Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ

Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ - Chương 21: Đi địa phương rất xa rất xa (length: 7749)

Vân Tô khó tin mở miệng: "Hiện tại?"
"Đúng, hiện tại." Đường Chí Phàm vẻ mặt nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
Đương nhiên Vân Tô cảm thấy tổ trưởng của nàng cũng không phải là người biết nói đùa.
Chỉ là vì sao lại đột ngột như vậy?
Đường Chí Phàm biết nàng rất nghi hoặc, do dự một chút vẫn là nói cho Vân Tô.
"Không phải nguyên nhân nhiệm vụ, là Vân lão phu nhân, cũng chính là bà nội của ngươi, nàng... Gần đây thân thể không tốt lắm."
Vân Tô vừa nghe lời này, tim đều thắt lại.
Liền vội vàng hỏi: "Bà nội ta làm sao vậy?"
"Lão phu nhân vốn không cho ta nói với ngươi, nhưng ta cảm thấy vẫn là phải nói cho ngươi." Đường Chí Phàm dừng một chút, "Bệnh tình của nàng chuyển biến xấu, ban ngày uống thuốc, bây giờ còn đang quan sát, ngươi mau chóng trở về đi."
Thân thể bà nội của Vân Tô vẫn luôn không tốt lắm, đều ổn mấy năm, nhưng lâu như vậy cũng không có vấn đề gì.
Lần này Đường Chí Phàm có thể riêng đến nói cho nàng biết, vậy khẳng định tình huống không lạc quan.
Nàng không chút nào do dự: "Ta hiện tại liền trở về."
Vân Tô nhìn quanh bốn phía một cái, sau đó hỏi Đường Chí Phàm: "Ta từ khách sạn đột nhiên biến mất không có vấn đề sao?"
"Không sao, sau khi ngươi trở về hệ thống sẽ giải quyết tốt hậu quả, thân phận này của ngươi sẽ tự động giải phóng trong không gian." Đường Chí Phàm trả lời.
"Tức là nói vào thời điểm này ta tương đương với chưa từng tồn tại?"
Vân Tô chưa từng lý giải qua nội dung này, sau khi chấp hành nhiệm vụ trở về sẽ thế nào? Chẳng lẽ mọi người sẽ quên nàng?
Vân Tô còn chưa kịp định thần, Đường Chí Phàm đã phải trả lời nàng.
"Cũng không phải vậy, chỉ là về sau vào thời điểm này, sẽ không tìm thấy thông tin của người này nữa."
Thì ra là vậy.
Vân Tô trong chốc lát không biết mình nên tiếc nuối hay nên may mắn.
Nhưng nàng không có thời gian nghĩ nhiều.
Vân Tô nghe xong liền đi tìm giấy và bút, ngồi xuống bàn.
Nàng không có thời gian cáo biệt Cố Yến, nhưng ít nhất nên để lại cho hắn chút gì.
Vân Tô nghĩ nghĩ, bắt đầu viết.
【 Tiểu Yến:
Tỷ tỷ có chuyện quan trọng phải đi một nơi rất xa, không kịp đến gặp em trực tiếp nói lời từ biệt nhưng tỷ tỷ tin rằng em là một chàng trai độc lập dũng cảm, nhất định có thể tự chăm sóc bản thân, sau này hãy cùng ba mẹ sống thật tốt.】 Vân Tô lo lắng cho bệnh tình của bà nội, không có tâm tư viết quá nhiều lời, chỉ có thể dặn dò vài câu đơn giản.
Viết xong thư, Vân Tô tìm một phong bì để thư vào.
Sau đó cầm thư xuống giao cho lễ tân, bảo họ sáng sớm mai gửi chuyển phát nhanh đến Cố gia.
Xử lý xong những việc này Vân Tô trở lại phòng, mở vòng tay.
Sau một hồi thao tác.
Vân Tô biến mất trong phòng khách sạn, như chưa từng tồn tại.
--- Sau khi trở về, Vân Tô lập tức đến bệnh viện nơi bà nội đang nằm.
Còn chưa đi đến cửa phòng bệnh.
Vân Tô đã thấy trên hành lang bác sĩ đang đẩy giường bệnh vào phòng cấp cứu.
Bên cạnh bác sĩ chính là ông nội Vân Tô, Vân Thanh Tùng.
Hô hấp của Vân Tô cứng lại.
Người trên giường bệnh chính là bà nội hiện tại đang được đưa vào phòng cấp cứu.
Vân Thanh Tùng cũng thấy Vân Tô đi đến từ phía đối diện.
"Tiểu Tô, sao con lại về đây?"
"Ông ơi, bà nội làm sao vậy? Sao lại nghiêm trọng như thế? Trước kia không phải còn rất tốt sao?" Thanh âm Vân Tô nghẹn ngào.
Lúc này bác sĩ đã đẩy giường bệnh vào phòng cấp cứu, đóng cửa lại ngăn cách hai người bên ngoài.
Vân Tô bất lực nhìn Vân Thanh Tùng, mới hơn hai tháng không gặp, ông nội trông như già đi vài tuổi.
Thanh âm già nua của Vân Thanh Tùng rất nặng nề: "Đêm qua vẫn còn tốt, hôm nay đột nhiên chuyển biến xấu, ban ngày uống thuốc, tưởng sẽ đỡ hơn, bà ấy còn muốn Chí Phàm đừng nói cho con biết, ai ngờ..."
Bàn tay Vân Tô vịn vào tường có chút run rẩy, miệng chỉ có thể không ngừng lẩm bẩm: "Nhất định sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì..."
Vân Tô bước đi lảo đảo qua, dìu Vân Thanh Tùng ngồi lên ghế.
Nàng ngồi bên cạnh, trong đầu hiện lên những ký ức sinh hoạt cùng ông bà.
Khi còn nhỏ nàng luôn sợ sấm sét, đặc biệt là buổi tối.
Mỗi khi trời mưa sấm, bà nội liền sẽ ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng hát những khúc hát ru quê.
Những giai điệu nhẹ nhàng cùng tiếng sấm hòa vào nhau, Vân Tô sẽ không còn sợ hãi nữa.
Sau này, khi Vân Tô đã hiểu chuyện.
Nàng cuối cùng cũng thắc mắc, vì sao người khác đều có cha mẹ, còn nàng thì không.
Nhưng nàng có ông bà yêu thương, cho nên tình yêu mà Vân Tô nhận được cũng không thua kém người khác chút nào.
Vân Tô ngồi bên ngoài phòng cấp cứu rất lâu.
Có lẽ không lâu lắm, chỉ là nàng cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm.
Cuối cùng, cửa phòng cấp cứu mở ra.
Bác sĩ đi ra: "Ai là người nhà của Hoàng Thu Nguyệt?"
"Chúng tôi là." Vân Tô dìu Vân Thanh Tùng bước nhanh tới.
"Hiện tại bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm, cần quan sát một thời gian rồi có thể về phòng bệnh bình thường, sau đó chỉ cần tẩm bổ thêm."
Vân Tô thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
"Ông ơi, không sao rồi." Vân Tô nói với Vân Thanh Tùng.
Vân Thanh Tùng khẽ nói: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."
Sau đó Vân Thanh Tùng thân thể mềm nhũn, cũng suýt ngã xuống.
Vân Tô nhanh chóng đỡ: "Ông ơi, ông không sao chứ?"
"Ta không sao." Vân Thanh Tùng xua tay.
Vân Tô nhìn quầng thâm mắt của ông cùng vẻ mặt mệt mỏi, liền biết hai ngày nay ông vẫn luôn không nghỉ ngơi.
"Ông ơi, ông nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi, đừng để bà tỉnh lại thấy ông ngã ra đấy." Vân Tô dìu Vân Thanh Tùng muốn tiễn ông ra bệnh viện, "Ở đây có con trông chừng."
"Đợi bà con tỉnh lại nhất định phải gọi điện thoại cho ta." Vân Thanh Tùng trước khi rời bệnh viện còn không ngừng dặn dò Vân Tô.
Vân Tô nhiều lần cam đoan, ông mới chịu lên xe rời đi.
Vân Tô quay lại phòng bệnh.
Tuy rằng bác sĩ nói không có gì đáng ngại, nhưng Vân Tô vẫn không dám thả lỏng.
Nàng luôn túc trực bên giường bệnh, không hề chợp mắt, sợ bà nội tỉnh dậy mà không có người.
Vân Tô nhìn bóng cây chồng chất ngoài cửa sổ bệnh viện, lúc này trời đã hừng đông tĩnh mịch.
Nàng nghĩ đến Cố Yến, không biết hắn sẽ có phản ứng gì khi nhận được thư.
Nàng rời đi vội vàng như vậy, Cố Yến không có chút chuẩn bị tâm lý nào.
Lúc đầu cho rằng sẽ có nửa tháng nữa, nàng có thể nói rõ ràng sự việc rời đi, để Cố Yến có thể thản nhiên chấp nhận.
Nhưng lúc này nghĩ đến những điều đó cũng vô ích.
Ký ức về Cố Yến sẽ theo thời gian mà phai nhạt đi.
Nhiệm vụ của nàng cũng coi như hoàn thành, về sau bọn họ chính là người của hai thế giới khác nhau.
Vân Tô nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ suy nghĩ lung tung, lúc thì nghĩ đến bà nội, lúc thì nhớ đến Cố Yến.
Trong mơ màng, cho đến khi nghe thấy tiếng Vân Thanh Tùng gọi.
"Tiểu Tô, sao lại ngồi cả đêm? Không sợ bị cảm lạnh sao." Vân Thanh Tùng vỗ vỗ Vân Tô, "Con nhanh đi nghỉ ngơi đi."
Vân Tô cựa mình, thân thể có chút tê cứng.
Thì ra nàng đã ngồi cả đêm, bây giờ trời đã sáng rồi.
"Ông ơi, sao ông lại đến sớm vậy?" Thanh âm Vân Tô khàn đến mức khó phát ra lời.
Vân Thanh Tùng lo lắng nhìn Vân Tô.
Vừa định lên tiếng, liền nghe thấy thanh âm phát ra từ giường bệnh.
"Tiểu Tô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận