Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ

Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ - Chương 30: Thiếu tâm nhãn nhi (length: 8090)

Vân Tô hiện tại gặp phải chuyện xấu hổ.
Đương nhiên người đối diện nàng là Mạnh Tri Tuyết trông còn có vẻ lúng túng hơn cả nàng.
Đến giờ cơm tối, nàng vẫn như trước đến sớm ở nhà ăn giữ chỗ ngồi, chờ Mạnh Tri Tuyết cùng nhau ăn cơm.
Mạnh Tri Tuyết vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, hai người chuẩn bị im lặng ăn cơm.
Một chàng trai cao lớn vạm vỡ mặc đồ quân sự, vượt qua đám đông trong phòng ăn, nhắm chính xác trực tiếp chạy tới trước mặt các nàng.
Nói chính xác là trước mặt Mạnh Tri Tuyết.
Làn da chàng trai màu tiểu mạch khỏe khoắn, khi cười lên một hàm răng trắng lộ ra hết sức tươi rói.
Lúc này, hắn liền cười toe toét để lộ hàm răng trắng như ngọc ngồi xuống bên cạnh Mạnh Tri Tuyết nói chuyện.
"Tiểu Tuyết, tớ có thể cùng các cậu ăn cơm được không?"
"Không thể, tớ đang cùng học tỷ ăn cơm, cậu đi chỗ khác đi." Mạnh Tri Tuyết từ chối rất kiên quyết.
Chàng trai cao lớn vạm vỡ kia lập tức rụt hàm răng về, thậm chí khóe miệng còn hơi xệ xuống.
Hắn nhìn Vân Tô xin lỗi nói: "Học tỷ, ngại quá, làm phiền hai người rồi."
Vân Tô không quan trọng khẽ lắc đầu: "Không sao."
Vân Tô nói xong, chàng trai kia lại tiếp tục nhìn Mạnh Tri Tuyết nghiêng người nhìn chằm chằm nàng.
Giọng nói có phần ấm ức lên án: "Tiểu Tuyết, sao cậu làm gì cũng không trả lời tin nhắn của tớ, tớ gửi cho cậu nhiều lắm tin nhắn, cậu không trả lời lấy một tin."
Mạnh Tri Tuyết như thể muốn trợn trắng mắt, nhưng cuối cùng nhịn xuống, chỉ nói bằng giọng nghiến răng nghiến lợi.
"Tớ trả lời cậu bao nhiêu rồi, là do cậu thích nhắn đó thôi! Cậu có thể bớt nhắn tin đi được không?"
Ai lại có chuyện đi tắm cũng nhắn tin, uống mấy ngụm nước cũng nhắn tin với cô chứ? Mấy cái đó có liên quan gì tới cô đâu chứ!
Chàng trai kia nghe vậy lại càng ấm ức, thân thể cao lớn đứng trước cô gái nhỏ Mạnh Tri Tuyết trông hết sức ủ rũ.
Giọng nói càng ngày càng yếu: "Tớ chỉ là muốn chia sẻ với cậu thôi."
"Hơn nữa cậu lại chẳng thèm ăn cơm cùng tớ, hôm nay tớ vất vả lắm mới tìm được cậu đó."
"Chúng ta dù sao cũng là bạn học bao nhiêu năm, lại còn là đồng hương, không ngờ lên đại học, muốn gặp cậu khó vậy luôn."
Giọng chàng trai có chút phiền muộn, ánh mắt oán hờn nhìn Mạnh Tri Tuyết.
Vân Tô cảm thấy lúc này nàng nên rời đi... nàng ngồi đối diện nhìn cảnh này thật có vẻ không hay lắm.
Nhưng Mạnh Tri Tuyết còn lúng túng hơn cả nàng, vẻ mặt khó xử nhìn Vân Tô: "Học tỷ, đây là bạn học hồi cấp ba của em, em không ngờ là cậu ấy sẽ tới tìm em, thật ngại quá, cậu ấy chỉ hơi thiếu tâm ý chút thôi."
"Không sao, cậu bảo bạn em cùng nhau ăn cơm đi, các em có thể ăn cơm xong rồi trò chuyện."
Vân Tô nghĩ bụng, đợi bọn họ ăn cơm xong để cô đi là được rồi.
Mạnh Tri Tuyết bảo 'thiếu tâm ý' kia đi lấy phần cơm, chấp thuận cho hắn ngồi lại đây cùng nhau ăn.
'Thiếu tâm ý' vui vẻ chạy đi, lúc quay lại ngồi cạnh Mạnh Tri Tuyết ăn trông rất là vui vẻ.
"Vậy sau này tớ cũng có thể ăn cơm cùng các cậu được không?" 'Thiếu tâm ý' lại cười lộ cả hàm răng trắng kia.
"Không được, cậu không thể ăn cùng bạn học của cậu sao?"
Lời của Mạnh Tri Tuyết hình như có tác dụng, 'thiếu tâm ý' lại rụt lại lẳng lặng ăn cơm.
Một lát sau, hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua. . . Vân Tô?
Vân Tô: ?
'Thiếu tâm ý' vẻ mặt ngây thơ nói: "Tớ cảm giác hình như đã gặp cậu ở đâu rồi thì phải."
Vân Tô: ? ? ?
Nói gì vậy chứ?
"Vừa nãy tớ liếc thấy đã cảm thấy hơi quen mắt rồi, giờ nhìn kỹ lại đúng là trông rất quen." 'Thiếu tâm ý' quan sát Vân Tô rất tỉ mỉ, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ, "Chỉ là nghĩ mãi không ra đã gặp ở đâu."
Vân Tô cảm thấy mình không đến mức có bộ mặt đại chúng vậy chứ.
Sao có thể gặp qua nàng? Trừ phi là mấy ngày hôm trước? Mà nếu vậy cũng có thể quên sao?
Vậy thì đúng là đồ thiếu tâm ý thật rồi.
Mạnh Tri Tuyết bên cạnh không nhịn được buông đũa xuống, phồng má trừng 'thiếu tâm ý'.
Thanh âm lớn tiếng: "Thiệu Tuấn, rốt cuộc cậu muốn làm gì hả?"
Vừa dứt lời Vân Tô và Thiệu Tuấn cùng nhau ngẩn người.
Thiệu Tuấn?
Tên này quen quen, hơn một tháng trước, có một cậu nhóc mập mạp đứng trước mặt nàng nói, cậu ta tên Thiệu Tuấn.
Thiệu Tuấn bị Mạnh Tri Tuyết quát, lại trở nên ấm ức ba ba: "Tớ chỉ là thật sự thấy rất quen mắt thôi mà."
Vân Tô đỡ trán, đương nhiên là quen mắt rồi.
Hắn nói mình và Mạnh Tri Tuyết là đồng hương, vậy tức là người Đông Bình, xem ra cái tên thiếu tâm ý này chính là cậu nhóc mập mạp đó.
Bọn họ chỉ gặp nhau vài lần, hơn nữa đã lâu như vậy, Thiệu Tuấn hồi đó còn nhỏ, nhất thời một chốc hẳn không nhớ ra cũng là lẽ thường tình.
Cũng không biết bây giờ hắn còn nhớ Cố Yến hay không nữa.
Bất quá lời này Vân Tô khẳng định không thể hỏi, hỏi thì lộ liền.
"Cậu chắc là nhớ nhầm rồi, tớ không nhớ đã từng gặp cậu."
Vân Tô định đánh trống lảng, hy vọng hắn đừng có đi hồi tưởng lại làm gì nếu mà nhớ ra thật thì nàng cũng không có cách nào giải thích được.
Ai biết lại có thể trùng hợp như vậy, còn chưa kịp nhìn thấy Cố Yến thì lại gặp được bạn học mẫu giáo của hắn.
"Thật sao?" Thiệu Tuấn vẻ mặt hết sức nghi hoặc khó hiểu, hiển nhiên không cho rằng mình nhớ nhầm.
Mạnh Tri Tuyết thu dọn bàn ăn đứng dậy, xem như không thèm nhìn Thiệu Tuấn bên cạnh, trực tiếp nói chuyện với Vân Tô.
"Học tỷ, em ăn xong rồi, chúng ta đi thôi."
"Được."
Vân Tô giờ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, cũng không để ý tới Thiệu Tuấn đang còn đăm chiêu suy nghĩ, thu dọn đồ đạc xong cùng Mạnh Tri Tuyết rời đi.
Thiệu Tuấn nhìn bóng dáng Tiểu Tuyết rõ ràng không thèm để ý tới mình, không biết bản thân lại làm gì chọc giận nàng rồi.
Đành phải bước chân nhỏ, lẽo đẽo đi theo phía sau các nàng.
Hắn thấy cái vị học tỷ kia quen mắt thật mà? Vì sao hai người họ đều không tin vậy?
Thật sự là cảm thấy đã gặp rồi.
Thiệu Tuấn cảm thấy rất buồn bực, càng nghĩ càng không ra, mà Tiểu Tuyết thì lại không thèm để ý đến hắn.
Đến tận gần ký túc xá nữ rồi Tiểu Tuyết cũng không quay đầu liếc hắn một cái, hắn sao mà thảm vậy chứ!
Bọn họ từ mẫu giáo đến hết cấp ba đều là bạn học chung lớp, còn là hàng xóm, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, có tách ra nhau bao giờ đâu.
Lên đại học, ngành học khác nhau, không thường xuyên gặp được nhau, hắn cũng chỉ có thể nhắn WeChat mọi lúc mọi nơi để biểu lộ sự nhớ nhung, mà Tiểu Tuyết còn không thèm trả lời hắn!
Thiệu Tuấn đâu có chịu nổi cái khổ chia ly như vậy.
Hắn thê lương nhìn theo bóng lưng Tiểu Tuyết, hồi tưởng lại quãng thời gian vui vẻ bên nhau của cả hai.
Từ mẫu giáo.
Hả? Mẫu giáo?
Cái vị học tỷ kia chẳng phải đã từng gặp ở mẫu giáo sao? Còn cho hắn ăn bánh ngọt! Lớn lên rồi trông giống quá trời luôn!
Chị của Cố Yến.
Thiệu Tuấn lấy điện thoại ra mở khung chat với Cố Yến.
Không khỏi lại thổn thức một phen.
Hắn cảm thấy duyên phận thật là diệu kỳ, trước kia làm bạn mẫu giáo với Cố Yến, giờ còn có thể thành bạn đại học.
Lúc Cố Yến rời Đông Bình đi, cả hai đã không còn liên lạc gì, hắn gần như quên mất người này.
Nhưng Cố Yến vào hè năm lớp 10 thì trở về Đông Bình, tuy không biết cậu về làm gì, cũng chỉ một mình cậu, hè đó Cố Yến ở Đông Bình hơn một tháng.
Lúc đó hai người vô tình gặp lại, rồi lại có liên lạc với nhau, Thiệu Tuấn cảm thấy bạn bè thân hồi nhỏ thì vẫn là bạn tốt thôi mà, hơn nữa Cố Yến cậu ta đánh nhau cũng giỏi mà học cũng giỏi nữa chứ.
Thiệu Tuấn cảm thấy Cố Yến chính là huynh đệ tốt của mình, sau khi Cố Yến rời Đông Bình, cả hai vẫn giữ liên lạc, cho đến đại học.
Thiệu Tuấn vốn là vì Mạnh Tri Tuyết mới thi vào An Đại, không ngờ ngoài ý muốn có thêm thu hoạch, người huynh đệ tốt của mình cũng ở đây!
Thiệu Tuấn: [huynh đệ tốt, tớ thấy một người, trông y hệt chị cậu ngày xưa.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận