Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ
Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ - Chương 122: Quá tú (length: 7473)
Trải qua mấy ngày ở chung, hai vị lão nhân đều rất hài lòng về Cố Yến.
Bởi vì chuyện ở cục quản lý, vợ chồng Vân Thanh Tùng dạo gần đây đều rất bận, cho nên việc ở bệnh viện chăm sóc liền yên tâm giao cho Cố Yến.
Đương nhiên, Cố Yến cũng rất tình nguyện.
Chỉ là... những việc Vân Tô cần, hình như hắn ít có cơ hội để làm.
Lúc này, Vân Tô đang ngồi trên ghế trong phòng vệ sinh, hộ công đang cầm bàn chải đánh răng cho nàng.
Vì hai tay Vân Tô bị thương không tiện cử động, vợ chồng Vân đã sắp xếp một nữ hộ công đến chăm sóc nàng trong việc vệ sinh cá nhân, thay quần áo và các sinh hoạt hàng ngày khác.
Nhưng có hộ công ở đây, Cố Yến hình như trở nên không mấy quan trọng.
Vân Tô nhổ bọt kem đánh răng ra, nhìn về phía Cố Yến đang đứng ở cửa, hỏi: "Ngươi đứng đó nhìn ta đánh răng làm gì?"
Từ khi nàng bắt đầu vệ sinh cá nhân, Cố Yến vẫn đứng ở cửa nhà vệ sinh, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nàng.
Chính xác mà nói là nhìn hộ công giúp nàng đánh răng.
Cố Yến trầm ngâm một lát rồi đáp: "Kỳ thật ta cũng có thể giúp ngươi đánh răng."
Nữ hộ công nghe vậy liền cảnh giác liếc nhìn Cố Yến, cô cảm thấy vị trí công việc của mình đang bị đe dọa.
Cái người đàn ông thoạt nhìn thành đạt này, lại cả ngày như không có việc gì, cứ lẩn quẩn bên cạnh chủ nhân của cô trong phòng bệnh.
Bình thường những việc như rửa trái cây, gọt vỏ, đút chủ nhân ăn cơm, dìu chủ nhân xuống giường, đều bị hắn giành làm.
Những cái đó chưa tính, bây giờ hắn còn muốn cướp luôn công việc đánh răng của cô!
Nếu cứ tiếp tục thế này thì cô thật sự sẽ bị cho thôi việc mất!
Vân Tô súc miệng sạch, để hộ công lau khô vết nước trên mặt, rồi nhìn Cố Yến kỳ quái hỏi: "Vì sao phải là ngươi giúp ta đánh răng? Chị hộ công đánh rất tốt mà."
Ánh mắt Cố Yến lộ chút thất vọng khó hiểu, miệng đáp: "Vậy được rồi, ta đi mua bữa sáng cho ngươi."
"Ta muốn uống cháo yến mạch sữa ở quán hôm qua." Vân Tô cười tủm tỉm đưa ra yêu cầu.
Cố Yến đi đến bồn rửa mặt, khom người xuống trước mặt Vân Tô, lén hôn nàng một cái mang vị bạc hà của kem đánh răng.
Ngước mắt nhìn Vân Tô cưng chiều nói: "Được."
Đợi Cố Yến đi rồi, y tá đến thay thuốc cho tay Vân Tô, mặt nàng vẫn còn hơi nóng.
Vừa rồi hộ công ở ngay sau lưng nàng, sao trước mặt người ngoài hắn lại...
Trước đây còn thấy hắn trầm ổn, thật là nhìn lầm.
Vết thương trên tay Vân Tô vẫn còn đáng sợ, chính nàng cũng không dám nhìn nhiều.
Y tá cẩn thận tháo băng gạc ra, xử lý sạch vết thương rồi thoa một lớp thuốc bột mới lên.
"Sẽ hơi đau đấy, cô bé, cố chịu nhé." Y tá nhắc Vân Tô.
Vân Tô đáp: "Vâng, không sao ạ."
"Sao hôm nay bạn trai của cô không có ở đây?" Y tá thuận miệng nói chuyện với Vân Tô.
Nếu là bình thường, người đàn ông kia chắc chắn sẽ vẻ mặt đau lòng đứng bên cạnh nhìn, còn dặn dò cô phải nhẹ tay một chút.
Vân Tô cười nói: "Anh ấy đi mua bữa sáng rồi ạ."
"Bạn trai cô đối xử với cô tốt thật đấy." Y tá chân thành cảm thán.
Vân Tô cười khẽ, không phủ nhận.
Y tá thay xong thuốc một tay cho Vân Tô, lại trêu tiếp: "Nhưng cô cũng phải giữ cho kỹ đấy, anh ấy ở trong đám các cô y tá trẻ rất được hoan nghênh, một lũ ngày nào cũng chờ anh ấy đi qua, chỉ để liếc nhìn một cái."
Đợi y tá thay xong thuốc, Cố Yến vừa lúc xách đồ ăn sáng trở về.
Thấy y tá ở phòng bệnh, Cố Yến ngạc nhiên hỏi: "Sao hôm nay lại thay thuốc sớm vậy?"
Hắn không có ở đây, lại để tỷ tỷ một mình thay thuốc, lẽ ra hắn phải ở bên cạnh canh chừng chứ.
"Hôm nay thuốc phải thay hai lần, nên sáng thay một lần." Y tá đáp lời, lại nói thêm một câu: "Ngày mai cũng như vậy."
Cố Yến nghĩ thầm, sáng mai nhất định phải ở lại phòng bệnh.
Y tá ra khỏi phòng bệnh, Cố Yến lấy cháo yến mạch sữa mà Vân Tô gọi đặt lên bàn ăn nhỏ, cùng với mấy món điểm tâm thanh đạm khác.
"Vừa rồi y tá nói là anh được hoan nghênh ở bệnh viện." Vân Tô vừa uống cháo, vừa lơ đãng nói.
Cố Yến cẩn thận kiểm tra nhiệt độ của cháo, múc từng muỗng đút cho Vân Tô, thuận miệng hỏi: "Được ai hoan nghênh?"
"Mấy cô y tá trẻ tuổi, nói là các cô ấy ngày nào cũng chờ anh đi qua quầy y tá đấy."
Tay Cố Yến cầm thìa khựng lại, nhìn Vân Tô nói: "Ta không để ý."
"À nha." Vân Tô khẽ lên tiếng.
Đây đúng là phong cách của Cố Yến, những việc không liên quan đến hắn thì hắn sẽ không để ý.
Vân Tô nghe câu trả lời này, một chút chua xót vừa nảy lên trong lòng liền bị kìm xuống.
Dưới sự chăm sóc của Cố Yến, Vân Tô ăn một bữa sáng rất ngon miệng.
Không thể không nói, kỹ năng chăm sóc bệnh nhân của Cố Yến càng ngày càng tốt.
Cố Yến ăn sáng xong, thu dọn bàn ăn, nói với Vân Tô: "Tỷ tỷ có muốn ra ngoài đi dạo không? Ở trong phòng bệnh mấy ngày rồi chắc cũng khó chịu."
Vân Tô nghĩ nghĩ, vết thương hiện giờ cũng không còn đau như lúc đầu nữa, có thể ra ngoài hít thở không khí.
Cố Yến lấy ra một chiếc áo khoác dáng dài khoác lên người Vân Tô, rồi ôm vai nàng ra khỏi phòng bệnh.
Đây là lần đầu tiên Vân Tô ra khỏi phòng bệnh từ khi nhập viện, tầng này đều là phòng bệnh riêng nên khá yên tĩnh.
Nhưng Cố Yến vẫn ôm chặt Vân Tô trong lòng, sợ người đi ngang qua không cẩn thận va vào.
Khi đến cửa thang máy, đúng lúc phải đi qua quầy y tá, Cố Yến dừng bước, cúi xuống nói với Vân Tô: "Ta đi lấy chút đồ."
"Lấy cái gì?" Vân Tô nghi ngờ hỏi.
Cố Yến nghĩ một lúc rồi đáp: "Lấy cho ngươi cái khẩu trang."
Nói xong, Cố Yến liền ôm Vân Tô đi đến quầy y tá.
Trong quầy có vài cô y tá trẻ đang trực, thấy Cố Yến đến, mắt ai nấy đều sáng lên.
Một cô đứng lên mỉm cười hỏi: "Anh cần gì ạ?"
Mấy người khác nhìn thấy cô gái Cố Yến đang ôm trong lòng, thần sắc trên mặt liền thu liễm lại đôi chút.
Mấy ngày nay chàng trai đẹp này đều đi qua chỗ này, các cô chỉ biết hắn là người nhà của một cô gái trẻ tuổi, cũng không rõ quan hệ của họ như thế nào, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc các cô ngắm trai đẹp.
Hôm nay vất vả lắm mới trông thấy chàng trai đẹp đến bắt chuyện, nhưng lại là ôm theo một cô gái, nhìn thế này thì các cô biết rõ quan hệ của hai người rồi, mọi người liền gạt bỏ hết những ý nghĩ vẩn vơ.
Cố Yến lễ phép nói: "Cho tôi xin một cái khẩu trang cho bạn gái tôi được không? Sáng sớm ngoài trời còn hơi lạnh, tôi sợ cô ấy hít phải không khí lạnh không tốt cho sức khỏe."
Nghe đến từ bạn gái, mọi người càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong lòng.
Cô y tá đứng đó khựng lại một nhịp, rồi đáp ngay: "Được chứ ạ."
Nói xong liền xoay người đi lấy một chiếc khẩu trang đưa cho Cố Yến.
"Cảm ơn." Cố Yến nhận lấy rồi mở bao ra, ngay lập tức nhẹ nhàng vén tóc Vân Tô rồi đeo khẩu trang cho nàng.
Vân Tô chỉ lộ ra đôi mắt, chớp chớp nhìn Cố Yến.
Cố Yến cười cười, nói với Vân Tô: "Đi thôi."
Mọi người ở quầy y tá nhìn bóng lưng hai người biến mất ở cửa thang máy, liền nhìn nhau đầy ý nhị.
Tình quá, thật sự là quá tình, chói mù cả mắt cẩu độc thân của các cô rồi.
Ngày gió nhẹ ấm áp thế này, lạnh ở đâu ra...
Bởi vì chuyện ở cục quản lý, vợ chồng Vân Thanh Tùng dạo gần đây đều rất bận, cho nên việc ở bệnh viện chăm sóc liền yên tâm giao cho Cố Yến.
Đương nhiên, Cố Yến cũng rất tình nguyện.
Chỉ là... những việc Vân Tô cần, hình như hắn ít có cơ hội để làm.
Lúc này, Vân Tô đang ngồi trên ghế trong phòng vệ sinh, hộ công đang cầm bàn chải đánh răng cho nàng.
Vì hai tay Vân Tô bị thương không tiện cử động, vợ chồng Vân đã sắp xếp một nữ hộ công đến chăm sóc nàng trong việc vệ sinh cá nhân, thay quần áo và các sinh hoạt hàng ngày khác.
Nhưng có hộ công ở đây, Cố Yến hình như trở nên không mấy quan trọng.
Vân Tô nhổ bọt kem đánh răng ra, nhìn về phía Cố Yến đang đứng ở cửa, hỏi: "Ngươi đứng đó nhìn ta đánh răng làm gì?"
Từ khi nàng bắt đầu vệ sinh cá nhân, Cố Yến vẫn đứng ở cửa nhà vệ sinh, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nàng.
Chính xác mà nói là nhìn hộ công giúp nàng đánh răng.
Cố Yến trầm ngâm một lát rồi đáp: "Kỳ thật ta cũng có thể giúp ngươi đánh răng."
Nữ hộ công nghe vậy liền cảnh giác liếc nhìn Cố Yến, cô cảm thấy vị trí công việc của mình đang bị đe dọa.
Cái người đàn ông thoạt nhìn thành đạt này, lại cả ngày như không có việc gì, cứ lẩn quẩn bên cạnh chủ nhân của cô trong phòng bệnh.
Bình thường những việc như rửa trái cây, gọt vỏ, đút chủ nhân ăn cơm, dìu chủ nhân xuống giường, đều bị hắn giành làm.
Những cái đó chưa tính, bây giờ hắn còn muốn cướp luôn công việc đánh răng của cô!
Nếu cứ tiếp tục thế này thì cô thật sự sẽ bị cho thôi việc mất!
Vân Tô súc miệng sạch, để hộ công lau khô vết nước trên mặt, rồi nhìn Cố Yến kỳ quái hỏi: "Vì sao phải là ngươi giúp ta đánh răng? Chị hộ công đánh rất tốt mà."
Ánh mắt Cố Yến lộ chút thất vọng khó hiểu, miệng đáp: "Vậy được rồi, ta đi mua bữa sáng cho ngươi."
"Ta muốn uống cháo yến mạch sữa ở quán hôm qua." Vân Tô cười tủm tỉm đưa ra yêu cầu.
Cố Yến đi đến bồn rửa mặt, khom người xuống trước mặt Vân Tô, lén hôn nàng một cái mang vị bạc hà của kem đánh răng.
Ngước mắt nhìn Vân Tô cưng chiều nói: "Được."
Đợi Cố Yến đi rồi, y tá đến thay thuốc cho tay Vân Tô, mặt nàng vẫn còn hơi nóng.
Vừa rồi hộ công ở ngay sau lưng nàng, sao trước mặt người ngoài hắn lại...
Trước đây còn thấy hắn trầm ổn, thật là nhìn lầm.
Vết thương trên tay Vân Tô vẫn còn đáng sợ, chính nàng cũng không dám nhìn nhiều.
Y tá cẩn thận tháo băng gạc ra, xử lý sạch vết thương rồi thoa một lớp thuốc bột mới lên.
"Sẽ hơi đau đấy, cô bé, cố chịu nhé." Y tá nhắc Vân Tô.
Vân Tô đáp: "Vâng, không sao ạ."
"Sao hôm nay bạn trai của cô không có ở đây?" Y tá thuận miệng nói chuyện với Vân Tô.
Nếu là bình thường, người đàn ông kia chắc chắn sẽ vẻ mặt đau lòng đứng bên cạnh nhìn, còn dặn dò cô phải nhẹ tay một chút.
Vân Tô cười nói: "Anh ấy đi mua bữa sáng rồi ạ."
"Bạn trai cô đối xử với cô tốt thật đấy." Y tá chân thành cảm thán.
Vân Tô cười khẽ, không phủ nhận.
Y tá thay xong thuốc một tay cho Vân Tô, lại trêu tiếp: "Nhưng cô cũng phải giữ cho kỹ đấy, anh ấy ở trong đám các cô y tá trẻ rất được hoan nghênh, một lũ ngày nào cũng chờ anh ấy đi qua, chỉ để liếc nhìn một cái."
Đợi y tá thay xong thuốc, Cố Yến vừa lúc xách đồ ăn sáng trở về.
Thấy y tá ở phòng bệnh, Cố Yến ngạc nhiên hỏi: "Sao hôm nay lại thay thuốc sớm vậy?"
Hắn không có ở đây, lại để tỷ tỷ một mình thay thuốc, lẽ ra hắn phải ở bên cạnh canh chừng chứ.
"Hôm nay thuốc phải thay hai lần, nên sáng thay một lần." Y tá đáp lời, lại nói thêm một câu: "Ngày mai cũng như vậy."
Cố Yến nghĩ thầm, sáng mai nhất định phải ở lại phòng bệnh.
Y tá ra khỏi phòng bệnh, Cố Yến lấy cháo yến mạch sữa mà Vân Tô gọi đặt lên bàn ăn nhỏ, cùng với mấy món điểm tâm thanh đạm khác.
"Vừa rồi y tá nói là anh được hoan nghênh ở bệnh viện." Vân Tô vừa uống cháo, vừa lơ đãng nói.
Cố Yến cẩn thận kiểm tra nhiệt độ của cháo, múc từng muỗng đút cho Vân Tô, thuận miệng hỏi: "Được ai hoan nghênh?"
"Mấy cô y tá trẻ tuổi, nói là các cô ấy ngày nào cũng chờ anh đi qua quầy y tá đấy."
Tay Cố Yến cầm thìa khựng lại, nhìn Vân Tô nói: "Ta không để ý."
"À nha." Vân Tô khẽ lên tiếng.
Đây đúng là phong cách của Cố Yến, những việc không liên quan đến hắn thì hắn sẽ không để ý.
Vân Tô nghe câu trả lời này, một chút chua xót vừa nảy lên trong lòng liền bị kìm xuống.
Dưới sự chăm sóc của Cố Yến, Vân Tô ăn một bữa sáng rất ngon miệng.
Không thể không nói, kỹ năng chăm sóc bệnh nhân của Cố Yến càng ngày càng tốt.
Cố Yến ăn sáng xong, thu dọn bàn ăn, nói với Vân Tô: "Tỷ tỷ có muốn ra ngoài đi dạo không? Ở trong phòng bệnh mấy ngày rồi chắc cũng khó chịu."
Vân Tô nghĩ nghĩ, vết thương hiện giờ cũng không còn đau như lúc đầu nữa, có thể ra ngoài hít thở không khí.
Cố Yến lấy ra một chiếc áo khoác dáng dài khoác lên người Vân Tô, rồi ôm vai nàng ra khỏi phòng bệnh.
Đây là lần đầu tiên Vân Tô ra khỏi phòng bệnh từ khi nhập viện, tầng này đều là phòng bệnh riêng nên khá yên tĩnh.
Nhưng Cố Yến vẫn ôm chặt Vân Tô trong lòng, sợ người đi ngang qua không cẩn thận va vào.
Khi đến cửa thang máy, đúng lúc phải đi qua quầy y tá, Cố Yến dừng bước, cúi xuống nói với Vân Tô: "Ta đi lấy chút đồ."
"Lấy cái gì?" Vân Tô nghi ngờ hỏi.
Cố Yến nghĩ một lúc rồi đáp: "Lấy cho ngươi cái khẩu trang."
Nói xong, Cố Yến liền ôm Vân Tô đi đến quầy y tá.
Trong quầy có vài cô y tá trẻ đang trực, thấy Cố Yến đến, mắt ai nấy đều sáng lên.
Một cô đứng lên mỉm cười hỏi: "Anh cần gì ạ?"
Mấy người khác nhìn thấy cô gái Cố Yến đang ôm trong lòng, thần sắc trên mặt liền thu liễm lại đôi chút.
Mấy ngày nay chàng trai đẹp này đều đi qua chỗ này, các cô chỉ biết hắn là người nhà của một cô gái trẻ tuổi, cũng không rõ quan hệ của họ như thế nào, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc các cô ngắm trai đẹp.
Hôm nay vất vả lắm mới trông thấy chàng trai đẹp đến bắt chuyện, nhưng lại là ôm theo một cô gái, nhìn thế này thì các cô biết rõ quan hệ của hai người rồi, mọi người liền gạt bỏ hết những ý nghĩ vẩn vơ.
Cố Yến lễ phép nói: "Cho tôi xin một cái khẩu trang cho bạn gái tôi được không? Sáng sớm ngoài trời còn hơi lạnh, tôi sợ cô ấy hít phải không khí lạnh không tốt cho sức khỏe."
Nghe đến từ bạn gái, mọi người càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong lòng.
Cô y tá đứng đó khựng lại một nhịp, rồi đáp ngay: "Được chứ ạ."
Nói xong liền xoay người đi lấy một chiếc khẩu trang đưa cho Cố Yến.
"Cảm ơn." Cố Yến nhận lấy rồi mở bao ra, ngay lập tức nhẹ nhàng vén tóc Vân Tô rồi đeo khẩu trang cho nàng.
Vân Tô chỉ lộ ra đôi mắt, chớp chớp nhìn Cố Yến.
Cố Yến cười cười, nói với Vân Tô: "Đi thôi."
Mọi người ở quầy y tá nhìn bóng lưng hai người biến mất ở cửa thang máy, liền nhìn nhau đầy ý nhị.
Tình quá, thật sự là quá tình, chói mù cả mắt cẩu độc thân của các cô rồi.
Ngày gió nhẹ ấm áp thế này, lạnh ở đâu ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận