Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ
Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ - Chương 28: Hắn ở ngoài sáng nàng ở trong tối (length: 7973)
Vân Tô mở điện thoại vào QQ vừa thấy, hóa ra là cả lớp.
Cả lớp lúc này đã không ai thảo luận về soái ca tân sinh, đều đang hoan nghênh Vân Tô vào nhóm.
[Chào mọi người, ta là Diệp Tòng Sương.] Vân Tô gửi xong tin này, trong nhóm liền bắt đầu quét các loại 'Hoan nghênh', 'Vung hoa' icon.
Vân Tô nhìn mấy lần rồi cất điện thoại, tính trở về ký túc xá.
Tiết học này kéo dài đến mười giờ, buổi sáng không có lớp, buổi chiều mới tiếp tục, trong khoảng thời gian này có một đoạn khá dài.
Vân Tô vừa ra khỏi phòng học, liền có các bạn nam sinh trong lớp đến chào hỏi nàng.
Nàng không thích lắm những chỗ giao tiếp đông người như này, thế nhưng các bạn học khác lại rất nhiệt tình.
Vân Tô đành phải trưng ra nụ cười xã giao chuyên nghiệp của mình, hàn huyên vài câu rồi tìm cớ rời đi.
Về đến ký túc xá, hai giường còn lại vẫn trống không, xem ra đám bạn ngủ chung này cũng chỉ có nàng và Mạnh Tri Tuyết mà thôi.
Mạnh Tri Tuyết vẫn chưa về, Vân Tô liền gọi video cho ông bà.
Nàng đến đây cũng đã tròn một ngày, vẫn chưa báo bình an cho ông bà.
Trong video, Vân Thanh Tùng cười đến mặt đầy nếp nhăn, cho Vân Tô xem cả ngọn núi hoa đào.
"Tiểu Tô à, ta với bà ngươi đang đi du xuân đó, con xem hoa đào này đẹp không?"
Trong video, Hoàng Thu Nguyệt đứng giữa trời mưa hoa đào bay lả tả, sắc mặt hồng hào, hoàn toàn không có vẻ tiều tụy khi nằm trên giường bệnh.
Vân Tô nhìn thấy hai ông bà vui vẻ như vậy, bất giác cũng bị không khí này lây nhiễm.
Mặt tươi cười ngọt ngào nói: "Đẹp quá, đẹp thật đó, ông phải chăm sóc bà cẩn thận, đừng để bà mệt nhé."
Vân Thanh Tùng đỡ Hoàng Thu Nguyệt ngồi xuống ghế đá, vỗ ngực cam đoan với Vân Tô.
"Yên tâm đi, lái xe đến núi nhà mình có ai khác đâu."
"Tiểu Tô, con đang ở đâu đấy?" Hoàng Thu Nguyệt nhìn bối cảnh xung quanh Vân Tô hỏi.
Vân Thanh Tùng cũng chú ý đến, điều kiện ở chỗ này xem chừng không được tốt lắm?
Đây là đang bắt cháu gái ta đi chịu khổ sao? Thật khó chấp nhận.
"Tiểu Tô, con ở chỗ nào thế? Nếu không tốt thì đừng gượng ép, về nhà ở đi." Vân Thanh Tùng trông có vẻ muốn đón Vân Tô về ngay lập tức.
"Đây là ký túc xá đại học của con ạ."
Vân Tô điều chỉnh góc quay video một chút, để hai người bên kia nhìn rõ hoàn cảnh sinh hoạt của nàng.
Giọng nói mềm mại nũng nịu: "Ông bà, con không yếu ớt đến thế đâu, ở đây tốt lắm, hai người yên tâm đi ~"
"À, Tiểu Tô đi học đại học rồi à, tốt lắm, tốt lắm, con cứ thoải mái vui chơi là được."
Vân Thanh Tùng chỉ nhớ đến việc cháu gái mình có vui vẻ hay không.
Vân Tô cùng ông bà hàn huyên một hồi lâu, từ chuyện nhà đến thời tiết ấm lạnh.
Đến khi Vân Thanh Tùng nói muốn đi chụp ảnh cho bà, mới cúp video.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa.
Tân sinh còn chưa hết huấn luyện, bây giờ nhà ăn chắc vẫn còn ít người.
Vân Tô nhớ tới hôm qua Mạnh Tri Tuyết oán than không giành được cơm, vậy thì thân là đàn chị... Phải đi giành chỗ cho cô bé trước đã.
Nhà ăn quả nhiên vẫn chưa đông, Vân Tô đến trước rồi gửi tin cho Mạnh Tri Tuyết.
Vân Tô: [Hết huấn luyện thì đến nhà ăn nhé, chị đến giành chỗ trước rồi.]
Mạnh Tri Tuyết: [^3^]
Mạnh Tri Tuyết: [Chị ơi, chị tốt quá đi, em vừa mới hết huấn luyện!]
Lúc Mạnh Tri Tuyết đến tìm Vân Tô, nhà ăn đã rất đông người, may mà Vân Tô đã lường trước mà đặt cơm trước rồi.
Mạnh Tri Tuyết đầy mồ hôi ngồi xuống, ừng ực đổ hết nửa chai nước mới lên tiếng.
"Học tỷ, hình như giờ các chị ít tiết học lắm đúng không?"
"Cũng tàm tạm, đâu có ít đâu, sao thế?"
"Thứ sáu tuần này bọn em có lễ khai giảng, chị có rảnh đến xem không?" Mạnh Tri Tuyết mắt long lanh nhìn Vân Tô.
Thứ sáu, vậy là ngày kia.
Vân Tô mở điện thoại xem lịch, sáng hôm đó vừa hay không có tiết.
"Chị có rảnh, chỉ là... Có phải em có tiết mục gì biểu diễn không?"
Vân Tô không rõ muốn nàng xem cái gì, trong ấn tượng của nàng, lễ khai giảng chẳng phải toàn là lãnh đạo nhà trường phát biểu sao?
"Không có không có, em làm gì có tài nghệ gì." Mạnh Tri Tuyết lắc đầu lia lịa.
Sau đó lại vẻ mặt thần bí hề hề cười nói: "Nghe nói sẽ có đại diện tân sinh phát biểu, siêu cấp đẹp trai luôn."
"Học tỷ nhất định phải đến xem đấy!" Mạnh Tri Tuyết nói cứ như nàng mà không đi xem sẽ mất mát lớn lắm vậy.
Vân Tô bất đắc dĩ nói: "Em đã gặp rồi à?"
"Chưa!" Mạnh Tri Tuyết hậm hực nói, "Mới nghe tên, chưa thấy mặt nha ~"
"Nhưng mà cậu ta nổi tiếng lắm, vừa khai giảng đã được trường đồn thổi khắp nơi rồi, đẹp trai đến mức ai ai cũng căm phẫn, nghe nói là nhân vật giáo thảo mấy trăm năm chưa từng xuất hiện."
Mạnh Tri Tuyết càng nói càng hăng, miêu tả cứ như đang đi bán hàng vậy.
Vân Tô bị cô nàng hình dung khoa trương này làm cho không biết nói gì, lời đồn quả nhiên tai hại, càng bịa càng thêm vào.
Mạnh Tri Tuyết còn tiếp tục: "Nhưng em nghĩ lại thì, với nhan sắc này của chị, chắc chắn cũng sẽ được đồn thổi thôi."
Nàng càng nghĩ càng lạ, sao không ai truyền tai về cái nhan sắc tuyệt đỉnh của học tỷ thế nhỉ? Toàn nói tân sinh soái ca.
Nàng cảm thấy, soái ca đó có đẹp đến đâu cũng đâu đẹp bằng học tỷ của nàng, dù không cùng giới tính đi nữa...
Thực ra nàng không biết, trường học đã bắt đầu đồn...
Dù sao thì Vân Tô hôm qua mới xuất hiện ở An Đại, trước đó người khác cơ bản chưa từng thấy.
———
Vân Tô đồng ý với Mạnh Tri Tuyết, thứ sáu sẽ đi xem lễ khai giảng.
Lễ khai giảng dành cho tân sinh, nên việc sinh viên cũ vào xem là cần có vé, Vân Tô bèn đi tìm lớp trưởng.
Lớp trưởng tên Đào Oánh Nhiên, hiện tại là chủ nhiệm lớp của sinh viên năm nhất khoa tiếng Pháp.
Chủ nhiệm lớp tân sinh hằng năm sẽ do các anh chị sinh viên năm 3 đảm nhiệm, tự nguyện đăng ký, công việc chủ yếu là phụ trách đời sống của tân sinh trong thời gian quân sự, giúp họ thích nghi với môi trường đại học, giải đáp thắc mắc, băn khoăn cho các đàn em.
Đào Oánh Nhiên vẫn luôn ở sân điền kinh cùng với các tân sinh quân sự, lúc này còn chưa gặp được cô bạn Diệp Tòng Sương vừa nhập học trong lớp, không ngờ lại nhận được tin nhắn của nàng.
Vân Tô: [Lớp trưởng, chào bạn; cho mình hỏi mình có thể tham gia lễ khai giảng không?]
Đào Oánh Nhiên nhìn dòng tin nhắn lễ phép sắp tràn màn hình, tặc lưỡi, nghe nói là đại mỹ nhân tuyệt thế? Vậy mà lại còn ngoan ngoãn lễ phép.
Đào Oánh Nhiên sợ phong cách nói chuyện hoang dã của mình sẽ làm người ta sợ, liền điều chỉnh lại giọng điệu nhắn tin.
Đào Oánh Nhiên: [Được chứ, ngày mai mình sẽ đến phòng học, bạn đến chỗ mình lấy vé là được.]
Vân Tô nhận được tin nhắn liền an tâm, việc đi khai giảng không thành vấn đề rồi.
Kỳ thực nàng cũng không phải vì lời mời của Mạnh Tri Tuyết mà muốn xem soái ca gì.
Đồng ý Mạnh Tri Tuyết là một chuyện, phần khác là vì suy đoán của nàng.
"Đại soái ca" trong lời Mạnh Tri Tuyết rất có thể chính là Cố Yến.
Cố Yến dù gì cũng là một trong các nhân vật chính, khi trước Vân Tô xem tiểu thuyết và thiết lập đã chú ý đến, ngoại hình của hắn có thể nói là cực phẩm trong truyện, lời đồn của Mạnh Tri Tuyết hẳn là không sai.
Vậy nên nàng phải đến xem buổi lễ khai giảng, xem có đúng là Cố Yến hay không.
Nàng còn chưa biết Cố Yến bây giờ trông như thế nào đâu!
Nếu Cố Yến là người đại diện cho tân sinh lên phát biểu, vậy thì...
Hắn ở ngoài sáng, nàng ở trong tối.
Rất tốt, rất có lợi cho việc nàng nắm bắt thời cơ...
Cả lớp lúc này đã không ai thảo luận về soái ca tân sinh, đều đang hoan nghênh Vân Tô vào nhóm.
[Chào mọi người, ta là Diệp Tòng Sương.] Vân Tô gửi xong tin này, trong nhóm liền bắt đầu quét các loại 'Hoan nghênh', 'Vung hoa' icon.
Vân Tô nhìn mấy lần rồi cất điện thoại, tính trở về ký túc xá.
Tiết học này kéo dài đến mười giờ, buổi sáng không có lớp, buổi chiều mới tiếp tục, trong khoảng thời gian này có một đoạn khá dài.
Vân Tô vừa ra khỏi phòng học, liền có các bạn nam sinh trong lớp đến chào hỏi nàng.
Nàng không thích lắm những chỗ giao tiếp đông người như này, thế nhưng các bạn học khác lại rất nhiệt tình.
Vân Tô đành phải trưng ra nụ cười xã giao chuyên nghiệp của mình, hàn huyên vài câu rồi tìm cớ rời đi.
Về đến ký túc xá, hai giường còn lại vẫn trống không, xem ra đám bạn ngủ chung này cũng chỉ có nàng và Mạnh Tri Tuyết mà thôi.
Mạnh Tri Tuyết vẫn chưa về, Vân Tô liền gọi video cho ông bà.
Nàng đến đây cũng đã tròn một ngày, vẫn chưa báo bình an cho ông bà.
Trong video, Vân Thanh Tùng cười đến mặt đầy nếp nhăn, cho Vân Tô xem cả ngọn núi hoa đào.
"Tiểu Tô à, ta với bà ngươi đang đi du xuân đó, con xem hoa đào này đẹp không?"
Trong video, Hoàng Thu Nguyệt đứng giữa trời mưa hoa đào bay lả tả, sắc mặt hồng hào, hoàn toàn không có vẻ tiều tụy khi nằm trên giường bệnh.
Vân Tô nhìn thấy hai ông bà vui vẻ như vậy, bất giác cũng bị không khí này lây nhiễm.
Mặt tươi cười ngọt ngào nói: "Đẹp quá, đẹp thật đó, ông phải chăm sóc bà cẩn thận, đừng để bà mệt nhé."
Vân Thanh Tùng đỡ Hoàng Thu Nguyệt ngồi xuống ghế đá, vỗ ngực cam đoan với Vân Tô.
"Yên tâm đi, lái xe đến núi nhà mình có ai khác đâu."
"Tiểu Tô, con đang ở đâu đấy?" Hoàng Thu Nguyệt nhìn bối cảnh xung quanh Vân Tô hỏi.
Vân Thanh Tùng cũng chú ý đến, điều kiện ở chỗ này xem chừng không được tốt lắm?
Đây là đang bắt cháu gái ta đi chịu khổ sao? Thật khó chấp nhận.
"Tiểu Tô, con ở chỗ nào thế? Nếu không tốt thì đừng gượng ép, về nhà ở đi." Vân Thanh Tùng trông có vẻ muốn đón Vân Tô về ngay lập tức.
"Đây là ký túc xá đại học của con ạ."
Vân Tô điều chỉnh góc quay video một chút, để hai người bên kia nhìn rõ hoàn cảnh sinh hoạt của nàng.
Giọng nói mềm mại nũng nịu: "Ông bà, con không yếu ớt đến thế đâu, ở đây tốt lắm, hai người yên tâm đi ~"
"À, Tiểu Tô đi học đại học rồi à, tốt lắm, tốt lắm, con cứ thoải mái vui chơi là được."
Vân Thanh Tùng chỉ nhớ đến việc cháu gái mình có vui vẻ hay không.
Vân Tô cùng ông bà hàn huyên một hồi lâu, từ chuyện nhà đến thời tiết ấm lạnh.
Đến khi Vân Thanh Tùng nói muốn đi chụp ảnh cho bà, mới cúp video.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa.
Tân sinh còn chưa hết huấn luyện, bây giờ nhà ăn chắc vẫn còn ít người.
Vân Tô nhớ tới hôm qua Mạnh Tri Tuyết oán than không giành được cơm, vậy thì thân là đàn chị... Phải đi giành chỗ cho cô bé trước đã.
Nhà ăn quả nhiên vẫn chưa đông, Vân Tô đến trước rồi gửi tin cho Mạnh Tri Tuyết.
Vân Tô: [Hết huấn luyện thì đến nhà ăn nhé, chị đến giành chỗ trước rồi.]
Mạnh Tri Tuyết: [^3^]
Mạnh Tri Tuyết: [Chị ơi, chị tốt quá đi, em vừa mới hết huấn luyện!]
Lúc Mạnh Tri Tuyết đến tìm Vân Tô, nhà ăn đã rất đông người, may mà Vân Tô đã lường trước mà đặt cơm trước rồi.
Mạnh Tri Tuyết đầy mồ hôi ngồi xuống, ừng ực đổ hết nửa chai nước mới lên tiếng.
"Học tỷ, hình như giờ các chị ít tiết học lắm đúng không?"
"Cũng tàm tạm, đâu có ít đâu, sao thế?"
"Thứ sáu tuần này bọn em có lễ khai giảng, chị có rảnh đến xem không?" Mạnh Tri Tuyết mắt long lanh nhìn Vân Tô.
Thứ sáu, vậy là ngày kia.
Vân Tô mở điện thoại xem lịch, sáng hôm đó vừa hay không có tiết.
"Chị có rảnh, chỉ là... Có phải em có tiết mục gì biểu diễn không?"
Vân Tô không rõ muốn nàng xem cái gì, trong ấn tượng của nàng, lễ khai giảng chẳng phải toàn là lãnh đạo nhà trường phát biểu sao?
"Không có không có, em làm gì có tài nghệ gì." Mạnh Tri Tuyết lắc đầu lia lịa.
Sau đó lại vẻ mặt thần bí hề hề cười nói: "Nghe nói sẽ có đại diện tân sinh phát biểu, siêu cấp đẹp trai luôn."
"Học tỷ nhất định phải đến xem đấy!" Mạnh Tri Tuyết nói cứ như nàng mà không đi xem sẽ mất mát lớn lắm vậy.
Vân Tô bất đắc dĩ nói: "Em đã gặp rồi à?"
"Chưa!" Mạnh Tri Tuyết hậm hực nói, "Mới nghe tên, chưa thấy mặt nha ~"
"Nhưng mà cậu ta nổi tiếng lắm, vừa khai giảng đã được trường đồn thổi khắp nơi rồi, đẹp trai đến mức ai ai cũng căm phẫn, nghe nói là nhân vật giáo thảo mấy trăm năm chưa từng xuất hiện."
Mạnh Tri Tuyết càng nói càng hăng, miêu tả cứ như đang đi bán hàng vậy.
Vân Tô bị cô nàng hình dung khoa trương này làm cho không biết nói gì, lời đồn quả nhiên tai hại, càng bịa càng thêm vào.
Mạnh Tri Tuyết còn tiếp tục: "Nhưng em nghĩ lại thì, với nhan sắc này của chị, chắc chắn cũng sẽ được đồn thổi thôi."
Nàng càng nghĩ càng lạ, sao không ai truyền tai về cái nhan sắc tuyệt đỉnh của học tỷ thế nhỉ? Toàn nói tân sinh soái ca.
Nàng cảm thấy, soái ca đó có đẹp đến đâu cũng đâu đẹp bằng học tỷ của nàng, dù không cùng giới tính đi nữa...
Thực ra nàng không biết, trường học đã bắt đầu đồn...
Dù sao thì Vân Tô hôm qua mới xuất hiện ở An Đại, trước đó người khác cơ bản chưa từng thấy.
———
Vân Tô đồng ý với Mạnh Tri Tuyết, thứ sáu sẽ đi xem lễ khai giảng.
Lễ khai giảng dành cho tân sinh, nên việc sinh viên cũ vào xem là cần có vé, Vân Tô bèn đi tìm lớp trưởng.
Lớp trưởng tên Đào Oánh Nhiên, hiện tại là chủ nhiệm lớp của sinh viên năm nhất khoa tiếng Pháp.
Chủ nhiệm lớp tân sinh hằng năm sẽ do các anh chị sinh viên năm 3 đảm nhiệm, tự nguyện đăng ký, công việc chủ yếu là phụ trách đời sống của tân sinh trong thời gian quân sự, giúp họ thích nghi với môi trường đại học, giải đáp thắc mắc, băn khoăn cho các đàn em.
Đào Oánh Nhiên vẫn luôn ở sân điền kinh cùng với các tân sinh quân sự, lúc này còn chưa gặp được cô bạn Diệp Tòng Sương vừa nhập học trong lớp, không ngờ lại nhận được tin nhắn của nàng.
Vân Tô: [Lớp trưởng, chào bạn; cho mình hỏi mình có thể tham gia lễ khai giảng không?]
Đào Oánh Nhiên nhìn dòng tin nhắn lễ phép sắp tràn màn hình, tặc lưỡi, nghe nói là đại mỹ nhân tuyệt thế? Vậy mà lại còn ngoan ngoãn lễ phép.
Đào Oánh Nhiên sợ phong cách nói chuyện hoang dã của mình sẽ làm người ta sợ, liền điều chỉnh lại giọng điệu nhắn tin.
Đào Oánh Nhiên: [Được chứ, ngày mai mình sẽ đến phòng học, bạn đến chỗ mình lấy vé là được.]
Vân Tô nhận được tin nhắn liền an tâm, việc đi khai giảng không thành vấn đề rồi.
Kỳ thực nàng cũng không phải vì lời mời của Mạnh Tri Tuyết mà muốn xem soái ca gì.
Đồng ý Mạnh Tri Tuyết là một chuyện, phần khác là vì suy đoán của nàng.
"Đại soái ca" trong lời Mạnh Tri Tuyết rất có thể chính là Cố Yến.
Cố Yến dù gì cũng là một trong các nhân vật chính, khi trước Vân Tô xem tiểu thuyết và thiết lập đã chú ý đến, ngoại hình của hắn có thể nói là cực phẩm trong truyện, lời đồn của Mạnh Tri Tuyết hẳn là không sai.
Vậy nên nàng phải đến xem buổi lễ khai giảng, xem có đúng là Cố Yến hay không.
Nàng còn chưa biết Cố Yến bây giờ trông như thế nào đâu!
Nếu Cố Yến là người đại diện cho tân sinh lên phát biểu, vậy thì...
Hắn ở ngoài sáng, nàng ở trong tối.
Rất tốt, rất có lợi cho việc nàng nắm bắt thời cơ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận