Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 1005: Tính kế (length: 8174)

Dung vương triều thăng phẩm trở thành Dung hoàng triều, thiên hạ đến chúc mừng.
Nhưng Hạ thiên tử cùng Ngụy hoàng sắc mặt liền khó coi không ít, bọn họ lúc này mới phản ứng lại là bị tính kế.
Kỳ thật cũng không thể trách bọn họ, ai biết Húc đế kia tâm nhãn đều thành cái sàng.
Ngu Thiếu Kỳ ngồi tại trong cung vẻ mặt bình tĩnh, khẩu khí này hắn tuyệt đối không nuốt trôi.
Cửu Đế Cơ đơn hơn một vạn năm, đã từng cũng không phải là không có động lòng với ai, nhưng nàng chưa từng dâng lên xúc động muốn gả chồng, có thể hết lần này đến lần khác lại trúng tà như muốn gả cho Lệnh Quân Tòng.
Được, cứ cho là Cửu Đế Cơ thật sự xem Lệnh Quân Tòng vừa mắt đi. Chỉ bằng việc Lệnh Quân Tòng là người trong lòng của Tiểu Cửu, Tiểu Cửu cũng sẽ không gả cho Lệnh Quân Tòng.
Vấn đề trên người Tiểu Cửu hắn chưa từng giấu diếm, chỉ cần nàng không muốn hại Lệnh Quân Tòng, không muốn để cho Lệnh Quân Tòng hận nàng, thì nàng cũng sẽ không gả đi.
Nhưng Tiểu Cửu lại cứ gả.
Gân xanh trên thái dương Ngu Thiếu Kỳ thình thịch nhảy lên, mấu chốt hơn là hắn còn chuẩn bị.
Khi đó hắn thế mà trời xui đất khiến tra ra Lệnh Quân Tòng chính là huyết mạch năm đó Lữ hầu Đại Ngụy lưu lại, linh cơ nhất động liền muốn ăn miếng trả miếng, đem Tiểu Cửu gả đi làm hại cừu nhân.
Ai biết vừa động như vậy, lại cấp cừu nhân cơ hội.
Một khi Đại Ngụy cùng Đại Hạ đều liên lụy vào bên trong thăng tiên đan, kia Đại Ngụy cùng Đại Hạ chỉ có thể tồn tại một.
Hắn không thể nào không khôn ngoan đến mức đó, nghĩ không ra hậu quả của việc làm như vậy.
Húc đế, Húc đế!
Hết thảy đều là nàng tính kế sau lưng, lúc nàng tu luyện m·ệ·n·h số ph·ậ·n hắn đáng lẽ phải nghĩ rõ ràng, là nàng kích t·h·í·c·h ảnh hưởng tr·ư·ờ·ng hà vận m·ệ·n·h đến lựa chọn của bọn họ.
Đều là Húc đế tính kế sau lưng, khiến Đại Ngụy cùng Đại Hạ đ·á·n·h nhau. Hắn Lã Vọng buông cần, còn thành c·ô·ng cấp Dung quốc thăng phẩm.
Ngu Thiếu Kỳ nghĩ đến đây, liền không rét mà r·u·n.
Hắn bình sinh chưa bao giờ thấy qua nữ t·ử tính kế sâu đến như vậy, người khác đi một bước xem ba bước. Còn nàng thì sao, trực tiếp nhìn thấu kết cục.
Đây không phải là k·h·i· ·d·ễ người sao?
Khó trách lúc trước nàng chứng đạo lại có tịnh thế lôi kiếp giáng xuống.
Có thể vì sao lôi kiếp này không đ·á·n·h c·h·ế·t cái tai họa này chứ.
Làm cho Đại Hạ cùng Đại Ngụy cho dù hậu tri hậu giác p·h·át hiện ra tính kế của nàng, nhưng như cũ không cách nào dừng tay. Bị bất đắc dĩ đến nước này, chỉ có thể cùng đối phương đ·á·n·h nhau c·h·ế·t s·ố·n·g.
Ngu Thiếu Kỳ lẩm bẩm Dung Nhàn, mặc dù Ngụy hoàng Quân Phục Nhạc không nhắc tới, trong lòng cũng nhất thanh nhị sở, nàng bị Húc đế đùa bỡn. Hiện giờ e rằng cả Tr·u·ng t·h·i·ê·n giới thế lực đều lấy lại tinh thần.
Nhưng tuyệt không ai dám đứng ra, Húc đế là vận m·ệ·n·h đạo chủ, nắm giữ vận m·ệ·n·h, người bình thường thật sự không muốn đắc tội nàng, hạ tràng đắc tội nàng cứ nhìn Đại Ngụy cùng Đại Hạ là biết.
Nhưng khẩu ác khí này không ra, tâm niệm Quân Phục Nhạc khó có thể thông suốt.
Vì thế nàng cân nhắc lại ba lượt, quyết định liên hệ Ô Nhan tôn thượng giới đã từng có giao dịch với nàng, Ô Nhan tôn kia lại có giao tình với sư huynh nàng. Năm đó Ô Nhan tôn vừa mới phi thăng, việc đặt chân ở đại t·h·i·ê·n giới còn là nhờ vào lực lượng của sư huynh.
Hiện giờ cũng nên nàng ta trả nợ.
Vì thế, Dung Nhàn còn đang gây sự ở đại t·h·i·ê·n giới nhận được tin tức thiên tân vạn khổ truyền đến từ Tr·u·ng t·h·i·ê·n giới.
Nữ đế Đại Ngụy muốn nàng hỗ trợ bớt chút uy phong của Húc đế, nếu có thể có thể chém xuống tinh thần phấn chấn vận Dung hoàng càng tốt.
Dung · Ô tôn · Nhàn xem tin tức này, p·h·át ra một âm tiết ý vị bất minh: "A —— "
Nàng liếc mắt Dung Họa đang ngồi chơi cửu liên hoàn bên bàn, tiến lên vuốt vuốt đầu nàng: "Đây là bi kịch do tình báo kém gây ra."
Về cơ bản cường giả nào chú ý Mạch Sơn thành một chút đều biết Ô tôn đã đổi người làm, Ngụy hoàng vẫn còn không biết rõ tình hình. Nghĩ đến đây, cảm giác nguy cơ của Dung Nhàn liền dâng lên.
"Nhạc Phong." Nàng mở miệng gọi.
Nhạc Phong lập tức đi đến, khom người dò hỏi: "Tôn thượng có gì phân phó?"
"Đem những tình báo đã hoàn toàn kh·ố·n·g c·h·ế của đại t·h·i·ê·n giới đều lấy ra cho bản tọa xem, thuận t·i·ệ·n lấy cả những tình báo nơi không thể thẩm thấu được, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu." Dung Nhàn thần sắc trầm trọng phân phó.
Nhạc Phong: ". . . Dạ."
Vẻ mặt hắn c·ứ·n·g ngắc cực, tôn thượng bỗng nhiên muốn tình báo, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì, mà bọn họ lại hoàn toàn không nhận được tin tức?
Nhạc Phong rời đi chỉnh lý tình báo, trong lòng quyết định sẽ mở rộng thêm lưới tin tức đại t·h·i·ê·n giới.
Trước khi rời đi hắn, hắn m·ệ·n·h hộ vệ thủ ở cửa đại điện bảo hộ tôn thượng, dù trong lòng biết đây chỉ là b·ệ·n·h hình thức, nhưng không làm không được.
Dung Nhàn cúi mặt, duỗi tay thắt bím nhỏ trên đầu Dung Họa: "Nhạc Phong kia còn không vui kìa. Ta đã hỏi qua hắn mấy lần rồi, hắn còn nhăn mặt với ta. Ai, tôn chủ như ta đây làm cũng m·ấ·t mặt quá."
Trong lúc nói chuyện dường như nàng tức giận, lỡ tay véo một cái vào tóc Dung Họa.
Dung Họa: ". . ."
Nàng trực tiếp ném cửu liên hoàn xuống, hai tay ch·ố·n·g nạnh nói: "Mẫu thân ngươi tay chân vụng về, ta không muốn ngươi thắt tóc cho ta. Nhạc Phong, Nhạc Phong về đây thắt tóc cho ta."
Nhạc Phong đã đi xa bị ép lại phải quay lại, hắn nhìn hai mẹ cãi nhau ở trên đại điện, mặt gỗ không nói lời nào.
Sau khi Dung Họa cự tuyệt, Dung Nhàn nhướng mày nói: "Ta còn chưa từng thắt tóc cho mình đã thắt cho ngươi, ngươi còn kén chọn hả."
Dung Họa hừ một tiếng, chạy lên phía trước dẫm mạnh vào chân Dung Nhàn, lập tức hướng phía bên ngoài điện chạy tới, còn quay đầu lại một tay ấn vào mí mắt làm mặt quỷ ở cửa: "Lêu lêu lêu."
Sau khi Dung Họa rời đi, Dung Nhàn buồn rầu xoa trán, nói: "Con gái bướng bỉnh, làm Nhạc Phong chê cười."
Chơi với chính mình đúng là thú vị, nàng hiếm khi nhớ lại lúc còn bé đã cầm hai con b·úp bê vải cho a tỷ đóng giả làm phu thê, ai, vui thật.
Nhạc Phong mặt cứng đờ nói: "Thuộc hạ không dám."
"Ta nhớ "ta" có một người bạn tốt giúp ta đặt chân, chính là thành chủ Vô Sinh thành. Tuy rằng giữa Vô Sinh thành và Mạch Sơn thành của chúng ta còn cách hai thành, nhưng điều này không cản trở chúng ta liên lạc tình cảm." Khóe môi Dung Nhàn cong lên nụ cười nhu hòa, khóe mắt hơi hơi vểnh lên, hiền lành cực độ.
Tiếp đó nàng chuyển giọng, trực tiếp phân phó: "Phàm là tin tức của Vô Sinh thành, chỉ cần hướng về hạ giới thì đều chặn lại, đưa tin tức cho A Chu xem xét, để hắn quyết định nên xử lý như thế nào. Cũng không thể bỏ mặc người bạn tốt của "ta"."
Khóe miệng Nhạc Phong co giật nói: "Dạ, tôn thượng."
Tôn thượng này nói chuyện luôn quanh co lòng vòng, thỉnh thoảng làm người s·ờ mẫm không hiểu, hoàn toàn không biết rốt cuộc nàng nói cái gì.
Có lẽ chỉ đến sau này mới rõ ràng, tôn thượng lại đang tính kế người khác.
Nhạc Phong quyết định làm một thuộc hạ không có đầu óc, tôn thượng chỉ đâu thì hắn đ·á·n·h đó là đủ, vạn nhất thông minh quá khiến tôn thượng thấy ngứa mắt, hắn có thể còn không biết mình c·h·ế·t thế nào.
Hắn thấy tôn thượng không có phân phó gì khác, liền lập tức rời đi xử lý sự tình.
Dung Nhàn oải oải ngồi ở trên ghế đại điện, uể oải không n·ổ·i tinh thần.
Đầu ngón tay nàng kích t·h·í·c·h trong không tr·u·ng, động tác như đ·á·n·h đàn, ý vị thâm trường.
Thương t·h·i·ê·n nhịn không được lên tiếng nói: "Ngươi thu liễm lại chút, khí tức vận m·ệ·n·h sắp phủ kín cái phủ thành chủ này rồi."
Miêu Miêu Nhàn lập tức thu hồi tay, mặt vô tội nói: "Ngươi nói gì thế, ta có làm gì đâu, đừng hòng vu oan cho ta."
Miêu Miêu chỉ muốn hoạt động móng vuốt thôi mà, có ý đồ gì x·ấ·u đâu chứ.
Thương t·h·i·ê·n: ". . . Nếu ngươi lại lộn xộn đại đạo vận m·ệ·n·h, ảnh hưởng đến hoàng giả nhân tộc, sợ là sẽ phải chịu phản phệ khí vận."
Dung Nhàn vờ vịt nói: "Ngài nói gì ta nghe không hiểu gì hết, ta vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong cung ở và làm xây dựng mà."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận