Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ
Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ - Chương 87: Thông báo (length: 7205)
Vì xếp hàng quá lâu, hiện tại đã đến giữa trưa.
Vân Tô quyết định đu quay vẫn là muốn đợi đến buổi tối đi, như vậy ở trên cao nhìn cảnh đêm sẽ càng có không khí.
Cho nên hai người quyết định buổi chiều lại đi chơi những chỗ khác, đợi đến chạng vạng lại đi xếp hàng đu quay.
Vân Tô chơi lên tinh thần tràn đầy, một chút cũng không biết mệt mỏi là cái gì, một buổi chiều đi dạo rất nhiều nơi.
Đúng như Mạnh Tri Tuyết nói, khu vui chơi hiện tại xây dựng thêm trở nên rất lớn, một ngày thậm chí chơi không hết.
Vân Tô cả ngày đều được Cố Yến chăm sóc chu đáo, trải nghiệm du ngoạn có thể nói là vô cùng thoải mái.
Lúc chạng vạng, hai người tìm một cửa hàng nghỉ ngơi.
"Đi dạo cả ngày thật là mệt." Vân Tô tìm ghế ngồi xuống, thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhìn Cố Yến vẫn còn tinh thần sung mãn không khỏi cảm thán, "Sao ngươi thể lực tốt vậy?"
Cố Yến ngồi xuống cạnh Vân Tô, cười cầm ly trà trái cây trên bàn cắm ống hút đưa cho Vân Tô.
Nhẹ giọng nói: "Nếu thật sự quá mệt chúng ta liền về trước nghỉ ngơi."
Vân Tô hút một hơi trà trái cây ngọt ngào, lắc đầu: "Ta nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi, khó khăn lắm mới đến một lần, còn nói muốn đi đu quay."
Nàng cũng chỉ là oán giận một chút thôi, chứ cũng không mệt đến nỗi không đi nổi.
Còn có chút hâm mộ Cố Yến có thể trạng tốt, đi một ngày dài, không thấy có chút mệt mỏi.
Vân Tô đang thoải mái uống nước, thổi điều hòa ngắm dòng người qua lại bên ngoài cửa sổ.
Đột nhiên nàng thấy một bóng dáng quen thuộc, nói đúng hơn là hai bóng dáng.
Không đúng, là hai bóng dáng quen thuộc, thêm một đứa trẻ... xa lạ.
Hai người so với mười hai năm trước đã già đi rất nhiều, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, xem ra cuộc sống hẳn là không tốt lắm.
Đứa trẻ khoảng mười mấy tuổi, người gầy yếu, đi trên đường cứ kéo tay áo cha mẹ, như đang đòi mua thứ gì.
"Ngươi đang nhìn cái gì?"
Nghe câu hỏi của Cố Yến, Vân Tô hồi phục tinh thần, thu ánh mắt ngoài cửa sổ lại.
Hai người kia không phải ai khác, chính là cậu mợ táng tận lương tâm của Cố Yến.
Cố Kiến An và vợ hiện tại còn dẫn theo một đứa trẻ, Vân Tô nhớ lúc đó mợ Cố Yến đúng là đang mang thai, xem ra chính là đứa trẻ kia.
Không ngờ lại gặp ở đây, thành phố này thật nhỏ, không biết có phải là nghiệt duyên hay không.
"Không có gì, chỉ xem người ta một nhà ba người vui đùa."
Nàng không có ý định nói cho Cố Yến, hai người kia không phải là một kỷ niệm đẹp, nàng hy vọng tốt nhất là Cố Yến đừng bao giờ gặp lại bọn họ.
Lúc Vân Tô nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, Cố Kiến An và vợ đang dẫn con vào một cửa hàng, hẳn là không thể dỗ được đứa trẻ mè nheo nên đành thỏa hiệp.
Đến khi Vân Tô uống gần hết cốc trà trái cây, Cố Kiến An và vợ rốt cuộc dắt đứa trẻ ra, trên tay đứa trẻ đang ôm một hộp lớn, chắc là đồ chơi mô hình các loại.
Xem ra hai vợ chồng vẫn rất cưng chiều con cái, cả nhà rõ ràng đang rất túng thiếu, nhưng ở trong khu vui chơi hàng hóa đắt đỏ vẫn mua cho con.
Ra khỏi cửa hàng, họ theo dòng người đi về phía khác, cho đến khi Vân Tô không còn nhìn thấy, nàng mới thôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không cần xuất hiện nữa thì tốt, nàng nghĩ.
Nghỉ ngơi trong quán một lúc, trời đã dần tối.
Lúc này các loại đèn đủ màu sắc của khu vui chơi đã sáng lên, trên cây ven đường cũng có những ánh đèn ấm áp như ngôi sao nhỏ, khác hẳn với bầu không khí ban ngày.
Vân Tô cảm thấy mình đã nghỉ ngơi đủ, hoàn toàn có thể chơi thêm vài giờ nữa.
Vân Tô kéo Cố Yến hào hứng đi về phía đu quay.
Đa số những người đến ngồi đu quay đều là các cặp tình nhân trẻ tuổi, nhìn đại đa số đều là sinh viên, thích quấn quít bên nhau, làm cho không khí nơi đây tràn ngập hương vị tình yêu.
Vân Tô và Cố Yến cũng hòa mình vào đám đông, như một đôi tình nhân sinh viên vô cùng đẹp đôi.
Cuối cùng cũng đến lượt hai người lên đu quay.
Trong khoang hành khách chỉ có Vân Tô và Cố Yến hai người, giống như lúc hai người đến mười hai năm trước.
"So với lúc đó khác hoàn toàn nha." Vân Tô vừa nhìn khung cảnh thành phố bên ngoài cửa kính vừa nói.
Khoang hành khách từ từ đi lên, khung cảnh thành phố bên ngoài cửa sổ còn chưa trọn vẹn, nhưng có thể thấy rõ sự phát triển vượt bậc của thành phố nhỏ lạc hậu, cũ nát trước kia.
"Đúng vậy, đã mười mấy năm rồi." Cố Yến ngồi đối diện Vân Tô, không nhìn ra ngoài cửa sổ mà chỉ nhìn cô gái đối diện, "Lúc ta lên cấp ba, nơi này còn chưa được như thế này đâu."
"Khi đó... làm sao ngươi tìm được ta?" Vân Tô do dự hỏi.
Cố Yến thả lỏng các ngón tay trên chân, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Ta cũng không biết, chỉ là muốn đến thành phố này thử vận may, bởi vì ta gặp được ngươi ở đây."
"Nhưng ta lại mất cả một mùa hè, đi khắp cả thành phố, vẫn không gặp lại được ngươi."
Vân Tô nghe mà thấy đau lòng, lúc đó Cố Yến chắc hẳn rất bất lực, không có bất cứ thông tin gì về nàng, còn không có mục tiêu để tìm.
"Tỷ tỷ, lần này khi nào thì tỷ đi?" Cố Yến dùng giọng nghiêm túc, cố chấp hỏi Vân Tô, "Tỷ chắc chắn còn sẽ đi đúng không?"
Tim Vân Tô giật thót, hắn hỏi thẳng như vậy xem ra hắn đã sớm biết, nàng còn muốn giấu được một lúc hay một lúc.
Hiện tại xem ra không cần, Cố Yến thông minh như vậy, dường như cái gì cũng bị hắn đoán được.
"Ta vẫn sẽ đi..." Vân Tô nhẫn tâm nói, nàng không thể tiếp tục lừa dối hắn được nữa.
Mười hai năm trước nàng nói với Cố Yến sẽ luôn ở bên hắn, nhưng nàng đã không làm được, hơn nữa nàng vốn không thể làm được.
Cho nên để Cố Yến chờ đợi nàng nhiều như vậy, lần này nàng không thể lại để Cố Yến như vậy nữa.
"Ta sớm muộn gì cũng phải rời đi." Giọng Vân Tô yếu ớt, thậm chí có chút không dám nhìn sắc mặt Cố Yến, "Ta..."
"Tỷ tỷ, ta thích tỷ."
Một câu của Cố Yến đã cắt ngang lời ngập ngừng của Vân Tô, đồng thời làm cho nàng không nói lên lời.
Hắn vừa mới nói cái gì, ta thích tỷ?
Vân Tô mở to mắt nhìn Cố Yến.
Lúc này đu quay đã lên rất cao, có thể nhìn toàn bộ thành phố từ cửa sổ, nhưng trong mắt hai người bên cửa sổ chỉ có nhau.
Cố Yến nhìn Vân Tô, tiếp tục nói: "Ta muốn làm bạn trai của tỷ."
Mắt Vân Tô mở to thêm một chút nữa...
"Cho dù tỷ có phải rời đi hay không, ta có thể chờ tỷ, có thể làm bạn trai của tỷ đợi tỷ, chỉ cần tỷ còn có thể quay lại, cho dù bao nhiêu năm, ta vẫn sẽ chờ tỷ."
Cố Yến thường ngày trầm ổn giờ phút này cũng thay đổi, giọng nói rõ ràng run rẩy, hai tay siết chặt lấy ống quần, cẩn thận nhìn Vân Tô, chờ đợi phản ứng của nàng.
Thấy Vân Tô im lặng rất lâu, Cố Yến đứng dậy, ngồi xổm trước mặt Vân Tô, ngước đôi mắt sáng ngời nhìn nàng.
Giọng lo lắng dò hỏi: "Tỷ tỷ, được không?"
Vân Tô quyết định đu quay vẫn là muốn đợi đến buổi tối đi, như vậy ở trên cao nhìn cảnh đêm sẽ càng có không khí.
Cho nên hai người quyết định buổi chiều lại đi chơi những chỗ khác, đợi đến chạng vạng lại đi xếp hàng đu quay.
Vân Tô chơi lên tinh thần tràn đầy, một chút cũng không biết mệt mỏi là cái gì, một buổi chiều đi dạo rất nhiều nơi.
Đúng như Mạnh Tri Tuyết nói, khu vui chơi hiện tại xây dựng thêm trở nên rất lớn, một ngày thậm chí chơi không hết.
Vân Tô cả ngày đều được Cố Yến chăm sóc chu đáo, trải nghiệm du ngoạn có thể nói là vô cùng thoải mái.
Lúc chạng vạng, hai người tìm một cửa hàng nghỉ ngơi.
"Đi dạo cả ngày thật là mệt." Vân Tô tìm ghế ngồi xuống, thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhìn Cố Yến vẫn còn tinh thần sung mãn không khỏi cảm thán, "Sao ngươi thể lực tốt vậy?"
Cố Yến ngồi xuống cạnh Vân Tô, cười cầm ly trà trái cây trên bàn cắm ống hút đưa cho Vân Tô.
Nhẹ giọng nói: "Nếu thật sự quá mệt chúng ta liền về trước nghỉ ngơi."
Vân Tô hút một hơi trà trái cây ngọt ngào, lắc đầu: "Ta nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi, khó khăn lắm mới đến một lần, còn nói muốn đi đu quay."
Nàng cũng chỉ là oán giận một chút thôi, chứ cũng không mệt đến nỗi không đi nổi.
Còn có chút hâm mộ Cố Yến có thể trạng tốt, đi một ngày dài, không thấy có chút mệt mỏi.
Vân Tô đang thoải mái uống nước, thổi điều hòa ngắm dòng người qua lại bên ngoài cửa sổ.
Đột nhiên nàng thấy một bóng dáng quen thuộc, nói đúng hơn là hai bóng dáng.
Không đúng, là hai bóng dáng quen thuộc, thêm một đứa trẻ... xa lạ.
Hai người so với mười hai năm trước đã già đi rất nhiều, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, xem ra cuộc sống hẳn là không tốt lắm.
Đứa trẻ khoảng mười mấy tuổi, người gầy yếu, đi trên đường cứ kéo tay áo cha mẹ, như đang đòi mua thứ gì.
"Ngươi đang nhìn cái gì?"
Nghe câu hỏi của Cố Yến, Vân Tô hồi phục tinh thần, thu ánh mắt ngoài cửa sổ lại.
Hai người kia không phải ai khác, chính là cậu mợ táng tận lương tâm của Cố Yến.
Cố Kiến An và vợ hiện tại còn dẫn theo một đứa trẻ, Vân Tô nhớ lúc đó mợ Cố Yến đúng là đang mang thai, xem ra chính là đứa trẻ kia.
Không ngờ lại gặp ở đây, thành phố này thật nhỏ, không biết có phải là nghiệt duyên hay không.
"Không có gì, chỉ xem người ta một nhà ba người vui đùa."
Nàng không có ý định nói cho Cố Yến, hai người kia không phải là một kỷ niệm đẹp, nàng hy vọng tốt nhất là Cố Yến đừng bao giờ gặp lại bọn họ.
Lúc Vân Tô nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, Cố Kiến An và vợ đang dẫn con vào một cửa hàng, hẳn là không thể dỗ được đứa trẻ mè nheo nên đành thỏa hiệp.
Đến khi Vân Tô uống gần hết cốc trà trái cây, Cố Kiến An và vợ rốt cuộc dắt đứa trẻ ra, trên tay đứa trẻ đang ôm một hộp lớn, chắc là đồ chơi mô hình các loại.
Xem ra hai vợ chồng vẫn rất cưng chiều con cái, cả nhà rõ ràng đang rất túng thiếu, nhưng ở trong khu vui chơi hàng hóa đắt đỏ vẫn mua cho con.
Ra khỏi cửa hàng, họ theo dòng người đi về phía khác, cho đến khi Vân Tô không còn nhìn thấy, nàng mới thôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không cần xuất hiện nữa thì tốt, nàng nghĩ.
Nghỉ ngơi trong quán một lúc, trời đã dần tối.
Lúc này các loại đèn đủ màu sắc của khu vui chơi đã sáng lên, trên cây ven đường cũng có những ánh đèn ấm áp như ngôi sao nhỏ, khác hẳn với bầu không khí ban ngày.
Vân Tô cảm thấy mình đã nghỉ ngơi đủ, hoàn toàn có thể chơi thêm vài giờ nữa.
Vân Tô kéo Cố Yến hào hứng đi về phía đu quay.
Đa số những người đến ngồi đu quay đều là các cặp tình nhân trẻ tuổi, nhìn đại đa số đều là sinh viên, thích quấn quít bên nhau, làm cho không khí nơi đây tràn ngập hương vị tình yêu.
Vân Tô và Cố Yến cũng hòa mình vào đám đông, như một đôi tình nhân sinh viên vô cùng đẹp đôi.
Cuối cùng cũng đến lượt hai người lên đu quay.
Trong khoang hành khách chỉ có Vân Tô và Cố Yến hai người, giống như lúc hai người đến mười hai năm trước.
"So với lúc đó khác hoàn toàn nha." Vân Tô vừa nhìn khung cảnh thành phố bên ngoài cửa kính vừa nói.
Khoang hành khách từ từ đi lên, khung cảnh thành phố bên ngoài cửa sổ còn chưa trọn vẹn, nhưng có thể thấy rõ sự phát triển vượt bậc của thành phố nhỏ lạc hậu, cũ nát trước kia.
"Đúng vậy, đã mười mấy năm rồi." Cố Yến ngồi đối diện Vân Tô, không nhìn ra ngoài cửa sổ mà chỉ nhìn cô gái đối diện, "Lúc ta lên cấp ba, nơi này còn chưa được như thế này đâu."
"Khi đó... làm sao ngươi tìm được ta?" Vân Tô do dự hỏi.
Cố Yến thả lỏng các ngón tay trên chân, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Ta cũng không biết, chỉ là muốn đến thành phố này thử vận may, bởi vì ta gặp được ngươi ở đây."
"Nhưng ta lại mất cả một mùa hè, đi khắp cả thành phố, vẫn không gặp lại được ngươi."
Vân Tô nghe mà thấy đau lòng, lúc đó Cố Yến chắc hẳn rất bất lực, không có bất cứ thông tin gì về nàng, còn không có mục tiêu để tìm.
"Tỷ tỷ, lần này khi nào thì tỷ đi?" Cố Yến dùng giọng nghiêm túc, cố chấp hỏi Vân Tô, "Tỷ chắc chắn còn sẽ đi đúng không?"
Tim Vân Tô giật thót, hắn hỏi thẳng như vậy xem ra hắn đã sớm biết, nàng còn muốn giấu được một lúc hay một lúc.
Hiện tại xem ra không cần, Cố Yến thông minh như vậy, dường như cái gì cũng bị hắn đoán được.
"Ta vẫn sẽ đi..." Vân Tô nhẫn tâm nói, nàng không thể tiếp tục lừa dối hắn được nữa.
Mười hai năm trước nàng nói với Cố Yến sẽ luôn ở bên hắn, nhưng nàng đã không làm được, hơn nữa nàng vốn không thể làm được.
Cho nên để Cố Yến chờ đợi nàng nhiều như vậy, lần này nàng không thể lại để Cố Yến như vậy nữa.
"Ta sớm muộn gì cũng phải rời đi." Giọng Vân Tô yếu ớt, thậm chí có chút không dám nhìn sắc mặt Cố Yến, "Ta..."
"Tỷ tỷ, ta thích tỷ."
Một câu của Cố Yến đã cắt ngang lời ngập ngừng của Vân Tô, đồng thời làm cho nàng không nói lên lời.
Hắn vừa mới nói cái gì, ta thích tỷ?
Vân Tô mở to mắt nhìn Cố Yến.
Lúc này đu quay đã lên rất cao, có thể nhìn toàn bộ thành phố từ cửa sổ, nhưng trong mắt hai người bên cửa sổ chỉ có nhau.
Cố Yến nhìn Vân Tô, tiếp tục nói: "Ta muốn làm bạn trai của tỷ."
Mắt Vân Tô mở to thêm một chút nữa...
"Cho dù tỷ có phải rời đi hay không, ta có thể chờ tỷ, có thể làm bạn trai của tỷ đợi tỷ, chỉ cần tỷ còn có thể quay lại, cho dù bao nhiêu năm, ta vẫn sẽ chờ tỷ."
Cố Yến thường ngày trầm ổn giờ phút này cũng thay đổi, giọng nói rõ ràng run rẩy, hai tay siết chặt lấy ống quần, cẩn thận nhìn Vân Tô, chờ đợi phản ứng của nàng.
Thấy Vân Tô im lặng rất lâu, Cố Yến đứng dậy, ngồi xổm trước mặt Vân Tô, ngước đôi mắt sáng ngời nhìn nàng.
Giọng lo lắng dò hỏi: "Tỷ tỷ, được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận