Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 993: Diễn lại (length: 10682)

Phó Vũ Hoàng muốn làm chuyện, Bích Vân bọn họ không cách nào ngăn lại, nếu không ngăn được chỉ có thể cùng nhau lên, tối thiểu còn có thể để mắt một chút lúc nguy cấp, nếu không ngày nào đó tôn chủ trở về đòi muội muội, bọn họ không đưa ra được thì làm sao.
Ba người thống nhất ý kiến xong, trực tiếp rời khỏi minh thổ nhanh chóng tiến về Đại Hạ.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, tối thiểu so với bản tôn Dung Nhàn còn kéo theo ba ngàn vướng víu lại còn muốn phô trương thì nhanh hơn.
Đại Hạ hoàng triều, từ khi nhận được tin tức, biết được Húc đế muốn dẫn nhi tử về nhà thăm bố mẹ, Hạ Thiên Tử liền bắt đầu tâm thần bất định.
Đại gia đều không phải kẻ ngốc, ai cũng không tin Húc đế chỉ đơn giản quy thuận.
Không đoán ra ý tưởng của Húc đế, sắc mặt Hạ Thiên Tử ngày càng đen sầm.
Nhưng riêng một ngày này, hắn đứng ngồi không yên, phiền lòng cáu kỉnh, tựa như có chuyện muốn xảy ra vậy, nỗi lòng bồn chồn khiến hắn càng thêm khó an.
"Người đâu, Húc đế ở đâu?" Hạ Thiên Tử hỏi.
Thống lĩnh hộ vệ quân luôn dò la tin tức không chút do dự đáp: "Bẩm bệ hạ, còn chín ngày hành trình nữa là đến Đại Hạ cảnh nội. Hiện giờ Húc đế vừa vặn đến gần phạm vi thế lực của Thanh Long thành."
Hạ Thiên Tử bực bội phất tay, thống lĩnh im lặng lui ra ngoài.
Húc đế còn chưa tới, vậy thì nỗi lòng bồn chồn, cáu kỉnh này rốt cuộc từ đâu mà đến?
Thời gian rất nhanh đến tối, Hạ Thiên Tử lần đầu tiên phát hiện thời gian lại dài dằng dặc đến vậy, khiến mỗi phút mỗi khắc hắn đều phải chịu giày vò, và theo thời gian trôi qua, mí mắt hắn cũng bắt đầu điên cuồng loạn động.
"Người đâu, đi xem kết giới hoàng cung thế nào, lệnh cấm quân..."
Oanh long!
Tiếng vang đinh tai nhức óc cùng với ánh lửa ngập trời khiến Đại Hạ hoàng cung rung lắc.
"Có t·h·í·c·h kh·á·c·c·h!" Bên ngoài có người hô lớn.
Hạ Thiên Tử từ từ thả lỏng tâm, thậm chí cả người đều nhẹ nhõm.
Không biết luôn đáng sợ, mà một khi sự không biết bị kéo vào lĩnh vực đã biết, vậy thì không tính là gì. Lúc này hắn còn có nhàn hạ thảnh thơi pha trà uống.
Nhưng rất nhanh, hiện thực cho hắn biết một đạo lý, những nguy cơ có thể khiến t·h·i·ê·n cơ cảnh báo, đều không hề đơn giản.
Phó Vũ Hoàng một đường gắng sức đuổi theo, rốt cuộc cũng đến bên ngoài Đại Hạ hoàng cung.
Nhìn hoàng cung sừng sững uy nga được địa mạch dựng lên, nàng cầm lấy bầu rượu ừng ực uống mấy ngụm lớn, tiện tay ném bầu rượu cho Bích Vân, tùy tiện nói: "Hai người các ngươi ở bên ngoài tiếp ứng ta, ta ra ngoài cần phải lập tức mang ta trở về minh thổ, không được chậm trễ dù chỉ nửa phần."
Dứt lời, không đợi hai người đáp lời, liền cất bước đi vào hoàng cung.
Bích Vân ôm bầu rượu mắt trợn tròn, nàng dò dẫm đưa tay ra, một tầng kết giới vô hình ngăn nàng lại bên ngoài, may mà trong lòng nàng không có ác niệm, nếu không chắc chắn kinh động thành vệ binh.
". . Kết giới vẫn còn." Bích Vân hoài nghi nhân sinh nói, "Vì sao kết giới này xem cô nương như không có gì?"
Hàn Yên mặt không đổi sắc nói: "Đại khái là nàng quen người bày trận."
Bích Vân: "! ! Đừng l·ừ·a ta."
Đại Hạ tồn tại vài vạn năm, đại trận hoàng cung này có từ thời cổ. Hiện giờ các đại sư trận p·h·áp nhiều nhất chỉ là cách mấy năm tới bảo trì một chút, ngươi nói Phó cô nương quen trận p·h·áp sư?
Được, thạch chuỳ, thằng nhãi Hàn Yên này đúng là mới tỉnh ngủ nên nói bậy bạ.
Phó Vũ Hoàng rất nhanh liền đi vào hoàng cung, kết giới hoàng cung căn bản sẽ không ngăn cản nàng.
Mười vạn năm trước, quy tâm có lẽ là vật bên trong cơ thể nàng. Sau này nàng dù dâng quy tâm ra để Đại Hạ thăng phẩm, lại không có nghĩa là nàng triệt để thành người ngoài.
Bên trong quy tâm kia, có lẽ nàng vẫn là đồng bào cùng nhau xuất sinh, cũng không biết quy tâm còn có ấn tượng gì về nàng không.
Sắc mặt Phó Vũ Hoàng đột nhiên biến đổi, bồng bềnh liền đến được biển mây khí vận của Đại Hạ.
Kim long nằm trên cột trời đỡ lấy thần đình vàng son lộng lẫy, thấy có người đi lên, mắt rồng to lớn trợn mở nhìn Phó Vũ Hoàng, ngây người.
Người này rất xa lạ, nhưng khí tức lại cực kỳ quen thuộc.
Nàng là ai?
Khí vận kim long không có thần trí, theo bản năng lộ ra vẻ thân mật với Phó Vũ Hoàng.
Phó Vũ Hoàng nhíu mày, tiến lên một bước trực tiếp vượt qua không gian đến đỉnh đầu khí vận kim long. Nàng đưa tay s·ờ s·ờ đầu kim long, đảo mắt một cái, nói bằng giọng lưu manh: "U·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u không?"
Khí vận kim long ngốc nghếch nhìn nàng không hiểu gì.
Phó Vũ Hoàng đưa tay vào không gian tùy thân lục lọi, rất nhanh lấy ra một bầu rượu mới.
Lúc bầu rượu đến tay, ánh mắt nàng sáng lấp lánh, tựa như nhìn thấy vật khiến người vui vẻ.
Sau đó nàng khảy mở nắp, ừng ực uống mấy ngụm lớn, mới thuận tay nh·é·t bầu rượu vào miệng khí vận kim long.
Nói cũng kỳ, cái bầu rượu nhỏ kia như là động không đáy, rượu không ngừng chảy ra bên trong, rót vào bụng khí vận kim long.
Nửa canh giờ trôi qua, khí vận kim long vẫn bộ dạng tỉnh tỉnh, Phó Vũ Hoàng liền mất kiên nhẫn.
Quả nhiên là không có thần trí sao? Rót mãi mà không say, uổng c·ô·ng ta tốn rượu ngon, còn trông cậy ngươi quá chén đưa đồ đâu.
Thôi vậy, vốn chỉ hiếu kỳ thử chơi đùa.
Nàng thu hồi bầu rượu, được kim long ngầm đồng ý nhảy lên người nó.
Nàng nhếch miệng cười một tiếng, thanh âm tựa như gió tự do: "Ủy khuất ngươi rồi, nhưng đồ vật này ta cần phải mang đi nha. Dù sao ta liền là mang đi Đại Hạ cũng không sẽ hàng phẩm." Nguyên khí đại thương n·g·ư·ợ·c lại là có khả năng.
Nàng thu lại ý cười, tay phải đột nhiên đ·â·m vào nơi vảy n·g·ư·ợ·c của kim long, khi kim long phản kích theo bản năng, nàng túm lấy một đoàn quang phát ra lực lượng huyền ảo.
Dưới đoàn quang này, chính là lực lượng quy tâm.
Nàng đưa tay t·r·ố·ng rỗng nhất t·r·ảo, lực lượng ngũ hành cấp tốc chui vào quang đoàn cùng lực lượng này ngưng làm một thể, hóa thành một thứ hình trái tim màu xanh biếc.
Quy tâm, đây chính là quy tâm thật sự.
"Ngang!" Khí vận kim long ngửa mặt lên trời th·é·t dài một tiếng, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn chằm chằm Phó Vũ Hoàng, tựa như bỗng nhiên phản ứng ra người trước mặt khiến nó bội cảm thân t·h·iế·t là đ·ị·c·h nhân.
Sau khi cảnh cáo, nó quăng đuôi rồng về phía Phó Vũ Hoàng, ý đồ giữ người lại.
Thân ảnh Phó Vũ Hoàng khinh phiêu phiêu nhất t·h·iểm, liền rời xa khí vận kim long. Nàng nói lầm b·ầ·m: "Thật không đáng yêu, xem ra vẫn là Tiểu Kim ngoan hơn, trừ màu sắc không xinh đẹp ra."
Nói chuyện, Tiểu Thủy đen như mực bên hông nàng giật giật, nhưng lại không hề hiện ra.
Ai, Tiểu Kim không ở đây, nhớ nó Phó Vũ Hoàng tránh né sự tập kích của kim long trên không trung, chợt có lệ phong từ phía sau đ·á·n·h tới, nàng lại tránh đi.
Rất nhanh nàng liền đơn đấu với đám người Đại Hạ.
Ngón tay Phó Vũ Hoàng khẽ động, lực lượng ngũ hành hóa thành năm con kim long lớn nhỏ bằng khí vận kim long: kim long, mộc long, thủy long, hỏa long, thổ long.
Bốn con long mang theo lực lượng khác nhau bay về bốn phía hư không, chỉ có mộc long canh giữ bên cạnh nàng bảo vệ.
Kim long bay về phía tây, ánh vàng điểm điểm tung xuống, những thứ bị ánh kim chiếu xạ lên đều sẽ bị canh kim chi khí xé rách. Nơi hỏa long đi qua không khí đều nhiễm màu, ánh lửa đỏ rực nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Thủy long không kiêng nể gì cả nô đùa trên tầng mây, mưa to xối xả đổ xuống, hóa thành băng điêu lúc thủy long nhảy mũi, đóng băng không gian này. Thổ long rơi xuống mặt đất, lực lượng nặng nề trĩu xuống, đại địa phát ra tiếng nức nở nặng nề, từng khe hở sâu không thấy đáy khiến hoàng cung chìm xuống.
Khi khí vận kim long chuyển thái độ, xem nàng là đ·ị·c·h, kết giới Đại Hạ hoàng cung cũng bắt đầu bài xích nàng, ý đồ xoá bỏ nàng.
Phó Vũ Hoàng thấy bốn con kim long hoành hành khắp nơi, lại không thể p·h·á tan kết giới, thần sắc nàng không hề biến đổi.
Nàng khẽ động tâm thần, mộc long chui vào cơ thể nàng, sinh cơ miên miên không dứt tiết lộ ra ngoài không kịp thu liễm. Trong khoảnh khắc, vô số cỏ cây hoa lá mọc lên trong vòng trăm dặm quanh Đại Hạ.
"Nổ." Phó Vũ Hoàng trầm giọng nói.
Lời vừa ra khỏi miệng, như ngôn xuất p·h·áp tùy, bốn con cự long lao vào kết giới với một tư thái quyết tuyệt.
Kết giới rung lắc nhưng không p·h·á toái, Phó Vũ Hoàng thản nhiên lại lần nữa ngưng tụ cự long ngũ hành, dưới sự thao túng của nàng, cự long lại tự bạo.
Hai lần, ba lần, bốn lần. . .
Bên ngoài kết giới, vài trận p·h·áp sư toàn lực duy trì trận p·h·áp. Nhưng vẫn câu nói kia, p·h·á hoại nhanh hơn thủ hộ nhiều, cũng đơn giản hơn nhiều.
Vô luận Hạ Thiên Tử tức giận thế nào, cũng không thể p·h·á vỡ kết giới khí vận đ·ậ·p c·h·ế·t Phó Vũ Hoàng.
Phó Vũ Hoàng không ngừng triệu hoán cự long, cùng lúc đó rút huyền minh trọng thủy k·i·ế·m bên hông vung lên hung hăng, hiệu lệnh k·i·ế·m khí trong thiên hạ hóa thành vạn đạo chém về phía kết giới cùng cự long.
Cuối cùng đến lần thứ bảy triệu hoán cự long, cự long tự bạo vẫn là p·h·á tan một khe hở trên kết giới Đại Hạ hoàng cung.
Sắc mặt Phó Vũ Hoàng tái nhợt, thân ảnh hết sức cẩn trọng, một bước chân đã ra bên ngoài Đại Hạ hoàng cung, nàng dùng lực lượng cuối cùng của mộc long ngưng kết thành một con hỏa long.
Hỏa long chui vào hoàng cung châm lửa khắp nơi, rất nhanh hoàng cung chìm trong biển lửa.
Hạ Thiên Tử giận đến mặt mày xanh xám, Đại Hạ hoàng cung là một p·h·áp khí, ngọn lửa này không thể khiến hoàng cung h·ủ·y· ·h·o·ạ·i trong chốc lát, nhưng hắn đã m·ấ·t hết mặt mũi.
Qua ánh lửa, Hạ Thiên Tử thấy người bên ngoài hoàng cung khóe miệng rướm m·á·u nhưng vẫn cười hết sức p·h·ách lối.
Phó Vũ Hoàng tùy ý vuốt mớ tóc rối ra sau, nhìn đám lửa, trong lòng cảm khái.
Ai nha, cảnh này sao quen thuộc quá, tựa như chuyện cũ diễn lại.
Quả nhiên nhân sinh là một vòng luân hồi.
"Phó Vũ Hoàng!" Hạ Thiên Tử nói với giọng âm trầm.
Phó Vũ Hoàng khoát tay, cười hì hì nói: "Ngu t·h·iếu Kỳ, tái kiến."
Đợi cường giả Đại Hạ xuất hiện ở nơi nàng vừa đứng, thân ảnh nàng đã tiêu tán, đó là do tốc độ rời đi của nàng quá nhanh nên lưu lại t·à·n ảnh.
- Cảm tạ hảo bằng hữu quỷ cốc tiểu bối khen thưởng bản sách, cảm tạ duy trì, ( * ̄3 ) ( ε ̄* ) (bản chương xong).
Bạn cần đăng nhập để bình luận