Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 200: Mưu phản (length: 7905)

Đại trưởng lão sờ tóc Linh Lan, thần sắc tràn đầy yêu thương nói: "Trong tông môn có rất nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi, thế nào cũng có một người lọt vào mắt ngươi, đem ngươi để ở trong lòng. Nếu ngươi nguyện ý, gia gia cũng có thể giúp người đó ngồi lên bảo tọa thiếu tông chủ."
Linh Lan bị lời nói âm trầm của gia gia làm giật mình, nàng mắt sưng đỏ ngẩng đầu nói: "Gia gia, người đừng vì ta làm chuyện gì ngốc nghếch, nếu bị tông chủ biết, ngài sẽ bị phạt."
Đại trưởng lão cười ha ha, không nhắc lại chuyện này, ngược lại hỏi: "Lan Nhi cảm thấy Vô Tâm nhai thế nào?"
Linh Lan nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: "Rất thần bí, cảm giác cũng rất lợi hại."
Đại trưởng lão ánh mắt chợt lóe, nói: "Đúng vậy, rất lợi hại."
Vạn năm trước, là Kiếm Đế cùng lão tổ tông hợp lực đẩy Thánh sơn từ biển vào hư không.
Nếu tính theo truyền thừa, hắn là đời sau trực hệ của lão tổ tông, Thánh sơn này xem như có một nửa của hắn.
"Vậy Lan Nhi nguyện ý cùng gia gia đi Vô Tâm nhai không?" Đại trưởng lão dùng giọng điệu thương lượng hỏi.
Linh Lan dường như ý thức được điều gì, đột nhiên mở to hai mắt nhìn: "Gia gia, ngươi..."
Đại trưởng lão khẽ hạ giọng, nói: "Tức Tâm tôn chủ đã không còn, hiện giờ khống chế ma tu là một người không dám lộ mặt. Ngưng Nguyệt tôn giả của Vô Tâm nhai cũng mất tích từ ba năm trước, nghĩ lại trận đồ sát ba năm trước, có lẽ nàng đã sớm chết cũng không chừng."
Dựa vào những gì hắn đã bố trí nhiều năm, hiện tại Vô Tâm nhai không khác gì đồ trong túi của hắn.
Linh Lan có chút nóng nảy, nàng chỉ sợ gia gia bị tông chủ phát hiện, nếu gia gia xảy ra chuyện gì, nàng phải làm sao? !
"Gia gia, chẳng phải chúng ta ở trong tông môn rất tốt sao? Vì sao nhất định phải đi cái địa phương Vô Tâm nhai đó, nơi đó là địa bàn của ma tu, chúng ta đi qua sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu." Lúc này Linh Lan không màng tới tình cảm trai gái, trong lòng tràn đầy lo lắng cho gia gia.
Nàng biết rõ mình có được địa vị hiện tại, cùng với nguyên nhân có thể cậy sủng mà kiêu là gì, tất cả đều bắt nguồn từ gia gia nàng, nếu không có gia gia nàng, nàng chẳng là gì cả.
Đại trưởng lão bị nàng chọc cho cười một tiếng, cảm khái nói: "Gia gia quan tâm nhất trong đời là Lan Nhi, nếu Lan Nhi ở Tiên tông đợi không vui vẻ, vậy chúng ta đổi chỗ khác."
Hắn nhẹ nhàng dỗ dành: "Đợi gia gia nắm Vô Tâm nhai trong tay, dùng thân phận chủ nhân Vô Tâm nhai cùng Thẩm Hi hòa đàm, khiến hắn đưa Thẩm Cửu Lưu trở lại kết thân, đến lúc đó tiểu tử kia không đồng ý cũng phải đồng ý, sau này Thẩm Cửu Lưu vĩnh viễn chỉ là người của Lan Nhi."
Linh Lan bị tương lai tốt đẹp này hấp dẫn, thần sắc nàng có chút hoảng hốt, lát sau nàng liền tỉnh táo lại, cự tuyệt nói: "Không được gia gia, dù ta cùng Cửu Lưu thành thân, hắn vẫn yêu người khác."
Linh Lan hít hít mũi, trong lòng vô cùng khó chịu: "Ta chỉ muốn có được tình yêu của hắn."
"Nhưng hắn chỉ thích Dung Nhàn." Đại trưởng lão tiếc nuối nói: "Con nghĩ xem thái độ của hắn đối với con hiện tại, nếu đã định trước không có được tình yêu của hắn, vậy thì hãy đặt hắn ở bên cạnh con, trông giữ hắn cũng tốt. Mười năm, trăm năm, ngàn năm... Luôn có một ngày hắn sẽ yêu con."
Thấy Linh Lan còn do dự, đại trưởng lão trầm giọng hỏi: "Chẳng lẽ con nguyện ý nhìn hắn càng ngày càng xa con, chờ mấy năm sau hắn quên Dung Nhàn, bên cạnh lại xuất hiện một người phụ nữ khác?"
"Không được." Linh Lan chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh tượng đó liền đau lòng như đao cắt.
Có một Dung Nhàn đã đủ, nếu lại xuất hiện một người, nàng không biết mình có phát điên lên không.
Chẳng lẽ ai cũng có thể, chỉ riêng nàng là không thể?
Rốt cuộc nàng có chỗ nào không tốt?
Ánh mắt Linh Lan dần kiên định lại, nói với đại trưởng lão: "Gia gia, con nghe người, chúng ta đi Vô Tâm nhai."
"Tốt, đây mới là cháu ngoan của gia gia." Đại trưởng lão hài lòng cười một tiếng, đánh tan kết giới xung quanh, cùng Linh Lan đi ra ngoài.
Tam trưởng lão liếc nhìn đôi mắt sưng đỏ của Linh Lan, cười ha hả nói: "Không khóc nữa à?"
Linh Lan có vẻ thẹn thùng trốn sau lưng đại trưởng lão, tư thái này khiến tam trưởng lão càng thêm vui vẻ: "Được rồi nha đầu, trong cuộc đời ai mà không gặp phải khó khăn, nếu không qua được, cứ khóc một trận cho thống khoái."
Linh Lan nắm chặt tay đại trưởng lão, dường như vì bị người khác thấy bộ dạng chật vật hiện tại mà xấu hổ, nhưng thực tế nàng cảm nhận được đại trưởng lão đang chuẩn bị phát động linh lực, trong lòng hơi căng thẳng.
Nàng không thể để gia gia giết tam trưởng lão, nếu tam trưởng lão chết, bọn họ và Hạo Thiên Tiên tông thật sự sẽ không thể hòa giải.
Dù biết Cửu Lưu không thích nàng, nàng cũng không muốn Cửu Lưu thêm chán ghét.
Đại trưởng lão liếc nhìn cháu gái, trong lòng thở dài, thu lại linh lực trong tay, cười ha ha với tam trưởng lão: "Tam trưởng lão, Lan Nhi ít khi xuống núi, nhân cơ hội này, ta và Lan Nhi đi khắp nơi nhìn xem, ngươi về trước đi bẩm báo với tông chủ."
Tam trưởng lão dường như không suy nghĩ nhiều, sảng khoái đáp: "Được, vậy ngươi và Lan Nhi ở bên ngoài chơi vui vẻ, nếu mệt mỏi thì cứ trở về."
Hắn nhìn Linh Lan, có chút sâu xa nói: "Lan Nhi cũng chăm sóc tốt bản thân, đừng để ta và tông chủ lo lắng."
Linh Lan bị ánh mắt kia của tam trưởng lão khiến có chút sợ hãi: "Ta biết rồi tam trưởng lão, ngài yên tâm đi."
Tam trưởng lão gật đầu cười với hai người rồi hóa thành ánh sáng rời đi.
"Hắn phát hiện rồi." Đại trưởng lão nhìn bóng dáng kia đi xa, bỗng nhiên nói.
Vừa rồi khi hắn chuẩn bị ra tay với lão tam, mơ hồ cảm nhận được sự cảnh giác của lão tam, hắn đề phòng mình.
Linh Lan ngẩn người, hồi lâu sau mới hoàn hồn, hoảng loạn hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao?"
Đại trưởng lão có chút không hài lòng với tâm tính của cháu gái, nhưng cũng không nói nhiều, mà nói: "Chúng ta cần thiết phải chạy tới Vô Tâm nhai trước khi hắn trở về Tiên tông."
"Được, vậy chúng ta đi nhanh thôi." Linh Lan vội vàng nói.
Đại trưởng lão cũng không hề chậm trễ, lôi kéo Linh Lan hóa thành ánh sáng mà đi.
Trong Thánh sơn, Thẩm Hi lúc này không biết đại trưởng lão đã mưu phản Tiên tông, hắn lúc này đang tiếp đãi cường giả đến từ thượng giới.
Diệp Văn Thuần và Tô Huyền ngồi tại đại điện Thiên Sảnh, cả hai đều rất phong độ, dù đang khẩn cấp đi gặp hoàng thái nữ, nhưng vẫn nghe theo lời của Úc lão gia tử, vẫn là chào hỏi địa đầu xà trước, để sau này làm việc cũng thuận tiện hơn.
Diệp Văn Thuần giữ vẻ uy nghiêm của thừa tướng, khách sáo nói: "Tông chủ đừng khách khí, vốn dĩ là chúng ta quấy rầy quý tông, nếu còn để ngươi hưng sư động chúng, chúng ta cũng không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa."
"Ngài nói đùa." Thẩm Hi mỉm cười, trong đôi mắt bình tĩnh thong dong chỉ có sự tò mò về ranh giới và sự tôn sùng đối với cường giả, không hề có chút e ngại hèn mọn nào.
Giọng điệu của hắn thanh đạm nhưng không khiến người ta cảm thấy qua loa: "Hai vị vừa mới hạ giới, đối với Tiểu Thiên Giới cũng chỉ là biết sơ qua, để tỏ thành ý, ta sẽ phái người kể cho hai vị nghe những sự việc đã xảy ra ở Tiểu Thiên Giới."
Diệp Văn Thuần cầu còn không được, lập tức không từ chối, nói: "Tông chủ như vậy là giải quyết sự gấp gáp của chúng ta."
Hắn liếc nhìn Tô Huyền, Tô Huyền hiểu ý, lấy ra một chiếc hộp làm bằng thần mộc từ trong tay áo.
Diệp Văn Thuần nhận lấy từ tay Tô Huyền đưa cho Thẩm Hi, tươi cười nói: "Đây là lễ gặp mặt, cũng đa tạ một phen tâm ý của tông chủ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận