Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ
Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ - Chương 83: Duyên phận (length: 7875)
Vân Tô đang ở trong ký túc xá.
Lúc này, nàng cùng Mạnh Tri Tuyết hai người đang cùng nhau chọn quần áo để mặc tối nay.
Hôm nay là sinh nhật Thiệu Tuấn, vừa hay lại là thứ sáu.
Đây chẳng phải là cơ hội tốt để mở tiệc chúc mừng cả đêm sao.
Thiệu Tuấn tìm một quán ăn nằm gần trường học, mời một vài bạn học trong lớp mình.
Còn có Mạnh Tri Tuyết cùng Vân Tô, đương nhiên không thể thiếu người bạn tốt của hắn là Cố Yến.
Là nhân vật chính của buổi tiệc, Thiệu Tuấn từ sớm đã đi đến địa điểm chuẩn bị.
Cho nên Mạnh Tri Tuyết sẽ cùng Vân Tô đi chung.
"Học tỷ, lát nữa Cố Yến sẽ đến đón chị đi cùng chứ? Em đi theo có phải không tiện lắm không?"
Mạnh Tri Tuyết vừa cầm một chiếc váy liền thân ướm lên người, vừa hỏi Vân Tô.
Vân Tô liếc nhìn thời gian trên vòng tay, hỏi ngược lại: "Vậy em tự mình đi qua?"
"Như vậy sao được, học tỷ cũng không thể bỏ rơi em." Mạnh Tri Tuyết cười hì hì tiến đến bên cạnh Vân Tô nũng nịu.
"Vậy còn hỏi." Vân Tô cười nói.
Mạnh Tri Tuyết chú ý tới Vân Tô vừa mới xem vòng tay thời gian, tò mò hỏi.
"Học tỷ, sao em thấy chị cứ luôn mang theo cái vòng tay thể thao này vậy?"
Kỳ thật nàng đã sớm muốn hỏi, cái kiểu dáng này trông cũng thật đặc biệt, hình như ở ngoài thị trường nàng không thấy mấy.
Hơn nữa Vân Tô hầu như lúc nào cũng mang nó, chắc hẳn là đồ rất quan trọng.
Vân Tô nhìn vật ngoại lai trên tay mình.
Thực ra chiếc vòng này trông rất giống vòng tay thể thao, cho nên nàng cứ mang cũng không ai cảm thấy kỳ quái, chắc đây cũng là thiết kế cố ý của cục quản lý đi.
Vân Tô không phủ nhận: "Ừ, vì nó rất quan trọng."
Ngày hôm qua nàng còn muốn xem nhiệm vụ đã kết thúc hay chưa, nhưng cho đến giờ vòng tay cũng không có bất kỳ nhắc nhở nào.
Nếu không có nhắc nhở, vậy có nghĩa là chưa có yêu cầu nàng rời khỏi không gian này.
Về phần nhiệm vụ… Cố Yến và Phó Lương Trạch cùng xuất hiện chắc chắn là có.
Bây giờ nàng còn phải ở đây ngăn Cố Yến dính líu quan hệ với Phó gia đây.
Haiz, không ngờ nàng lại muốn đi ngược lại với nhiệm vụ mà cục giao phó.
Bất quá, vòng tay từ lần bị điện giật một cái lần trước, lại không xảy ra bất kỳ dị thường nào.
Vậy thì...
Cho thấy những gì nàng đang làm hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nghe Vân Tô trả lời, Mạnh Tri Tuyết cũng không hỏi nhiều, tiếp tục đi thử quần áo.
Trời dần dần tối, hai người cũng chuẩn bị xong xuôi.
Cố Yến đến dưới lầu ký túc xá đón hai người, rồi gọi xe đi đến địa chỉ mà Thiệu Tuấn gửi tới.
Ba người đến nơi, trong quán ăn đã có không ít người.
Đa số đều là nam sinh, cao lớn vạm vỡ, vừa nhìn là biết cùng Thiệu Tuấn đều là dân thể thao.
Biết được Mạnh Tri Tuyết đến, Thiệu Tuấn liền vui vẻ từ trong bếp chạy ra, như một con chó lớn vẫy đuôi.
"Tiểu Tuyết, em vào trong đi."
Thiệu Tuấn vừa nhận lấy túi đồ trong tay Mạnh Tri Tuyết, vừa nói không ngừng.
"Xin lỗi Tiểu Tuyết, anh không có thời gian đến đón em, đành để em tự đến, nhưng anh tự tay làm những món em thích ăn, là đồ ăn quê nhà đó, chắc em lâu rồi chưa được ăn, lát nữa em nếm thử nhé."
Mạnh Tri Tuyết vội vàng đáp lời.
Lúc này Thiệu Tuấn mới nhớ tới người bạn tốt bên cạnh.
"Yến Ca, anh cứ tự nhiên với học tỷ nhé, bên kia có trái cây ăn, mọi người nghỉ ngơi một lát rồi ăn cơm."
Cố Yến liền dẫn Vân Tô đi đến sofa ngồi.
Thiệu Tuấn chào hỏi xong liền quay lại phòng bếp.
Nơi này môi trường rất tốt, đầy đủ các loại tiện nghi, còn có KTV cùng phòng bida các kiểu.
Vân Tô vừa mới ngồi xuống, liền cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn vào nàng.
Cố Yến hình như cũng cảm nhận được, thân thể bất động thanh sắc hơi nghiêng người, chắn ở bên cạnh Vân Tô.
Một nam sinh ngồi bên cạnh trên sofa ngại ngùng cười nói: "Xin lỗi nha huynh đệ, chẳng qua là thấy anh cùng bạn gái của anh trai tài gái sắc thật là xứng."
Mấy nam sinh này có lẽ nghĩ họ đang nhìn bạn gái Cố Yến, nên sợ Cố Yến không vui mới giải thích như vậy.
Vừa nãy Cố Yến đúng là không vui, Vân Tô đều nhận ra.
Thế nhưng khi nam sinh kia vừa nói xong, dường như anh ta lại vui vẻ trở lại.
Việc này lại làm cho nàng không tiện mở miệng giải thích.
Vân Tô đành phải nhìn Cố Yến, xem anh ta trả lời thế nào.
Cố Yến nhận được ánh mắt của Vân Tô, đành phải nói với người nam sinh kia: "Cảm ơn, nhưng không phải bạn gái."
"A, vậy à." Nam sinh có hơi kinh ngạc, "Vậy xin lỗi nhé."
Nam sinh vừa nói xong liền kéo mấy người bạn đi đến phòng bếp phụ Thiệu Tuấn.
Sau đó lại có thêm vài người đến, đều là bạn học của Thiệu Tuấn.
Trong phòng ăn đã được đặt đầy lẩu và bếp nướng.
Đợi tất cả mọi người đến đông đủ thì mọi người cùng nhau vào bếp bê ra đủ các loại đồ ăn.
Một bữa cơm diễn ra rất sôi nổi, mọi người trên bàn cũng qua lại quen thân.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người tập trung ở phòng hát Karaoke.
Mọi người đẩy bánh ngọt ra, cắm nến lên, cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho Thiệu Tuấn.
Thiệu Tuấn, một chàng trai to cao vạm vỡ đội lên chiếc mũ sinh nhật, xung quanh mọi người hát chúc mừng để anh ước nguyện.
Vân Tô và Cố Yến hai người đứng ở một góc.
Nàng quay đầu lại, nhỏ giọng nói với Cố Yến: "Thật không ngờ ngươi cùng hắn lại có duyên phận như vậy, hồi bé gặp các ngươi đánh nhau, còn tưởng rằng sẽ không qua lại với nhau nữa chứ."
Cố Yến nghe xong biểu cảm hơi lúng túng, hồi đó chị gái còn là phụ huynh đi giải quyết việc này.
Giờ nhắc lại chuyện này, sao anh cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Ta cảm thấy, ta cùng ngươi cũng rất có duyên phận."
Vân Tô: Hả?
Nàng đã cảm thấy chột dạ rồi.
Vì chỉ có nàng biết, bọn họ đây không phải duyên phận.
Là vì nàng cố ý sắp xếp, mới có thể gặp được.
Hát xong bài hát chúc mừng sinh nhật, thổi xong nến thì bắt đầu tụ tập chơi trò chơi.
Có một nam sinh đề nghị chơi trò thật lòng hay thách, mọi người hứng thú cũng rất cao.
Cách chơi của họ cũng đơn giản thôi, ai là người miệng chai quay vào thì người đó sẽ trả lời.
Thiệu Tuấn ngồi bên cạnh, một nam sinh đưa chai cho anh ta, nói: "Ván đầu tiên, nhân vật chính làm trước đi."
Lần đầu tiên Thiệu Tuấn quay trúng một bạn học nữ, vì vừa mới bắt đầu, nên chỉ hỏi một câu hỏi đơn giản, không đặc biệt làm khó người khác.
Phía sau cũng lần lượt có người trúng, đều lựa chọn thật lòng.
Sau đó lại có người bắt đầu ồn ào.
"Như vậy không được, cứ toàn lựa chọn thật lòng, chúng ta không muốn nghe các người nói thật lòng, phải là thách mới được."
"Đúng đúng đúng, thách mới vui chứ."
"Vậy từ giờ trở đi, ai bị quay trúng sẽ tung đồng xu, mặt ngửa thì chơi thách, mặt sấp thì chơi thật lòng." Người vừa nói rút ra một đồng xu một tệ để lên bàn, "Như vậy rất công bằng phải không."
Cách chơi này được mọi người đồng ý.
Trò chơi lại tiếp tục.
Người vừa mới trả lời câu hỏi cầm chai rượu lên và bắt đầu quay.
Vân Tô nhìn miệng chai lắc lư trên bàn, cuối cùng vẫn là nhắm thẳng vào nàng.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Vân Tô, còn có người đưa cho nàng đồng xu.
Được thôi, ván đầu tiên sau khi cải cách trò chơi, để nàng mở màn trước vậy!
Vân Tô nhận lấy đồng xu ném lên không trung, dừng lại trên tay.
Mở ra xem, là mặt sấp.
"Thật lòng, lại là thật lòng." Một nam sinh kêu lên, "Mọi người nhanh nghĩ xem, có cơ hội gì muốn hỏi nữ thần học tỷ thì đừng bỏ lỡ nha."
Sau một hồi thảo luận đơn giản, cuối cùng có người lên tiếng hỏi Vân Tô một câu.
"Học tỷ chị từng yêu đương chưa?"
Lúc này, nàng cùng Mạnh Tri Tuyết hai người đang cùng nhau chọn quần áo để mặc tối nay.
Hôm nay là sinh nhật Thiệu Tuấn, vừa hay lại là thứ sáu.
Đây chẳng phải là cơ hội tốt để mở tiệc chúc mừng cả đêm sao.
Thiệu Tuấn tìm một quán ăn nằm gần trường học, mời một vài bạn học trong lớp mình.
Còn có Mạnh Tri Tuyết cùng Vân Tô, đương nhiên không thể thiếu người bạn tốt của hắn là Cố Yến.
Là nhân vật chính của buổi tiệc, Thiệu Tuấn từ sớm đã đi đến địa điểm chuẩn bị.
Cho nên Mạnh Tri Tuyết sẽ cùng Vân Tô đi chung.
"Học tỷ, lát nữa Cố Yến sẽ đến đón chị đi cùng chứ? Em đi theo có phải không tiện lắm không?"
Mạnh Tri Tuyết vừa cầm một chiếc váy liền thân ướm lên người, vừa hỏi Vân Tô.
Vân Tô liếc nhìn thời gian trên vòng tay, hỏi ngược lại: "Vậy em tự mình đi qua?"
"Như vậy sao được, học tỷ cũng không thể bỏ rơi em." Mạnh Tri Tuyết cười hì hì tiến đến bên cạnh Vân Tô nũng nịu.
"Vậy còn hỏi." Vân Tô cười nói.
Mạnh Tri Tuyết chú ý tới Vân Tô vừa mới xem vòng tay thời gian, tò mò hỏi.
"Học tỷ, sao em thấy chị cứ luôn mang theo cái vòng tay thể thao này vậy?"
Kỳ thật nàng đã sớm muốn hỏi, cái kiểu dáng này trông cũng thật đặc biệt, hình như ở ngoài thị trường nàng không thấy mấy.
Hơn nữa Vân Tô hầu như lúc nào cũng mang nó, chắc hẳn là đồ rất quan trọng.
Vân Tô nhìn vật ngoại lai trên tay mình.
Thực ra chiếc vòng này trông rất giống vòng tay thể thao, cho nên nàng cứ mang cũng không ai cảm thấy kỳ quái, chắc đây cũng là thiết kế cố ý của cục quản lý đi.
Vân Tô không phủ nhận: "Ừ, vì nó rất quan trọng."
Ngày hôm qua nàng còn muốn xem nhiệm vụ đã kết thúc hay chưa, nhưng cho đến giờ vòng tay cũng không có bất kỳ nhắc nhở nào.
Nếu không có nhắc nhở, vậy có nghĩa là chưa có yêu cầu nàng rời khỏi không gian này.
Về phần nhiệm vụ… Cố Yến và Phó Lương Trạch cùng xuất hiện chắc chắn là có.
Bây giờ nàng còn phải ở đây ngăn Cố Yến dính líu quan hệ với Phó gia đây.
Haiz, không ngờ nàng lại muốn đi ngược lại với nhiệm vụ mà cục giao phó.
Bất quá, vòng tay từ lần bị điện giật một cái lần trước, lại không xảy ra bất kỳ dị thường nào.
Vậy thì...
Cho thấy những gì nàng đang làm hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nghe Vân Tô trả lời, Mạnh Tri Tuyết cũng không hỏi nhiều, tiếp tục đi thử quần áo.
Trời dần dần tối, hai người cũng chuẩn bị xong xuôi.
Cố Yến đến dưới lầu ký túc xá đón hai người, rồi gọi xe đi đến địa chỉ mà Thiệu Tuấn gửi tới.
Ba người đến nơi, trong quán ăn đã có không ít người.
Đa số đều là nam sinh, cao lớn vạm vỡ, vừa nhìn là biết cùng Thiệu Tuấn đều là dân thể thao.
Biết được Mạnh Tri Tuyết đến, Thiệu Tuấn liền vui vẻ từ trong bếp chạy ra, như một con chó lớn vẫy đuôi.
"Tiểu Tuyết, em vào trong đi."
Thiệu Tuấn vừa nhận lấy túi đồ trong tay Mạnh Tri Tuyết, vừa nói không ngừng.
"Xin lỗi Tiểu Tuyết, anh không có thời gian đến đón em, đành để em tự đến, nhưng anh tự tay làm những món em thích ăn, là đồ ăn quê nhà đó, chắc em lâu rồi chưa được ăn, lát nữa em nếm thử nhé."
Mạnh Tri Tuyết vội vàng đáp lời.
Lúc này Thiệu Tuấn mới nhớ tới người bạn tốt bên cạnh.
"Yến Ca, anh cứ tự nhiên với học tỷ nhé, bên kia có trái cây ăn, mọi người nghỉ ngơi một lát rồi ăn cơm."
Cố Yến liền dẫn Vân Tô đi đến sofa ngồi.
Thiệu Tuấn chào hỏi xong liền quay lại phòng bếp.
Nơi này môi trường rất tốt, đầy đủ các loại tiện nghi, còn có KTV cùng phòng bida các kiểu.
Vân Tô vừa mới ngồi xuống, liền cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn vào nàng.
Cố Yến hình như cũng cảm nhận được, thân thể bất động thanh sắc hơi nghiêng người, chắn ở bên cạnh Vân Tô.
Một nam sinh ngồi bên cạnh trên sofa ngại ngùng cười nói: "Xin lỗi nha huynh đệ, chẳng qua là thấy anh cùng bạn gái của anh trai tài gái sắc thật là xứng."
Mấy nam sinh này có lẽ nghĩ họ đang nhìn bạn gái Cố Yến, nên sợ Cố Yến không vui mới giải thích như vậy.
Vừa nãy Cố Yến đúng là không vui, Vân Tô đều nhận ra.
Thế nhưng khi nam sinh kia vừa nói xong, dường như anh ta lại vui vẻ trở lại.
Việc này lại làm cho nàng không tiện mở miệng giải thích.
Vân Tô đành phải nhìn Cố Yến, xem anh ta trả lời thế nào.
Cố Yến nhận được ánh mắt của Vân Tô, đành phải nói với người nam sinh kia: "Cảm ơn, nhưng không phải bạn gái."
"A, vậy à." Nam sinh có hơi kinh ngạc, "Vậy xin lỗi nhé."
Nam sinh vừa nói xong liền kéo mấy người bạn đi đến phòng bếp phụ Thiệu Tuấn.
Sau đó lại có thêm vài người đến, đều là bạn học của Thiệu Tuấn.
Trong phòng ăn đã được đặt đầy lẩu và bếp nướng.
Đợi tất cả mọi người đến đông đủ thì mọi người cùng nhau vào bếp bê ra đủ các loại đồ ăn.
Một bữa cơm diễn ra rất sôi nổi, mọi người trên bàn cũng qua lại quen thân.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người tập trung ở phòng hát Karaoke.
Mọi người đẩy bánh ngọt ra, cắm nến lên, cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho Thiệu Tuấn.
Thiệu Tuấn, một chàng trai to cao vạm vỡ đội lên chiếc mũ sinh nhật, xung quanh mọi người hát chúc mừng để anh ước nguyện.
Vân Tô và Cố Yến hai người đứng ở một góc.
Nàng quay đầu lại, nhỏ giọng nói với Cố Yến: "Thật không ngờ ngươi cùng hắn lại có duyên phận như vậy, hồi bé gặp các ngươi đánh nhau, còn tưởng rằng sẽ không qua lại với nhau nữa chứ."
Cố Yến nghe xong biểu cảm hơi lúng túng, hồi đó chị gái còn là phụ huynh đi giải quyết việc này.
Giờ nhắc lại chuyện này, sao anh cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Ta cảm thấy, ta cùng ngươi cũng rất có duyên phận."
Vân Tô: Hả?
Nàng đã cảm thấy chột dạ rồi.
Vì chỉ có nàng biết, bọn họ đây không phải duyên phận.
Là vì nàng cố ý sắp xếp, mới có thể gặp được.
Hát xong bài hát chúc mừng sinh nhật, thổi xong nến thì bắt đầu tụ tập chơi trò chơi.
Có một nam sinh đề nghị chơi trò thật lòng hay thách, mọi người hứng thú cũng rất cao.
Cách chơi của họ cũng đơn giản thôi, ai là người miệng chai quay vào thì người đó sẽ trả lời.
Thiệu Tuấn ngồi bên cạnh, một nam sinh đưa chai cho anh ta, nói: "Ván đầu tiên, nhân vật chính làm trước đi."
Lần đầu tiên Thiệu Tuấn quay trúng một bạn học nữ, vì vừa mới bắt đầu, nên chỉ hỏi một câu hỏi đơn giản, không đặc biệt làm khó người khác.
Phía sau cũng lần lượt có người trúng, đều lựa chọn thật lòng.
Sau đó lại có người bắt đầu ồn ào.
"Như vậy không được, cứ toàn lựa chọn thật lòng, chúng ta không muốn nghe các người nói thật lòng, phải là thách mới được."
"Đúng đúng đúng, thách mới vui chứ."
"Vậy từ giờ trở đi, ai bị quay trúng sẽ tung đồng xu, mặt ngửa thì chơi thách, mặt sấp thì chơi thật lòng." Người vừa nói rút ra một đồng xu một tệ để lên bàn, "Như vậy rất công bằng phải không."
Cách chơi này được mọi người đồng ý.
Trò chơi lại tiếp tục.
Người vừa mới trả lời câu hỏi cầm chai rượu lên và bắt đầu quay.
Vân Tô nhìn miệng chai lắc lư trên bàn, cuối cùng vẫn là nhắm thẳng vào nàng.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Vân Tô, còn có người đưa cho nàng đồng xu.
Được thôi, ván đầu tiên sau khi cải cách trò chơi, để nàng mở màn trước vậy!
Vân Tô nhận lấy đồng xu ném lên không trung, dừng lại trên tay.
Mở ra xem, là mặt sấp.
"Thật lòng, lại là thật lòng." Một nam sinh kêu lên, "Mọi người nhanh nghĩ xem, có cơ hội gì muốn hỏi nữ thần học tỷ thì đừng bỏ lỡ nha."
Sau một hồi thảo luận đơn giản, cuối cùng có người lên tiếng hỏi Vân Tô một câu.
"Học tỷ chị từng yêu đương chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận