Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ

Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ - Chương 58: Phó gia (length: 7763)

Phó Lương Trạch khi về đến nhà liền thấy ba mẹ hắn đang cãi nhau trong phòng khách.
Từ nhỏ hắn đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế, thật ra hắn cũng đã quen rồi.
Chỉ là hắn vừa mới về nước hôm qua, vậy mà bọn họ cũng không thể tỏ ra ôn hòa với nhau vài ngày, coi như làm ra vẻ trước mặt hắn.
Vừa đối diện với cửa chính phòng khách, Văn Đình thấy Phó Lương Trạch đã về.
Miễn cưỡng thu lại vẻ mặt giận dữ, không hề nhìn chồng mình.
Đối mặt với đứa con trai đã lâu không gặp, giọng của Văn Đình trở nên dịu dàng hơn.
"Lương Trạch, con về ăn tối sao? Nếu chưa ăn thì mẹ bảo dì Vương đi làm cho con nhé."
Phó Lương Trạch nhàn nhạt nói: "Con ăn bên ngoài rồi, con lên lầu trước."
Thấy con trai mình bộ dạng không coi ai ra gì này, cơn giận vừa hạ của Phó Thành Anh lập tức bốc lên.
"Con về nhà mà không lễ phép thế hả? Ba mẹ mà cũng không gọi?"
Phó Lương Trạch đang bước lên cầu thang dừng lại, quay trở lại.
Hắn nhìn hai người, giọng lãnh đạm: "Ba, mẹ, con lên lầu trước được không?"
Phó Thành Anh càng nghe càng tức giận, vừa mới cãi nhau với vợ nên vốn đã không vui, lúc này thì càng thêm bực mình.
"Thái độ của con là thế nào? Bây giờ ta nói con vài câu mà con đã không vừa lòng rồi à?"
Văn Đình cũng không chịu được việc con trai mình bị mắng như vậy, giọng nói còn cao hơn Phó Thành Anh mấy tông.
"Ông vô cớ mắng con làm gì? Lương Trạch vừa mới về nước, ông làm cha có quan tâm đến nó chút nào không?"
Phó Thành Anh nhíu mày, tức giận đi qua đi lại trên ghế sofa, vừa chỉ vào Phó Lương Trạch vừa lớn tiếng quát Văn Đình.
"Bà nói tôi không quan tâm đến nó? Mấy năm nay nó ăn mặc đi đứng, cái gì tôi chẳng cho nó thứ tốt nhất? Nó đi du học, cuộc sống của nó sung sướng đến mức nào, tất cả chẳng phải là tôi bỏ tiền ra hay sao?"
Phó Lương Trạch nhìn người cha đang chỉ tay vào mình và tức giận quát mắng.
Hắn không biết cha mẹ cãi nhau vì chuyện gì, nhưng bây giờ cơn cãi vã này lại hướng về phía hắn.
Dù sao bọn họ luôn cãi nhau không ngừng, hắn đã thành quen rồi.
Phó Thành Anh đúng là chưa từng bạc đãi hắn về vật chất, nhưng có thể do công việc bận rộn nên từ nhỏ cũng không thực sự quan tâm đến cuộc sống của hắn.
Văn Đình nói Phó Thành Anh không quan tâm đến hắn, đó chỉ là cách bà ấy nghĩ như vậy.
Hắn chưa từng oán hận, thậm chí lúc nãy Phó Thành Anh mắng hắn, hắn cũng không hề oán trách.
Hắn chỉ cảm thấy mối quan hệ rối rắm của cha mẹ khiến hắn không muốn để ý đến, cũng không muốn vì hắn mà cãi nhau.
Nhưng Văn Đình không nghĩ như vậy, nghe Phó Thành Anh nói thế bà càng tức giận.
"Tiền tiền tiền, ông chỉ biết có tiền! Rốt cuộc ông có nghĩ đến mẹ con tôi không?"
Phó Lương Trạch nghe thấy giọng nói tức giận của mẹ có chút nghẹn ngào, hốc mắt bà bắt đầu hơi đỏ lên.
Văn Đình tiến lên nắm lấy cánh tay Phó Thành Anh, dùng sức lay mạnh: "Có phải ông cũng có ý nghĩ giống ba ông không? Ông nói đi!"
Ông nội? Ông nội có ý gì?
Phó Lương Trạch nghe đến đây thì hơi nghi hoặc, đây là lý do cha mẹ cãi nhau tối nay sao?
Phó Thành Anh lớn tiếng quát: "Bà nói bậy bạ gì đấy, tôi không có ý đó."
"Ông tốt nhất là không có ý đó." Văn Đình hằn học nhìn Phó Thành Anh, miệng thì nói với Phó Lương Trạch: "Lương Trạch, con lên lầu đi, chuyện ở đây con không cần phải quan tâm."
Phó Lương Trạch vừa nãy còn có chút tò mò, Văn Đình liền đuổi hắn đi, bất quá thế thì càng tốt, hắn không muốn quản chuyện bao đồng làm gì.
Phó Lương Trạch "Ừ" một tiếng, xoay người lên cầu thang.
Văn Đình nhìn theo bóng lưng Phó Lương Trạch biến mất ở cuối cầu thang, mới trầm giọng nói với Phó Thành Anh: "Chuyện của ba ông, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý, ông mãi mãi chỉ có một đứa con là Lương Trạch thôi."
Sau khi nói xong, bà không đợi Phó Thành Anh phản ứng mà trực tiếp rời đi.
Phó Thành Anh đứng tại chỗ, các ngón tay bấu chặt vào ghế sofa da thật, làm cho chỗ tựa lưng ghế bị lõm xuống một cái hố sâu.
Rất lâu sau, Phó Thành Anh mới hồi phục tinh thần lại.
Cuộc cãi vã tối nay thực sự khiến hắn hơi mệt mỏi, cả Phó lão gia và Văn Đình đều đang ép hắn.
Mấy ngày trước Phó lão gia không biết nghe ở đâu ra, chuyện hắn từng có một đứa con trai, có vẻ lớn tuổi gần bằng Phó Lương Trạch.
Sau khi biết chuyện này, Phó lão gia liền gọi hắn lên để xác nhận.
Hắn nhất thời không để ý nên đã bị ông ta moi ra sự thật.
Phó lão gia biết mình thật sự có thêm cháu trai thì làm sao ngồi yên cho được?
Lập tức muốn Phó Thành Anh đi tìm người đó về nhận tổ quy tông.
Chuyện này cũng đã mười tám năm, đứa con đó sau khi sinh ra liền bị mẹ nó mang đi, không hề xuất hiện nữa.
Mấy năm nay, Phó Thành Anh không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện đi tìm, dù sao cũng là cốt nhục của mình.
Nhưng năm đó Văn Đình đã từng nói rằng, nếu trong nhà này có đứa con khác thì bà và con trai sẽ rời đi.
Lúc đó, sao hắn dám chống lại Văn gia? Công ty của hắn có được như ngày hôm nay là nhờ vào cuộc hôn nhân với Văn Đình.
Mặc dù sau này Văn gia không còn hưng thịnh như trước nữa, nhưng hắn cũng nể chút tình cũ mà không bao giờ nhắc đến chuyện con riêng.
Mấy năm nay, tuy hắn và Văn Đình không được hòa thuận nhưng cũng đã sống như thế.
Hiện tại Phó lão gia biết được chuyện này thì lại muốn hắn đi tìm con về, thực ra trong lòng hắn cũng muốn vậy.
Vừa cãi nhau với Văn Đình một hồi lâu cũng chỉ vì chuyện này, cuối cùng vẫn không thể thuyết phục bà ta.
Phó Thành Anh chán nản ngồi phịch xuống ghế sofa, hai tay ôm lấy đầu.
Phó Lương Trạch ở cửa cầu thang trên lầu hai nhìn xuống một màn này.
Hắn không cố ý nghe lén, chỉ là vừa lên lầu liền nhớ ra hôm qua vẫn còn vài thứ ở dưới lầu chưa thu dọn.
Nên định xuống lấy rồi đi lên, nhưng khi vừa đến cửa cầu thang, hắn lại nghe thấy giọng của cha mẹ không còn cao như vừa nãy, giống như đang nói về một bí mật nào đó.
Bước chân của hắn vô thức chậm lại, không ngờ lại nghe được câu nói đó của mẹ hắn.
Mãi mãi chỉ có một mình hắn là con trai?
Câu nói này là có ý gì? Chẳng lẽ cha hắn còn có con trai khác?
Nếu như là Phó Thành Anh ngoại tình bị phát hiện, Phó Lương Trạch thấy chuyện này cũng không đến nỗi quá kinh ngạc.
Dù sao quan hệ vợ chồng bọn họ cũng vốn không được tốt.
Nhưng ngoại tình đến mức có con lớn thế này? Chẳng lẽ cha hắn muốn đưa đứa con đó về nhà, còn mẹ hắn không cho?
Phó Lương Trạch nhìn Phó Thành Anh đang sầu não trên ghế sofa ở dưới lầu, hắn không định xuống cùng mẹ lớn tiếng chất vấn.
Đó là chuyện của bọn họ, hắn thực sự không muốn can thiệp vào.
Hắn chỉ muốn tham gia xong sinh nhật ông nội, nhanh chóng về trường học.
Ở đây nghe bọn họ cãi nhau còn không bằng đi cùng Khang Uyển xem mấy bộ phim truyền hình nhàm chán.
Về phần đứa con trai kia là ai, hắn cũng không quan tâm, dù sao hắn không cần anh em, cũng sẽ không giống như mẹ hắn xem hắn như kẻ thù.
Lúc này, điện thoại của Phó Lương Trạch rung lên một tiếng báo có tin nhắn, hắn mở ra xem.
Là cái người hôm nay thêm bạn ở An Đại, hắn còn nợ tiền giặt giày của người ta.
Đối phương dứt khoát gửi một đoạn ảnh, là biên lai thanh toán tiền giặt đồ.
Thanh toán WeChat 28 tệ.
Phó Lương Trạch không nói lời nào, chuyển luôn 28 đồng cho người ta.
Hắn chưa từng gặp người nào tích cực như thế, nếu như cô gái đó không phải muốn hắn thêm bạn thì có khi hắn còn tưởng đây là cách bắt chuyện mới chứ. Còn thêm cả WeChat nữa, ách...
Bạn cần đăng nhập để bình luận