Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ

Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ - Chương 79: Chó con (length: 7195)

Phó Lương Trạch vừa nói ra lời này, sắc mặt của Vân Tô đều thay đổi.
Nhưng nàng lại có chút chột dạ không thể phản bác, dù sao lời Phó Lương Trạch nói là sự thật, hơn nữa nàng còn cố ý.
Phó Lương Trạch nhíu mày nhìn vẻ mặt nghẹn khuất của Vân Tô.
Càng lộ rõ sự tinh nghịch của một nam sinh ở độ tuổi này.
Vân Tô đang định phớt lờ lời hắn nói, lên kế hoạch xem làm cách nào để lấy lại túi của mình.
Đột nhiên trước mắt bị một bóng đen cao lớn bao phủ.
Vân Tô nhìn lên.
Vừa lúc nghe người tới lên tiếng: "Tỷ tỷ, hắn bắt nạt ngươi?"
Vân Tô giật mình nhìn Cố Yến xuất hiện bên cạnh nàng.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Cố Yến chưa kịp trả lời, Phó Lương Trạch đã cướp lời: "Ai bắt nạt nàng?"
Cố Yến không để ý đến hắn, ánh mắt từ đầu đến cuối không hề rời khỏi Vân Tô nửa bước.
"Tỷ tỷ, ta đi theo ngươi tới." Giọng Cố Yến không lớn, có chút ngập ngừng.
Đi theo nàng tới?
Vân Tô từ sân vận động đi ra liền trực tiếp tìm đến chỗ của Văn Đình mà đến.
Nói như vậy, nàng vừa ra cửa, Cố Yến đã đi ngay sau lưng nàng?
Còn bí mật theo dõi nàng.
Mãi đến khi Phó Lương Trạch xuất hiện, Cố Yến mới lộ mặt.
"Ngươi theo dõi ta à?" Giọng Vân Tô nhàn nhạt, không nghe ra hờn giận.
Nhưng Cố Yến lại luống cuống.
"Không có... Không phải, ta chỉ là..." Cố Yến nói năng lộn xộn, sợ làm Vân Tô tức giận.
"A..." Một tiếng cười nhẹ đánh gãy lời Cố Yến.
Vân Tô và Cố Yến đều nhìn về phía Văn Đình đang ngồi.
"Nhanh như vậy đã gặp lại rồi, Cố đồng học."
Cố Yến liếc nhìn nàng một cái, sắc mặt trở nên không vui.
Quay sang nói với Vân Tô: "Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi."
Vân Tô thật ra cũng muốn rời đi, nàng thực sự không muốn giằng co với hai mẹ con này ở đây.
Nhưng mà...
Vân Tô nhìn vẻ mặt chán ghét của Cố Yến đối với hai người kia.
Cảm thấy áy náy, vờ như kinh ngạc nói: "Phu nhân, thật trùng hợp, túi của chúng ta lại giống nhau."
Nói rồi Vân Tô đưa tay chỉ vào dấu hiệu phía sau túi.
Văn Đình thấy thế đồng tử lập tức co rút, nhanh chóng cầm lấy chiếc túi đang đặt trên bàn.
Mở túi ra xem, bên trong chỉ có mấy gói khăn giấy.
Vân Tô không ngờ nàng phản ứng lại lớn như vậy.
Nàng còn chưa nói gì thêm, Văn Đình đã mở túi ra kiểm tra.
"Sao vậy, mẹ?" Phó Lương Trạch cũng thấy được sự căng thẳng quá mức của Văn Đình.
Văn Đình giơ túi trong tay lên, giọng có chút lạnh: "Diệp tiểu thư cầm nhầm túi rồi sao?"
Trong lòng Vân Tô căng thẳng, đến lúc phải trổ tài diễn xuất.
Nàng vẻ mặt nghi ngờ nhìn qua nhìn lại, rồi mở chiếc túi mình đang cầm.
Kinh ngạc kêu lên: "A, đúng là cầm nhầm."
Văn Đình nhanh chóng đi đến cầm lấy chiếc túi trên tay Vân Tô.
Vân Tô giải thích: "Chắc là vừa nãy ở chỗ rửa tay để chung, ta nhìn nhầm rồi, thật xin lỗi."
Văn Đình đổi lại túi trong tay, vẻ ưu nhã thường ngày đã có chút mất tự nhiên.
"Diệp tiểu thư thật là bất cẩn."
Nàng vừa nói vừa mở túi của mình ra kiểm tra một lượt.
Đến khi sờ thấy hai túi nylon bên trong mới thở phào nhẹ nhõm.
Vân Tô thấy vậy, nhân cơ hội nói: "Vậy chúng ta không làm phiền nữa."
Nói rồi nàng kéo Cố Yến rời khỏi phòng ăn.
Phó Lương Trạch nhìn hai người rời đi, mới mở miệng hỏi Văn Đình.
"Mẹ, mẹ từng gặp Cố Yến rồi sao? Sao mẹ lại biết hắn?"
Văn Đình ôm chiếc túi vào lòng, che chắn cẩn thận, rồi mới nhìn Phó Lương Trạch.
Lấp lửng trả lời: "Trước kia Thi Vũ nói qua, nên quen biết."
Phó Lương Trạch nhíu mày: "Vậy sao vừa rồi mẹ lại nói gặp lại?"
Văn Đình cười nói: "Đi đến trường học của bọn họ một chuyến, lại đụng mặt."
"Vậy mẹ đến trường bọn họ làm gì?"
Văn Đình nghe Phó Lương Trạch hỏi liền chuyển đề tài.
Dịu giọng hỏi: "Hai ngày nữa con phải về trường học đúng không?"
Phó Lương Trạch càng nghĩ càng thấy không đúng, Văn Đình không có lý do gì đến trường đại học này, mà khi hỏi còn không trả lời.
Rõ ràng là có chuyện gì đó không thể để hắn biết.
Phó Lương Trạch tạm thời dẹp sự tò mò của mình lại, trả lời câu hỏi của Văn Đình: "Đúng vậy, ngày mốt con đi."
Ánh mắt Văn Đình thoáng hiện vẻ không nỡ, miễn cưỡng cười:
"Ai, hai mẹ con mình từ nhỏ đã xa cách nhiều hơn gần gũi, con mới về được mấy hôm lại muốn đi rồi." Văn Đình nói rồi, khóe mắt còn ngấn lệ, "Không nói nữa, gọi chút đồ ăn đi, hai mẹ con mình ăn bữa cơm riêng."
Phó Lương Trạch có chút không biết làm sao, không biết đối mặt với những trường hợp ôn nhu như vậy.
Đành phải cầm thực đơn gọi phục vụ chọn món ăn, trong lòng vẫn nhớ chuyện Văn Đình đến gặp Cố Yến.
Người này từ sau khi hắn về nước liền thường xuyên xuất hiện trước mặt hắn, cứ như hai người có cái nghiệt duyên gì đó.
Bây giờ đến mẹ hắn cũng có quan hệ với người này.
——— Vân Tô dẫn Cố Yến ra ngoài đi trên đường.
Cố Yến vẫn cẩn thận quan sát Vân Tô.
"Ngươi nhìn gì vậy?" Vân Tô hỏi.
Ánh mắt Cố Yến như bị bỏng, lập tức không biết nên nhìn đi đâu.
"Không có, ta... sợ ngươi giận."
Giọng Cố Yến mềm mại như một cơn gió thoảng qua tai Vân Tô.
Hắn tiếp tục giải thích: "Ta thấy ngươi vội vàng đi ra, sợ ngươi có chuyện gì, lại càng sợ ngươi gặp nguy hiểm, nghĩ rằng ta có thể giúp được, nên mới đi theo."
"Tỷ tỷ, ngươi đừng giận mà."
Vân Tô nghe giọng nói đáng thương của Cố Yến, cảm thấy có phải nhân vật này có chút bị sụp đổ không?
Trong nguyên tác, Cố Yến từ nhỏ đã là một nam thần băng giá cơ mà.
Sao bây giờ lại, lại... như một chú chó nhỏ vậy?
Nhưng thật ra nàng căn bản không có tức giận.
Nàng biết Cố Yến cho dù có theo dõi nàng, cũng chỉ là vì lo lắng cho nàng thôi.
Vân Tô vỗ vỗ tay Cố Yến, cười nói: "Được rồi, ta không có giận."
Giọng Cố Yến trở nên vui vẻ, hỏi: "Vậy ngươi ra ngoài có chuyện gì gấp sao?"
"Người vừa nãy tìm ta chính là người trong phòng ăn kia, ngươi đi ra thấy cô ta à?"
Vân Tô gật đầu: "Chuyện xong rồi."
"Vậy thì tốt rồi." Cố Yến không hỏi thêm, chỉ nói: "Có gì cần giúp, tỷ tỷ có thể nói với ta."
Hai người ở bên ngoài ăn cơm xong, cùng nhau về trường.
Xe vừa dừng ở cổng trường.
Cố Yến đang định xuống xe thì có điện thoại.
Vân Tô liếc nhìn hắn một cái rồi xuống xe trước, để hắn nghe điện thoại trong xe.
Điện thoại là mẹ Cố Yến gọi tới.
Chưa đến một phút sau, Cố Yến đã xuống xe.
Vân Tô thấy sắc mặt hắn có vẻ hơi kích động, hỏi: "Sao vậy?"
Cố Yến không trả lời, mà nhìn về phía cổng trường.
Vừa nói: "Tỷ tỷ, ngươi lên xe trước đi."
"Lên xe? Đi đâu?" Vân Tô không động đậy, nghi ngờ hỏi.
"Ngươi cứ..."
"Anh trai!"
Cố Yến đang định mở cửa xe bảo Vân Tô vào thì bị gọi lại.
"Mẹ ơi, anh trai ở đây."
Tiếng Cố Nhạc Dương vọng tới, Cố Yến và Vân Tô đồng thời quay đầu lại nhìn.
Vân Tô trừng lớn mắt.
Nàng thấy Cố Nhạc Dương lon ton chạy đến, theo sau là Phương Minh Tuệ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận