy thực sự là hoang đường: "Nàng ở tại gian phòng này, ngươi như thế nào sẽ không biết? Chính là sáng sớm hôm qua ngươi tiếp nàng trở về."
"Tiểu Yến."
"Chiều hôm qua nàng còn mang theo Nhạc Dương đi ra ngoài chơi, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm..."
"Tiểu Yến!" Phương Minh Tuệ cất cao giọng, rốt cuộc dừng lại những lời Cố Yến nói liên tiếp mà nàng nghe không hiểu.
Nhi tử nàng, người bình thường tính tình lãnh đạm này, hiện tại đôi mắt đỏ ngầu, hai mắt đẫm lệ nhìn nàng.
Phương Minh Tuệ trong lòng run lên, nàng chưa từng thấy Cố Yến như vậy.
Giọng nói đều trở nên thật cẩn thận: "Tiểu Yến, con nói Diệp Tòng Sương mẹ thật sự không biết, con nói những kia mẹ cũng nghe không hiểu, con làm sao vậy?"
Nói cái gì mang Nhạc Dương đi ra ngoài chơi, bọn họ cùng nhau ăn cơm, còn ở tại gian khách phòng này.
Nếu không phải đủ hiểu con trai mình, nàng đều tưởng là Cố Yến có phải tinh thần xảy ra vấn đề gì không.
"Gian khách phòng này chưa có ai ở qua, chỉ có Vương dì mỗi ngày đến quét dọn vệ sinh."
Phương Minh Tuệ thấy Cố Yến vẫn không có phản ứng, giống như căn bản là không thể tiếp nhận lời nàng nói.
Nàng đành phải nhớ lại vừa rồi lời Cố Yến, tiếp tục giải thích.
"Sáng sớm hôm qua mẹ không có đi ra ngoài, buổi chiều là mẹ cùng Nhạc Dương đi xem triển lãm tranh, buổi tối ba ba con chưa có về nhà, là ba người chúng ta cùng nhau ăn cơm nha, Tiểu Yến."
Phương Minh Tuệ lo lắng nắm chặt cánh tay Cố Yến, phát hiện cả người hắn cũng có chút cứng đờ.
"Mẹ..." Thanh âm Cố Yến đã khàn khàn không còn hình dạng, giống như bị cái gì đả kích lớn, trong giọng nói khó nén bi thương: "Chuyện đó không thể nào, Nhạc Dương đâu?"
Phương Minh Tuệ không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn Cố Yến như vậy, biết sự tình rất nghiêm trọng, rất nhanh liền gọi Cố Nhạc Dương tới.
Chờ Cố Nhạc Dương một mình đi vào khách phòng, nhìn thấy ca ca như vậy cũng hoảng sợ.
"Ca..." Hắn lo lắng đi lên trước gọi một tiếng, liền bị Cố Yến cắt ngang.
Chỉ nghe ca ca hắn dùng thanh âm khàn khàn hỏi: "Diệp tỷ tỷ của ngươi đâu?"
Diệp tỷ tỷ?
Trên mặt Cố Nhạc Dương lộ ra vẻ mờ mịt như Phương Minh Tuệ.
"Diệp tỷ tỷ là ai?"
Cố Yến nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Ta đã biết, ngươi cùng mẹ nói một tiếng, ta về trường học."
"Ca ca, anh không sao chứ?" Cố Nhạc Dương kéo Cố Yến muốn đi, lo lắng nói: "Mẹ kêu em hỏi xem anh đã xảy ra chuyện gì."
Cố Yến xoa đầu đệ đệ, nói: "Em nói với mẹ là anh không sao, hiện tại phải về trường học."
Cố Nhạc Dương luôn rất tin lời ca ca nói, nghe lời này liền yên tâm.
Cố Yến về trường học, trực tiếp đi xuống lầu ký túc xá của Thiệu Tuấn.
"Yến Ca, sao anh gấp gáp gọi tôi ra vậy?"
Thiệu Tuấn đi dép lê cùng quần đùi rộng thùng thình, tóc rối bời, như mới bị kéo dậy khỏi giường.
Hắn từ sân bay về mệt lả, vẫn nằm trên giường ngủ tới giờ, rồi bị một cuộc điện thoại của Cố Yến đánh thức.
Nếu giọng Cố Yến trong điện thoại không nghiêm túc như có chuyện đại sự, hắn thật sự không muốn rời giường.
"Không phải nói tối đi ăn cơm cùng nhau sao?"
Nghe lời Cố Yến nói, trong nháy mắt đó Thiệu Tuấn còn tưởng tai mình bị sao.
Vội vàng gọi hắn xuống, chỉ để nói chuyện ăn tối à?
Bây giờ mới ba giờ chiều mà! Giờ ngủ của hắn!
"Yến Ca, anh gấp gáp ăn tối vậy sao?" Thiệu Tuấn mắt buồn ngủ, lộ vẻ khó tin hỏi.
Hắn thấy Cố Yến vẫn vẻ mặt nghiêm túc, chẳng lẽ ăn tối là chuyện rất nghiêm trọng sao?
Sau đó hắn nghe Cố Yến hỏi: "Tối nay bốn người đi đâu ăn?"
Trong lòng Thiệu Tuấn càng ngày càng thấy kỳ quái.
"Bốn người? Ở đâu ra bốn người? Không phải hai ta đi ăn sao?"
"Mạnh Tri Tuyết đâu?"
"Hả?" Thiệu Tuấn há hốc mồm, giật mình hỏi: "Anh muốn cùng Tiểu Tuyết ăn cơm à?"
Rõ ràng trước đây hắn gọi Tiểu Tuyết đến, Cố Yến đều rất không tự nhiên, hắn liền biết Cố Yến không thích đi chung với người lạ.
Tuy rằng trước kia họ là bạn học mẫu giáo, nhưng Cố Yến và Mạnh Tri Tuyết chưa từng qua lại.
Sau này khi hắn với Cố Yến đi chung thì không có gọi thêm Mạnh Tri Tuyết.
Hôm nay đây là sao?
Chẳng lẽ phát hiện Tiểu Tuyết tốt?
Thiệu Tuấn cảnh giác nhìn Cố Yến: "Anh thân với Tiểu Tuyết từ khi nào vậy?"
Cố Yến không trả lời hắn, mà lại hỏi: "Bạn cùng phòng Mạnh Tri Tuyết là ai?"
"Bạn cùng phòng?"
Thiệu Tuấn không biết chủ đề sao đột nhiên chuyển nhanh thế, nhưng hắn nghĩ ngợi.
"Tiểu Tuyết không có bạn cùng phòng, tôi còn nhớ cô ấy từng than thở với tôi, ở một mình phòng bốn người ngủ quá buồn."
Thiệu Tuấn thấy Cố Yến vẫn không phản ứng, không hiểu hắn hỏi cái này làm gì, bèn nói tiếp: "Hình như là vì phòng khác hết chỗ rồi, vừa hay còn dư lại một mình cô ấy."
"Vậy...ngươi cũng không biết Diệp Tòng Sương phải không?"
"Diệp gì?" Thiệu Tuấn nghi hoặc gãi đầu, "Ai vậy? Yến Ca, anh muốn hỏi ai à? Muốn tôi hỏi giúp Tiểu Tuyết không?"
Nghe tên có vẻ là nữ sinh, chẳng lẽ bao năm nay Cố Yến cây vạn tuế nở hoa?
Từ khai giảng tới giờ, bao nhiêu nữ sinh trong trường theo đuổi hắn công khai hoặc ngấm ngầm, hắn đều lạnh nhạt, thậm chí còn cự tuyệt Trần Thi Vũ, cô nàng được coi là hoa khôi mới nổi của An Đại.
Bây giờ lại xuất hiện một tiên nữ nào, làm Yến Ca của hắn thất hồn lạc phách thế này.
Đúng, là thất hồn lạc phách, trạng thái hiện giờ của Cố Yến nhìn không ổn lắm.
"Không cần, tôi còn việc đi trước."
Thiệu Tuấn thấy Cố Yến bỏ lại câu này rồi quay người đi, bóng lưng đều lộ ra vẻ thê lương.
Đây là sao?
Thiệu Tuấn không nghĩ nhiều, hắn đang ngủ ngon thì bị gọi dậy, hiện tại cần thiết trở về ngủ bù.
Tối đến, Thiệu Tuấn và Cố Yến hẹn bữa ăn kia cuối cùng vẫn không thành.
"Tiểu Tuyết, có một người tên Diệp...Diệp gì Sương, cậu biết không?"
Thiệu Tuấn bê khay cơm theo sau Mạnh Tri Tuyết, nghĩ đến lời Cố Yến nói buổi chiều, tự nhiên hỏi một câu.
Yến Ca không cùng hắn ăn tối, giờ một lòng nhớ người nữ sinh không biết ở đâu ra.
Bất quá hắn có thể gọi Tiểu Tuyết cùng ăn cơm, ngược lại càng vui hơn.
"Cái gì? Mình chưa từng nghe đến." Mạnh Tri Tuyết không mấy để ý, tìm một chỗ ngồi, hỏi, "Cậu hỏi làm gì?"
"Cũng không có gì, chiều nay Cố Yến hỏi tới, tôi thấy kỳ lạ."
"Cố Yến? Chính là bạn học mẫu giáo mà cậu từng kể à?"
Tên này cô từng nghe Thiệu Tuấn nhắc đến vài lần, đương nhiên, với độ nổi tiếng của Cố Yến ở An Đại thì cô không thể không nghe qua.
Chỉ là tuy rằng quan hệ của hắn với Thiệu Tuấn rất tốt, nhưng cô chưa từng gặp Cố Yến.
"Đúng vậy." Thiệu Tuấn đáp lời, "Hắn đột nhiên nhắc đến tên này, cũng không biết là người nào, còn hỏi đến cậu, tôi cứ tưởng cậu biết."
"Hỏi đến mình?" Mạnh Tri Tuyết thắc mắc.
Không có lý nào Cố Yến sẽ hỏi một người như cô, người mà cả hai không quen biết.
Chẳng lẽ cô đáng lẽ phải quen người tên Diệp gì Sương sao?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận