Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ
Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ - Chương 08: Lần đầu tiên gọi tỷ tỷ (length: 8497)
Vân Tô bị biến cố trước mắt làm kinh sợ.
Nàng còn chưa kịp làm ra động tác, liền thấy Cố Yến thân thể nhỏ bé từ phía sau xông ra ngoài.
Cố Yến hai tay ôm lấy đùi phải của buôn người, hung hăng mở miệng cắn vào thịt trên đùi hắn.
Vân Tô nhìn Cố Yến xông ra, trong lòng giật mình.
"Tiểu Yến, ngươi trở về." Vân Tô hô lớn.
Buôn người bị đau ở đùi, một tay túm lấy tóc Cố Yến, nhấc chân dùng sức quăng.
Cả người Cố Yến bị ngã rầm xuống đất.
Vân Tô nhanh chóng chạy tới đỡ Cố Yến dậy, nhìn xem thương thế trên người hắn.
May mà không có gì trở ngại, chỉ có chút trầy da nhỏ.
Buôn người đã nhặt khẩu súng trên đất lên trước mặt hai người.
Hắn cầm súng mô hình trên tay ước lượng, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
"Mẹ hắn. Ngươi lại dám chơi lão tử?"
Đèn xe chiếu vào mặt Vân Tô, lộ ra rất yếu ớt.
Vân Tô ngẩng đầu nhìn xem, tim đập loạn lên, ngực sắp xoắn thành một đoàn.
Nàng từ nhỏ có học qua một ít thuật phòng thân, thế nhưng sức lực của nam giới và nữ giới vốn cách xa, huống chi hoàn cảnh sống của nàng luôn rất an toàn, căn bản là không có cơ hội trải qua trường hợp súng thật đạn thật này.
Thế nhưng dù bây giờ nàng phần thắng rất nhỏ, cũng chỉ có thể liều một phen.
Buôn người lại tiến lên một bước, trực tiếp đưa tay túm lấy cổ áo Vân Tô nhấc lên.
Hắn trở tay dùng thế lực ép buộc Vân Tô, muốn kéo nàng trực tiếp đến hướng xe.
Vân Tô làm bộ như thuận theo đi theo vài bước, buôn người tưởng là người trong tay không hề có sức phản kháng.
Đi đến cửa xe, buôn người buông ra một tay, đổi dùng một tay khống chế hai cánh tay của Vân Tô, tay còn lại tính mở cửa xe.
Vân Tô bắt lấy thời cơ này, hai tay vung lên bóp chặt cổ tay đang nắm tay nàng, bằng tốc độ nhanh nhất cùng với sức lực lớn nhất của nàng đẩy mạnh ra bên ngoài.
Kèm theo tiếng khớp xương bị trật, buôn người đau đến hét lên, ôm lấy cổ tay lùi về sau một bước.
Lúc buôn người đau kêu, Vân Tô đã nhặt khẩu súng mô hình rơi trên đất.
Thừa dịp người còn chưa hồi phục khỏi cơn đau, nàng cầm họng súng, đưa tay cầm chuôi hung hăng đập lên đầu buôn người.
Buôn người vừa mới bị chỗ cổ tay đau muốn chết đi sống lại, lại lập tức bị đập cho mắt nổ đom đóm, cả người chỉ có thể đứng tại chỗ liên tục lắc đầu.
Vân Tô nhanh chóng chạy tới ôm Cố Yến dưới đất, mở cửa xe nhét hắn vào ghế phụ.
Buôn người đã hơi tỉnh lại, che vết thương đang chảy máu trên đầu xông đến trước cửa xe, muốn bám vào Vân Tô không cho nàng lên xe.
Vân Tô nghiêng người tránh được một quyền của buôn người, thầm nghĩ, có lẽ hôm nay thật sự phải đánh một trận.
Vân Tô quay người muốn đóng cửa xe, bảo vệ Cố Yến ở trong xe.
Trước khi cửa xe đóng lại, tay Vân Tô bị ai đó nhét một thanh chủy thủ, Vân Tô kinh ngạc nhìn Cố Yến trong xe, sau đó trong mắt tràn đầy lo lắng nhìn nàng.
Có lẽ là lúc nãy nàng giằng co với buôn người, Cố Yến dưới đất nhặt được thanh chủy thủ không ai để ý kia.
Buôn người cũng lại xông đến, Vân Tô dùng tay giấu trong ống tay áo đâm thẳng vào đùi buôn người nhanh, chuẩn và độc.
Buôn người lại kêu thảm một tiếng, khom lưng che vết thương của mình.
Vì chân bị thương, buôn người không dễ hành động, Vân Tô không bỏ qua cơ hội này, tung chân đá một cước vào chân đau của buôn người.
Buôn người bị đau quỳ xuống đất.
Vân Tô nhanh chóng mở cửa ghế lái ngồi lên, lúc khóa cửa còn thấy ánh mắt hằn học của buôn người đang quỳ trên đất.
Đúng lúc này, tiếng còi báo động từ xa truyền đến.
Càng ngày càng gần.
Buôn người bắt đầu hoảng lên, cố sức đứng lên muốn bỏ trốn.
Vân Tô nhìn bước chân khập khiễng của hắn, căn bản không có ý định quản hắn nữa, hắn không thể nào thoát khỏi pháp luật.
Xe cảnh sát rất nhanh liền đến.
Buôn người vì chân bị thương chạy không xa, rất nhanh bị cảnh sát chế trụ đưa đi.
——— Vân Tô ở đồn cảnh sát làm xong ghi chép thì đã ba giờ sáng.
Lăn lộn cả một buổi tối, Vân Tô cảm giác bây giờ ngã xuống đất có thể ngủ ngay.
Bốn đứa trẻ khác bị bắt cóc cũng đã liên lạc được với gia đình, được đón về nhà.
Vợ chồng Cố Kiến An bị bắt vì tội buôn bán trẻ em.
Cố Yến bây giờ không còn chỗ để đi.
Vân Tô vốn định đưa hắn đi, thế nhưng bị nói là không phù hợp quy định.
Vợ chồng Cố Kiến An sẽ bị hủy tư cách người giám hộ, Cố Yến là trẻ mồ côi, chỉ có thể được đưa đến cơ quan phúc lợi xã hội hoặc cơ quan bảo vệ cứu trợ.
Không ngờ ngày này đến nhanh như vậy.
Cố Yến đã ngồi ngủ trên sô pha rồi, Vân Tô ngồi bên cạnh hắn.
Cố Yến tay nắm chặt vạt áo nàng.
Vân Tô muốn gỡ tay hắn ra, không ngờ vừa dùng lực, Cố Yến liền tỉnh.
Cố Yến mắt buồn ngủ nhìn Vân Tô: "Sao vậy?"
Vân Tô nói: "Tiểu Yến, tỷ tỷ phải về rồi, ngày mai trở lại thăm ngươi được không?"
Cố Yến nghe lời này, tay nắm góc áo Vân Tô càng chặt hơn.
Trong mắt cơn buồn ngủ nháy mắt biến mất, nước mắt nói ra là ra.
"Tỷ tỷ." Cố Yến nghẹn ngào nỉ non một câu.
Vân Tô nghe trong lòng nóng lên.
Đây là lần đầu tiên đứa bé này gọi nàng tỷ tỷ.
Trước đây nàng tự xưng rất nhiều lần, lại chưa từng nghe hắn gọi một tiếng.
Vân Tô cũng rất luyến tiếc, nhưng cũng không có cách: "Tiểu Yến, tỷ tỷ nhất định ngày mai sẽ đến."
Nước mắt Cố Yến rơi ào ào, hai tay đều kéo áo Vân Tô.
Hắn gục trên người Vân Tô ôm thật chặt: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ..."
Vân Tô nghe Cố Yến khóc đến không thở nổi.
Dù gì cũng chỉ là đứa bé, trải qua nhiều chuyện cả đêm như vậy, còn phải đối mặt nhiều người xa lạ thế khẳng định sẽ sợ hãi.
Vân Tô nhẹ nhàng vỗ đầu xù lông của Cố Yến an ủi hắn: "Tiểu Yến, đừng khóc."
Nhưng lại không có tác dụng, nước mắt Cố Yến rơi nhanh như trân châu sắp làm ướt áo nàng.
Dạng này Cố Yến nàng nhất định không thể đi được, nàng chỉ có thể đi tìm người phụ trách thương lượng một chút.
Sau khi Vân Tô tha thiết cầu xin, cuối cùng cũng đồng ý cho nàng tạm thời đưa Cố Yến đi.
——— Cố Yến theo Vân Tô đi ra khỏi cục cảnh sát, cảm xúc rốt cuộc đã bình tĩnh lại.
Vân Tô đi hiệu thuốc mua chút thuốc trị thương, nàng vẫn nhớ vết thương ở miệng của Cố Yến, tuy không nghiêm trọng, nhưng bị nhiễm trùng thì không tốt.
Sau đó Vân Tô gọi xe trở về khách sạn, trên xe liền xử lý qua vết trầy da cho Cố Yến.
Về đến khách sạn thì trời đã gần sáng.
Lăn lộn cả đêm, sau khi về đến nơi hai người vừa nằm lên giường liền ngủ ngay.
Vân Tô tỉnh dậy thì đã ba giờ chiều.
Ánh hoàng hôn vàng rực bên ngoài cửa sổ chiếu lên sàn nhà, khiến người ta nhìn có cảm giác thời gian tươi đẹp.
Vân Tô bây giờ nghĩ lại vẫn còn hơi sợ.
May mắn...
May mắn giờ đã bình an vô sự.
Vân Tô tranh thủ lúc Cố Yến chưa tỉnh, liền ra ngoài mua cơm.
Dưới lầu khách sạn có rất nhiều quán cơm, Vân Tô gần đó mua hai phần thức ăn, sợ Cố Yến tỉnh lại, Vân Tô không dám chờ lâu liền nhanh chóng trở về phòng.
Vừa mở cửa, Vân Tô liền thấy một dáng người nhỏ bé đang ngồi xổm cuối giường.
Cố Yến hai tay ôm đầu gối, đầu chôn vào khuỷu tay, Vân Tô không nhìn thấy mặt hắn.
Vân Tô nhanh chóng đi tới, đặt hộp cơm xuống đất, kéo Cố Yến đứng dậy.
Cố Yến ngẩng đầu, Vân Tô nhìn thấy mặt hắn đầy nước mắt mà giật mình.
"Tiểu Yến, sao con lại khóc?" Vân Tô nhẹ giọng hỏi, vừa đưa tay lau đi nước mắt trên mặt hắn.
"Tỷ tỷ, con... Con nghĩ chị đi rồi." Cố Yến nghẹn ngào nói, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Vân Tô cảm thấy có thể hắn đang trút hết chỗ nước mắt 5 năm nay.
Trước kia bị bắt nạt không khóc, bị cữu cữu đuổi ra cũng không khóc, Vân Tô đều thấy hắn không giống một đứa trẻ.
Mà bây giờ nước mắt của Cố Yến không thể ngừng, giống như ở đồn cảnh sát không cho nàng đi vậy.
Vân Tô rốt cuộc có cảm giác dỗ dành một con ma nhỏ thích khóc nhè.
Vân Tô bế Cố Yến đặt lên giường, vừa dùng tay vuốt lưng cho hắn.
An ủi nói: "Sao lại thế? Tỷ tỷ đi ra ngoài mua cơm thôi mà."
Vân Tô cầm hộp cơm đặt trước mặt Cố Yến: "Con xem, con ngủ lâu như vậy có đói bụng không, chúng ta cùng nhau ăn cơm có được không?"
Cố Yến không trả lời, chỉ tiếp tục hỏi: "Chị ăn cơm xong mới đi sao?"
Nàng còn chưa kịp làm ra động tác, liền thấy Cố Yến thân thể nhỏ bé từ phía sau xông ra ngoài.
Cố Yến hai tay ôm lấy đùi phải của buôn người, hung hăng mở miệng cắn vào thịt trên đùi hắn.
Vân Tô nhìn Cố Yến xông ra, trong lòng giật mình.
"Tiểu Yến, ngươi trở về." Vân Tô hô lớn.
Buôn người bị đau ở đùi, một tay túm lấy tóc Cố Yến, nhấc chân dùng sức quăng.
Cả người Cố Yến bị ngã rầm xuống đất.
Vân Tô nhanh chóng chạy tới đỡ Cố Yến dậy, nhìn xem thương thế trên người hắn.
May mà không có gì trở ngại, chỉ có chút trầy da nhỏ.
Buôn người đã nhặt khẩu súng trên đất lên trước mặt hai người.
Hắn cầm súng mô hình trên tay ước lượng, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
"Mẹ hắn. Ngươi lại dám chơi lão tử?"
Đèn xe chiếu vào mặt Vân Tô, lộ ra rất yếu ớt.
Vân Tô ngẩng đầu nhìn xem, tim đập loạn lên, ngực sắp xoắn thành một đoàn.
Nàng từ nhỏ có học qua một ít thuật phòng thân, thế nhưng sức lực của nam giới và nữ giới vốn cách xa, huống chi hoàn cảnh sống của nàng luôn rất an toàn, căn bản là không có cơ hội trải qua trường hợp súng thật đạn thật này.
Thế nhưng dù bây giờ nàng phần thắng rất nhỏ, cũng chỉ có thể liều một phen.
Buôn người lại tiến lên một bước, trực tiếp đưa tay túm lấy cổ áo Vân Tô nhấc lên.
Hắn trở tay dùng thế lực ép buộc Vân Tô, muốn kéo nàng trực tiếp đến hướng xe.
Vân Tô làm bộ như thuận theo đi theo vài bước, buôn người tưởng là người trong tay không hề có sức phản kháng.
Đi đến cửa xe, buôn người buông ra một tay, đổi dùng một tay khống chế hai cánh tay của Vân Tô, tay còn lại tính mở cửa xe.
Vân Tô bắt lấy thời cơ này, hai tay vung lên bóp chặt cổ tay đang nắm tay nàng, bằng tốc độ nhanh nhất cùng với sức lực lớn nhất của nàng đẩy mạnh ra bên ngoài.
Kèm theo tiếng khớp xương bị trật, buôn người đau đến hét lên, ôm lấy cổ tay lùi về sau một bước.
Lúc buôn người đau kêu, Vân Tô đã nhặt khẩu súng mô hình rơi trên đất.
Thừa dịp người còn chưa hồi phục khỏi cơn đau, nàng cầm họng súng, đưa tay cầm chuôi hung hăng đập lên đầu buôn người.
Buôn người vừa mới bị chỗ cổ tay đau muốn chết đi sống lại, lại lập tức bị đập cho mắt nổ đom đóm, cả người chỉ có thể đứng tại chỗ liên tục lắc đầu.
Vân Tô nhanh chóng chạy tới ôm Cố Yến dưới đất, mở cửa xe nhét hắn vào ghế phụ.
Buôn người đã hơi tỉnh lại, che vết thương đang chảy máu trên đầu xông đến trước cửa xe, muốn bám vào Vân Tô không cho nàng lên xe.
Vân Tô nghiêng người tránh được một quyền của buôn người, thầm nghĩ, có lẽ hôm nay thật sự phải đánh một trận.
Vân Tô quay người muốn đóng cửa xe, bảo vệ Cố Yến ở trong xe.
Trước khi cửa xe đóng lại, tay Vân Tô bị ai đó nhét một thanh chủy thủ, Vân Tô kinh ngạc nhìn Cố Yến trong xe, sau đó trong mắt tràn đầy lo lắng nhìn nàng.
Có lẽ là lúc nãy nàng giằng co với buôn người, Cố Yến dưới đất nhặt được thanh chủy thủ không ai để ý kia.
Buôn người cũng lại xông đến, Vân Tô dùng tay giấu trong ống tay áo đâm thẳng vào đùi buôn người nhanh, chuẩn và độc.
Buôn người lại kêu thảm một tiếng, khom lưng che vết thương của mình.
Vì chân bị thương, buôn người không dễ hành động, Vân Tô không bỏ qua cơ hội này, tung chân đá một cước vào chân đau của buôn người.
Buôn người bị đau quỳ xuống đất.
Vân Tô nhanh chóng mở cửa ghế lái ngồi lên, lúc khóa cửa còn thấy ánh mắt hằn học của buôn người đang quỳ trên đất.
Đúng lúc này, tiếng còi báo động từ xa truyền đến.
Càng ngày càng gần.
Buôn người bắt đầu hoảng lên, cố sức đứng lên muốn bỏ trốn.
Vân Tô nhìn bước chân khập khiễng của hắn, căn bản không có ý định quản hắn nữa, hắn không thể nào thoát khỏi pháp luật.
Xe cảnh sát rất nhanh liền đến.
Buôn người vì chân bị thương chạy không xa, rất nhanh bị cảnh sát chế trụ đưa đi.
——— Vân Tô ở đồn cảnh sát làm xong ghi chép thì đã ba giờ sáng.
Lăn lộn cả một buổi tối, Vân Tô cảm giác bây giờ ngã xuống đất có thể ngủ ngay.
Bốn đứa trẻ khác bị bắt cóc cũng đã liên lạc được với gia đình, được đón về nhà.
Vợ chồng Cố Kiến An bị bắt vì tội buôn bán trẻ em.
Cố Yến bây giờ không còn chỗ để đi.
Vân Tô vốn định đưa hắn đi, thế nhưng bị nói là không phù hợp quy định.
Vợ chồng Cố Kiến An sẽ bị hủy tư cách người giám hộ, Cố Yến là trẻ mồ côi, chỉ có thể được đưa đến cơ quan phúc lợi xã hội hoặc cơ quan bảo vệ cứu trợ.
Không ngờ ngày này đến nhanh như vậy.
Cố Yến đã ngồi ngủ trên sô pha rồi, Vân Tô ngồi bên cạnh hắn.
Cố Yến tay nắm chặt vạt áo nàng.
Vân Tô muốn gỡ tay hắn ra, không ngờ vừa dùng lực, Cố Yến liền tỉnh.
Cố Yến mắt buồn ngủ nhìn Vân Tô: "Sao vậy?"
Vân Tô nói: "Tiểu Yến, tỷ tỷ phải về rồi, ngày mai trở lại thăm ngươi được không?"
Cố Yến nghe lời này, tay nắm góc áo Vân Tô càng chặt hơn.
Trong mắt cơn buồn ngủ nháy mắt biến mất, nước mắt nói ra là ra.
"Tỷ tỷ." Cố Yến nghẹn ngào nỉ non một câu.
Vân Tô nghe trong lòng nóng lên.
Đây là lần đầu tiên đứa bé này gọi nàng tỷ tỷ.
Trước đây nàng tự xưng rất nhiều lần, lại chưa từng nghe hắn gọi một tiếng.
Vân Tô cũng rất luyến tiếc, nhưng cũng không có cách: "Tiểu Yến, tỷ tỷ nhất định ngày mai sẽ đến."
Nước mắt Cố Yến rơi ào ào, hai tay đều kéo áo Vân Tô.
Hắn gục trên người Vân Tô ôm thật chặt: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ..."
Vân Tô nghe Cố Yến khóc đến không thở nổi.
Dù gì cũng chỉ là đứa bé, trải qua nhiều chuyện cả đêm như vậy, còn phải đối mặt nhiều người xa lạ thế khẳng định sẽ sợ hãi.
Vân Tô nhẹ nhàng vỗ đầu xù lông của Cố Yến an ủi hắn: "Tiểu Yến, đừng khóc."
Nhưng lại không có tác dụng, nước mắt Cố Yến rơi nhanh như trân châu sắp làm ướt áo nàng.
Dạng này Cố Yến nàng nhất định không thể đi được, nàng chỉ có thể đi tìm người phụ trách thương lượng một chút.
Sau khi Vân Tô tha thiết cầu xin, cuối cùng cũng đồng ý cho nàng tạm thời đưa Cố Yến đi.
——— Cố Yến theo Vân Tô đi ra khỏi cục cảnh sát, cảm xúc rốt cuộc đã bình tĩnh lại.
Vân Tô đi hiệu thuốc mua chút thuốc trị thương, nàng vẫn nhớ vết thương ở miệng của Cố Yến, tuy không nghiêm trọng, nhưng bị nhiễm trùng thì không tốt.
Sau đó Vân Tô gọi xe trở về khách sạn, trên xe liền xử lý qua vết trầy da cho Cố Yến.
Về đến khách sạn thì trời đã gần sáng.
Lăn lộn cả đêm, sau khi về đến nơi hai người vừa nằm lên giường liền ngủ ngay.
Vân Tô tỉnh dậy thì đã ba giờ chiều.
Ánh hoàng hôn vàng rực bên ngoài cửa sổ chiếu lên sàn nhà, khiến người ta nhìn có cảm giác thời gian tươi đẹp.
Vân Tô bây giờ nghĩ lại vẫn còn hơi sợ.
May mắn...
May mắn giờ đã bình an vô sự.
Vân Tô tranh thủ lúc Cố Yến chưa tỉnh, liền ra ngoài mua cơm.
Dưới lầu khách sạn có rất nhiều quán cơm, Vân Tô gần đó mua hai phần thức ăn, sợ Cố Yến tỉnh lại, Vân Tô không dám chờ lâu liền nhanh chóng trở về phòng.
Vừa mở cửa, Vân Tô liền thấy một dáng người nhỏ bé đang ngồi xổm cuối giường.
Cố Yến hai tay ôm đầu gối, đầu chôn vào khuỷu tay, Vân Tô không nhìn thấy mặt hắn.
Vân Tô nhanh chóng đi tới, đặt hộp cơm xuống đất, kéo Cố Yến đứng dậy.
Cố Yến ngẩng đầu, Vân Tô nhìn thấy mặt hắn đầy nước mắt mà giật mình.
"Tiểu Yến, sao con lại khóc?" Vân Tô nhẹ giọng hỏi, vừa đưa tay lau đi nước mắt trên mặt hắn.
"Tỷ tỷ, con... Con nghĩ chị đi rồi." Cố Yến nghẹn ngào nói, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Vân Tô cảm thấy có thể hắn đang trút hết chỗ nước mắt 5 năm nay.
Trước kia bị bắt nạt không khóc, bị cữu cữu đuổi ra cũng không khóc, Vân Tô đều thấy hắn không giống một đứa trẻ.
Mà bây giờ nước mắt của Cố Yến không thể ngừng, giống như ở đồn cảnh sát không cho nàng đi vậy.
Vân Tô rốt cuộc có cảm giác dỗ dành một con ma nhỏ thích khóc nhè.
Vân Tô bế Cố Yến đặt lên giường, vừa dùng tay vuốt lưng cho hắn.
An ủi nói: "Sao lại thế? Tỷ tỷ đi ra ngoài mua cơm thôi mà."
Vân Tô cầm hộp cơm đặt trước mặt Cố Yến: "Con xem, con ngủ lâu như vậy có đói bụng không, chúng ta cùng nhau ăn cơm có được không?"
Cố Yến không trả lời, chỉ tiếp tục hỏi: "Chị ăn cơm xong mới đi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận