Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ
Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ - Chương 15: Cố Yến tiểu hoa hồng (length: 7301)
Buổi tối.
Vân Tô đến trước cổng trường mầm non chờ đón Cố Yến tan học.
Chỉ một lát sau, cổng trường mẫu giáo mở ra, một đám trẻ con ríu rít chạy ra.
Vân Tô liếc nhìn trong đám người tìm Cố Yến.
Thằng bé cõng cặp sách, lưng thẳng tắp, đi trên đường như một ông cụ non.
Cố Yến bên cạnh còn có cái cậu bé mập trước đây hay bắt nạt hắn.
Hả?
Vân Tô ngạc nhiên.
Chẳng lẽ bọn họ lại có mâu thuẫn?
Rõ ràng trước đó hỏi Cố Yến, hắn còn nói đã chủ động cho cậu kia xin lỗi rồi mà.
Vân Tô thấy vậy lập tức xuống xe, đi về phía Cố Yến.
Còn chưa đi đến nơi, Vân Tô đã nghe thấy cậu bé mập nói chuyện với Cố Yến.
"Cố Yến, ngày mai thầy giáo thưởng cho bạn bông hoa hồng nhỏ thì bạn có thể cho mình được không?"
Sau đó Vân Tô nghe được Cố Yến ậm ừ đáp: "Ừ."
Cậu bé mập vui vẻ nhún nhảy: "Vậy sau này bông hoa hồng nhỏ đều có thể đưa mình sao? Bạn chắc chắn mỗi ngày đều được hoa hồng nhỏ mà, mình sẽ cho bạn hết quà vặt."
"Tôi không..." Cố Yến chưa kịp nói hết câu, đã thấy Vân Tô đi tới, mắt cậu sáng rỡ lên: "Tỷ tỷ!"
Vân Tô đến trước mặt Cố Yến, mở miệng hỏi: "Tiểu Yến, đang nói chuyện với bạn à?"
Cậu bé mập bên cạnh thấy Vân Tô đến thì dừng cả bước chân nhảy nhót, giọng nói không còn vui vẻ như trước nữa.
"Tôi... tôi và Cố Yến bây giờ là bạn bè."
Có vẻ là đơn phương… Cố Yến đáp lời Vân Tô: "Nói chuyện xong rồi, tỷ tỷ, chúng ta về nhà thôi."
Vân Tô một tay cầm cặp sách của Cố Yến, một tay dắt cậu bé.
"Tiểu Yến, nói tạm biệt bạn đi." Vân Tô lại nhìn cậu bé mập: "Thiệu..."
"Tớ tên Thiệu Tuấn." Thiệu Tuấn vội nói.
Vân Tô nói: "Thiệu Tuấn, cô với bạn của cháu đi trước nhé, ngày mai gặp lại."
"Ngày mai gặp lại, Cố Yến." Thiệu Tuấn nói xong lại nhảy nhót chạy đi.
Vân Tô nhìn hai đứa trẻ tương tác mà mỉm cười, thấy có chút thú vị.
Trẻ con mà.
——— Cùng lúc đó.
Một nhà hàng trong khách sạn.
Phương Minh Tuệ nhận túi công văn từ chồng, vừa nói: "Cố Châu, hôm nay có người liên lạc với em."
Cố Châu vừa tan làm về nhà.
Anh vừa cởi áo khoác vest vừa nói: "Ai liên lạc với em?"
Phương Minh Tuệ nhận quần áo đặt sang một bên, không trả lời ngay.
Cố Châu kéo vợ ngồi xuống sofa.
Phương Minh Tuệ mới nói: "Viện mồ côi Dương Quang liên lạc với em, nói là có một bé trai năm sáu tuổi..."
Cố Châu vừa nghe liền hiểu, đây là việc vợ anh hai năm nay vẫn luôn để tâm.
Bọn họ kết hôn tám năm vẫn chưa có con, dù việc này không ảnh hưởng đến tình cảm của họ.
Nhưng Phương Minh Tuệ vẫn muốn có một đứa trẻ nuôi ở bên cạnh, nên hai năm trước cô đã đề nghị nhận nuôi.
Cố Châu đương nhiên đồng ý.
Nhưng hai năm qua họ cũng đi không ít trại trẻ mồ côi, vẫn chưa gặp được đứa trẻ phù hợp.
Chuyện cứ vậy mà bị gác lại.
Lần này là do công việc của Cố Châu, anh phải đến công tác ở một thành phố nhỏ cấp ba này.
Họ vừa đến Đông Bình chưa đầy hai tuần, vài ngày trước Phương Minh Tuệ đã đến thăm mấy trại trẻ mồ côi địa phương.
Cô tìm hiểu tình hình cơ bản, làm từ thiện quyên góp rồi lưu lại thông tin liên lạc.
Nói không chừng ở đây sẽ tìm được một đứa trẻ có duyên với mình.
Thật ra ban đầu họ không ôm hy vọng gì, nhưng không ngờ lại nhanh có người liên lạc đến vậy.
"Vậy có thể tìm hiểu trước, em đã hẹn thời gian với người ta chưa?" Cố Châu hỏi.
Phương Minh Tuệ trả lời: "Đã hẹn rồi, chiều mai hai giờ."
Cố Châu có chút bất ngờ: "Nhanh vậy à?"
"Ừ, dù sao em ở đây cũng không có việc gì, em cũng muốn tìm hiểu nhanh một chút."
Phương Minh Tuệ theo chồng đến công tác, mỗi ngày ở nhà đều rất nhàn.
Cố Châu nhìn vợ có chút khó xử: "Nhưng mai anh có cuộc xã giao quan trọng vào buổi trưa, không thể đi cùng em được, em tự đi có sao không?"
"Em lớn cả rồi, tự đi thì sao chứ?" Phương Minh Tuệ bất lực nhìn chồng: "Hơn nữa, nghe giọng thì đối phương là một cô gái còn trẻ."
Phương Minh Tuệ vỗ vai Cố Châu, trấn an anh: "Nếu em thấy được, lúc đó sẽ gọi anh đến xem, anh cứ yên tâm làm việc đi."
"Được; vậy mai em nhớ nhắn tin cho anh nhé."
Cố Châu nghĩ một lát rồi vẫn nói với Phương Minh Tuệ: "Minh Tuệ, em đừng ôm hy vọng quá lớn, chúng ta vẫn cứ từ từ tìm, tìm một đứa hợp với em, em vẫn còn trẻ, có thời gian mà."
Mấy năm trước, Phương Minh Tuệ đã thường xuyên đến viện mồ côi làm công tác từ thiện.
Cố Châu đã thấy rằng có lẽ cô đang muốn vội vàng nhận nuôi một đứa con.
Phương Minh Tuệ đáp lại: "Em biết rồi, em không vội đâu, chúng ta còn một thời gian nữa mới về An Thị mà, trong thời gian này em cứ từ từ tìm hiểu ở đây."
——— Buổi chiều hôm sau.
Vân Tô đến quán cà phê đã hẹn đúng giờ.
Vừa vào cửa, Vân Tô đã nhận ra Phương Minh Tuệ.
Giống như lần gặp trước ở khu vui chơi, cô dịu dàng thanh nhã, mặc một chiếc váy dài màu sáng ngồi bên cửa sổ uống cà phê.
Vân Tô đi tới đứng trước mặt Phương Minh Tuệ, hơi khom người nói: "Chào cô, tôi là Vân Tô, hôm qua đã gọi điện thoại liên lạc ạ."
Phương Minh Tuệ đứng dậy, vẻ mặt ngạc nhiên.
"Cô... cô là..."
Vân Tô nói: "Chúng ta đã gặp nhau rồi, ở khu vui chơi."
Phương Minh Tuệ chợt nhớ ra, là cô gái ở khu vui chơi cho cô thuốc.
"Ra là cô, là Vân tiểu thư phải không? Mời cô ngồi."
Vân Tô ngồi xuống gọi nhân viên phục vụ đến gọi đồ, ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Phương Minh Tuệ.
Phương Minh Tuệ hỏi: "Cô nói bé trai năm sáu tuổi, chẳng lẽ chính là em trai của Vân tiểu thư hôm đó?"
Vân Tô cũng không vòng vo trực tiếp nói: "Thưa cô Cố, chính là cậu bé đó, nhưng... Cậu bé không phải em trai ruột của tôi."
Phương Minh Tuệ hơi ngạc nhiên: "Vậy các cô là?"
Lại là vấn đề khiến Vân Tô khó trả lời.
Bọn họ không thân không thích, thật sự không biết giải thích quan hệ của họ với người ta như thế nào.
Vân Tô trước tiên giới thiệu tình hình gia đình Cố Yến cho Phương Minh Tuệ, bao gồm chuyện người cậu bị bắt đi tù vài hôm trước.
"Sau khi được cứu, tôi đã tạm thời nuôi cậu bé, nhưng thứ sáu tuần này sẽ phải đi làm thủ tục nhập hộ khẩu." Vân Tô nhấp một ngụm cà phê, nói tiếp: "Dù sao thì tôi không thể nuôi cậu bé mãi được."
Phương Minh Tuệ nghe Vân Tô kể tình hình.
Cô không ngờ rằng, đứa bé trai đáng yêu mà mình đã nhìn thấy hôm đó, lại có một gia đình không ra gì như vậy.
Phương Minh Tuệ qua lại với trẻ em ở trại mồ côi khá nhiều, nghe Cố Yến gặp phải chuyện như vậy cũng cảm thấy đau lòng.
Cô cũng rất kính nể Vân Tô, không khỏi cảm thán: "Vân tiểu thư, đứa bé đó may mà gặp được cô."
Vân Tô nhìn Phương Minh Tuệ cười bất lực, nói: "Nhưng tôi bảo vệ được cậu bé một lúc chứ không bảo vệ được cậu bé cả đời, nên là, tôi mới liên lạc với cô."
Vân Tô đến trước cổng trường mầm non chờ đón Cố Yến tan học.
Chỉ một lát sau, cổng trường mẫu giáo mở ra, một đám trẻ con ríu rít chạy ra.
Vân Tô liếc nhìn trong đám người tìm Cố Yến.
Thằng bé cõng cặp sách, lưng thẳng tắp, đi trên đường như một ông cụ non.
Cố Yến bên cạnh còn có cái cậu bé mập trước đây hay bắt nạt hắn.
Hả?
Vân Tô ngạc nhiên.
Chẳng lẽ bọn họ lại có mâu thuẫn?
Rõ ràng trước đó hỏi Cố Yến, hắn còn nói đã chủ động cho cậu kia xin lỗi rồi mà.
Vân Tô thấy vậy lập tức xuống xe, đi về phía Cố Yến.
Còn chưa đi đến nơi, Vân Tô đã nghe thấy cậu bé mập nói chuyện với Cố Yến.
"Cố Yến, ngày mai thầy giáo thưởng cho bạn bông hoa hồng nhỏ thì bạn có thể cho mình được không?"
Sau đó Vân Tô nghe được Cố Yến ậm ừ đáp: "Ừ."
Cậu bé mập vui vẻ nhún nhảy: "Vậy sau này bông hoa hồng nhỏ đều có thể đưa mình sao? Bạn chắc chắn mỗi ngày đều được hoa hồng nhỏ mà, mình sẽ cho bạn hết quà vặt."
"Tôi không..." Cố Yến chưa kịp nói hết câu, đã thấy Vân Tô đi tới, mắt cậu sáng rỡ lên: "Tỷ tỷ!"
Vân Tô đến trước mặt Cố Yến, mở miệng hỏi: "Tiểu Yến, đang nói chuyện với bạn à?"
Cậu bé mập bên cạnh thấy Vân Tô đến thì dừng cả bước chân nhảy nhót, giọng nói không còn vui vẻ như trước nữa.
"Tôi... tôi và Cố Yến bây giờ là bạn bè."
Có vẻ là đơn phương… Cố Yến đáp lời Vân Tô: "Nói chuyện xong rồi, tỷ tỷ, chúng ta về nhà thôi."
Vân Tô một tay cầm cặp sách của Cố Yến, một tay dắt cậu bé.
"Tiểu Yến, nói tạm biệt bạn đi." Vân Tô lại nhìn cậu bé mập: "Thiệu..."
"Tớ tên Thiệu Tuấn." Thiệu Tuấn vội nói.
Vân Tô nói: "Thiệu Tuấn, cô với bạn của cháu đi trước nhé, ngày mai gặp lại."
"Ngày mai gặp lại, Cố Yến." Thiệu Tuấn nói xong lại nhảy nhót chạy đi.
Vân Tô nhìn hai đứa trẻ tương tác mà mỉm cười, thấy có chút thú vị.
Trẻ con mà.
——— Cùng lúc đó.
Một nhà hàng trong khách sạn.
Phương Minh Tuệ nhận túi công văn từ chồng, vừa nói: "Cố Châu, hôm nay có người liên lạc với em."
Cố Châu vừa tan làm về nhà.
Anh vừa cởi áo khoác vest vừa nói: "Ai liên lạc với em?"
Phương Minh Tuệ nhận quần áo đặt sang một bên, không trả lời ngay.
Cố Châu kéo vợ ngồi xuống sofa.
Phương Minh Tuệ mới nói: "Viện mồ côi Dương Quang liên lạc với em, nói là có một bé trai năm sáu tuổi..."
Cố Châu vừa nghe liền hiểu, đây là việc vợ anh hai năm nay vẫn luôn để tâm.
Bọn họ kết hôn tám năm vẫn chưa có con, dù việc này không ảnh hưởng đến tình cảm của họ.
Nhưng Phương Minh Tuệ vẫn muốn có một đứa trẻ nuôi ở bên cạnh, nên hai năm trước cô đã đề nghị nhận nuôi.
Cố Châu đương nhiên đồng ý.
Nhưng hai năm qua họ cũng đi không ít trại trẻ mồ côi, vẫn chưa gặp được đứa trẻ phù hợp.
Chuyện cứ vậy mà bị gác lại.
Lần này là do công việc của Cố Châu, anh phải đến công tác ở một thành phố nhỏ cấp ba này.
Họ vừa đến Đông Bình chưa đầy hai tuần, vài ngày trước Phương Minh Tuệ đã đến thăm mấy trại trẻ mồ côi địa phương.
Cô tìm hiểu tình hình cơ bản, làm từ thiện quyên góp rồi lưu lại thông tin liên lạc.
Nói không chừng ở đây sẽ tìm được một đứa trẻ có duyên với mình.
Thật ra ban đầu họ không ôm hy vọng gì, nhưng không ngờ lại nhanh có người liên lạc đến vậy.
"Vậy có thể tìm hiểu trước, em đã hẹn thời gian với người ta chưa?" Cố Châu hỏi.
Phương Minh Tuệ trả lời: "Đã hẹn rồi, chiều mai hai giờ."
Cố Châu có chút bất ngờ: "Nhanh vậy à?"
"Ừ, dù sao em ở đây cũng không có việc gì, em cũng muốn tìm hiểu nhanh một chút."
Phương Minh Tuệ theo chồng đến công tác, mỗi ngày ở nhà đều rất nhàn.
Cố Châu nhìn vợ có chút khó xử: "Nhưng mai anh có cuộc xã giao quan trọng vào buổi trưa, không thể đi cùng em được, em tự đi có sao không?"
"Em lớn cả rồi, tự đi thì sao chứ?" Phương Minh Tuệ bất lực nhìn chồng: "Hơn nữa, nghe giọng thì đối phương là một cô gái còn trẻ."
Phương Minh Tuệ vỗ vai Cố Châu, trấn an anh: "Nếu em thấy được, lúc đó sẽ gọi anh đến xem, anh cứ yên tâm làm việc đi."
"Được; vậy mai em nhớ nhắn tin cho anh nhé."
Cố Châu nghĩ một lát rồi vẫn nói với Phương Minh Tuệ: "Minh Tuệ, em đừng ôm hy vọng quá lớn, chúng ta vẫn cứ từ từ tìm, tìm một đứa hợp với em, em vẫn còn trẻ, có thời gian mà."
Mấy năm trước, Phương Minh Tuệ đã thường xuyên đến viện mồ côi làm công tác từ thiện.
Cố Châu đã thấy rằng có lẽ cô đang muốn vội vàng nhận nuôi một đứa con.
Phương Minh Tuệ đáp lại: "Em biết rồi, em không vội đâu, chúng ta còn một thời gian nữa mới về An Thị mà, trong thời gian này em cứ từ từ tìm hiểu ở đây."
——— Buổi chiều hôm sau.
Vân Tô đến quán cà phê đã hẹn đúng giờ.
Vừa vào cửa, Vân Tô đã nhận ra Phương Minh Tuệ.
Giống như lần gặp trước ở khu vui chơi, cô dịu dàng thanh nhã, mặc một chiếc váy dài màu sáng ngồi bên cửa sổ uống cà phê.
Vân Tô đi tới đứng trước mặt Phương Minh Tuệ, hơi khom người nói: "Chào cô, tôi là Vân Tô, hôm qua đã gọi điện thoại liên lạc ạ."
Phương Minh Tuệ đứng dậy, vẻ mặt ngạc nhiên.
"Cô... cô là..."
Vân Tô nói: "Chúng ta đã gặp nhau rồi, ở khu vui chơi."
Phương Minh Tuệ chợt nhớ ra, là cô gái ở khu vui chơi cho cô thuốc.
"Ra là cô, là Vân tiểu thư phải không? Mời cô ngồi."
Vân Tô ngồi xuống gọi nhân viên phục vụ đến gọi đồ, ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Phương Minh Tuệ.
Phương Minh Tuệ hỏi: "Cô nói bé trai năm sáu tuổi, chẳng lẽ chính là em trai của Vân tiểu thư hôm đó?"
Vân Tô cũng không vòng vo trực tiếp nói: "Thưa cô Cố, chính là cậu bé đó, nhưng... Cậu bé không phải em trai ruột của tôi."
Phương Minh Tuệ hơi ngạc nhiên: "Vậy các cô là?"
Lại là vấn đề khiến Vân Tô khó trả lời.
Bọn họ không thân không thích, thật sự không biết giải thích quan hệ của họ với người ta như thế nào.
Vân Tô trước tiên giới thiệu tình hình gia đình Cố Yến cho Phương Minh Tuệ, bao gồm chuyện người cậu bị bắt đi tù vài hôm trước.
"Sau khi được cứu, tôi đã tạm thời nuôi cậu bé, nhưng thứ sáu tuần này sẽ phải đi làm thủ tục nhập hộ khẩu." Vân Tô nhấp một ngụm cà phê, nói tiếp: "Dù sao thì tôi không thể nuôi cậu bé mãi được."
Phương Minh Tuệ nghe Vân Tô kể tình hình.
Cô không ngờ rằng, đứa bé trai đáng yêu mà mình đã nhìn thấy hôm đó, lại có một gia đình không ra gì như vậy.
Phương Minh Tuệ qua lại với trẻ em ở trại mồ côi khá nhiều, nghe Cố Yến gặp phải chuyện như vậy cũng cảm thấy đau lòng.
Cô cũng rất kính nể Vân Tô, không khỏi cảm thán: "Vân tiểu thư, đứa bé đó may mà gặp được cô."
Vân Tô nhìn Phương Minh Tuệ cười bất lực, nói: "Nhưng tôi bảo vệ được cậu bé một lúc chứ không bảo vệ được cậu bé cả đời, nên là, tôi mới liên lạc với cô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận