Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ

Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ - Chương 104: Bút ký (length: 7237)

Đêm đó Vân Tô vẫn ở lại Cố gia.
Cố Nhạc Dương chơi một chút buổi trưa, sớm đã về phòng ngủ.
Theo yêu cầu nằng nặc của Cố Nhạc Dương, Vân Tô đưa hắn về phòng dỗ ngủ ngon, mới trở về phòng mình.
Không biết vô tình hay cố ý, Phương Minh Tuệ sắp xếp cho Vân Tô phòng khách ngay cạnh phòng Cố Yến.
Chiều hôm nay Vân Tô cũng từng qua phòng Cố Yến, hai phòng có chung một ban công nhỏ ở ngoài cửa sổ.
Vân Tô ngồi ghế treo ở ban công hóng gió đêm, đối diện là phòng Cố Yến.
Phòng Cố Yến trang trí đơn giản, ban công cũng chỉ có vài cây xanh và một chiếc ghế nằm.
Cửa kính ban công đối diện đóng kín, kéo rèm, không thấy được tình hình bên trong.
Vân Tô đang nhìn chằm chằm cánh cửa kính đóng kín, bỗng nhiên rèm bên trong bị kéo ra.
Ánh đèn phòng ngủ xuyên qua cửa kính chiếu ra ban công, Vân Tô thấy rõ nam sinh dưới ánh đèn, ánh mắt hai người vừa hay chạm nhau.
Cố Yến nhìn thấy Vân Tô ngồi trong bóng tối, khựng lại một chút, rồi trực tiếp đẩy cửa đi đến gần ban công chỗ Vân Tô.
Cố Yến vừa tắm xong, mặc áo choàng tắm lụa màu xanh sẫm, tóc còn hơi ẩm.
"Tỷ tỷ." Hắn khoác tay lên lan can ban công, nghiêng người sang phía Vân Tô, ngọt ngào gọi một tiếng.
Vân Tô cũng đứng dậy đến lan can, giống Cố Yến chống hai tay lên lan can dựa vào.
Phòng hai người ở tầng hai, hai ban công cách nhau khoảng nửa mét, hai người cứ vậy đứng không gần không xa.
"Tối nay ngươi nói chuyện với dì Phương rất lâu, bình thường hai người cũng thường tâm sự vậy sao?"
Buổi tối khi Vân Tô cùng Cố Nhạc Dương tản bộ trong vườn hoa, đi ngang cửa sổ kính sát đất phòng khách, vừa hay nhìn thấy Phương Minh Tuệ và Cố Yến đang ngồi trong phòng khách.
Cố Yến kinh ngạc hỏi: "Ngươi nghe được?"
"Không có, ta chỉ là thấy từ ngoài cửa sổ thôi."
Ở vườn hoa không thể nghe được tiếng từ phòng khách, nhưng nàng vừa hay nhìn thấy Phương Minh Tuệ xoa khóe mắt, biểu tình Cố Yến cũng rất nghiêm túc.
Nàng đoán hai mẹ con có lẽ đang nói chuyện quan trọng, chờ đến khi hai người nói xong, nàng cùng Cố Nhạc Dương dạo trong vườn gần một tiếng mới về.
"Mẹ ta... nàng biết thân phận của ngươi."
"Vừa nãy các ngươi đang nói chuyện này?" Vân Tô thực ra sớm đã biết mình lộ, thêm chuyện sáng nay quá khó tin kia.
Nàng khẩn trương hỏi: "Dì Phương có nói gì không?"
Không phải ai cũng như Cố Yến, có thể thản nhiên tiếp nhận chuyện này.
Hơn nữa mười mấy năm trước nàng và Phương Minh Tuệ là ngang hàng, giờ nàng chỉ có thể một tiếng dì Phương, ai cũng sẽ thấy có chút kỳ lạ.
Cố Yến cong mắt cười, nhẹ nhàng nói: "Ngươi đừng lo, nàng không hỏi gì, ta cũng không tiết lộ nhiều, chỉ là sợ ngươi khó xử, nàng muốn giúp thôi."
Vân Tô nhẹ nhõm hẳn, Phương Minh Tuệ không hổ là phong cách quý phái, gặp biến không kinh.
"Nhắc đến chuyện này, cái vòng..." Cố Yến nhíu mày, lo lắng nhìn cổ tay trống không của Vân Tô, "Từ chiều tháo ra đến giờ vẫn chưa đeo vào?"
Vân Tô tay phải vuốt ve cổ tay trái, khẽ lắc đầu: "Thời gian ta tháo vòng tay lâu nhất không quá 10 tiếng, lần này ta muốn thử xem."
Dù kết quả thế nào, nàng vẫn muốn thử.
Không thể để bản thân cứ mãi luẩn quẩn, nàng cũng không muốn ngày mai sẽ phải ra nước ngoài.
"Có phải sẽ rời đi?"
Giọng Cố Yến rất nhỏ, như muốn tan trong gió đêm.
Nhưng Vân Tô vẫn nghe được.
"Ta hứa dù có xa cách cũng sẽ tìm cách trở về gặp ngươi." Vân Tô đưa tay ngoắc ngón tay Cố Yến đang để trên lan can, "Ta cam đoan."
Nàng biết Cố Yến rất thiếu cảm giác an toàn, chuyện này nhắc rất nhiều lần rồi.
Thực ra nàng cũng vậy.
Dù bây giờ nàng nói chắc chắn, nhưng tương lai sẽ thế nào, ai biết được.
Tay Vân Tô bị Cố Yến nắm ngược lại, lòng bàn tay Cố Yến rất nóng, làm mu bàn tay nàng hơi nóng theo.
"Tỷ tỷ, ta thích ngươi."
Vân Tô bất ngờ bị thổ lộ nên sững sờ.
Thấy Vân Tô im lặng, Cố Yến cố chấp nhìn vào mắt nàng, như đang mong chờ điều gì.
"Ngươi sao vậy?" Vân Tô ngơ ngác hỏi.
Cố Yến thất vọng cụp mắt xuống, ngượng ngùng hỏi, "Hôm nay ngươi có phải đều nói thích Cố Nhạc Dương không?"
Cho nên cũng có thể nói với hắn.
Không, là phải chỉ nói với hắn.
Vân Tô chợt hiểu ra, thì ra hắn vẫn đang ghen tị a!
Cố Yến nhìn thì rất chín chắn, kết quả lại so đo như trẻ con? Huống chi đó lại là em trai hắn.
Nhưng Vân Tô thấy đáng yêu quá.
Thấy hắn ngượng ngùng nói thích nàng, hóa ra là muốn nghe nàng đáp lại.
"Cố Yến." Vân Tô chọc chọc tay Cố Yến, hứng thú nói, "Tối nay món ăn có phải cho nhiều dấm chua không vậy? Sao giờ trong không khí vẫn còn mùi chua vậy?"
Cố Yến chớp mắt vô tội nói: "Một mình ta ăn nhiều dấm chua."
Người ta đã nhận rồi, Vân Tô hết cách.
"Sao vẫn ngây thơ thế, Tiểu Yến."
"Ta nhịn không được." Cố Yến trả lời thẳng thắn, "Ngây thơ quá... Tỷ tỷ không vui sao?"
"Không có." Vân Tô vội vàng phủ nhận.
Sao lại thế này?
Cố Yến nói gì nàng cũng thấy đáng yêu, ngây thơ một chút cũng rất bình thường.
"Ta rất thích."
"Thích cái gì?"
"Thích ngươi, thích ngươi nhất, chỉ thích ngươi." Vừa nói Vân Tô lại ngượng trước.
"Được rồi, ta đi ngủ đây."
Nói xong rút tay ra khỏi tay Cố Yến, nhìn hắn nói: "Ngủ ngon."
Cố Yến không buông tay, luyến tiếc nói: "Tỷ tỷ ngủ ngon."
Vân Tô xoay người muốn đi, ngập ngừng rồi lại quay lại.
Nhẹ nhàng đưa ngón tay lên môi mình chạm một chút, rồi chạm lên trán Cố Yến.
"Hôn ngủ ngon."
Cố Yến trở về phòng mình đã lâu, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt.
Ngẩn ngơ đi tới đi lui trước giường.
Cuối cùng tỉnh táo ngồi xuống giường, rồi đưa tay sờ lên trán.
Còn sớm để ngủ, Cố Yến cười ngốc một hồi lâu mới ngồi xuống bàn.
Trên bàn có mấy giá sách nhỏ, đặt đầy những quyển sách được xếp ngay ngắn.
Nhìn hàng sách đó, rất nhiều từ ngữ thu hút sự chú ý.
Thuyết tương đối, bí ẩn lỗ sâu, xuyên không gian, hình dạng thời gian,... tất cả đều liên quan đến những thứ này.
Trên bàn còn một quyển sách mở, chưa gấp lại, phía trên chi chít những dòng ghi chú.
Cố Yến bật đèn bàn, mở cuốn sổ ghi chép bên cạnh ra, cầm bút, tiếp tục xem quyển sách đã bị lật rất nhiều lần kia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận