Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 762: Chính quy (length: 8166)

"Không tìm được Kha tỷ sao?" Thanh niên vẫn như cũ mặc quần áo vải thô, lúc này đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc, khí chất của thế gia đại tộc lại hoàn toàn bộc lộ ra ngoài.
Chỉ có thế gia đại tộc mới có lực lượng dốc hết sức lực, hao phí vô số tài nguyên để bồi dưỡng ra đệ tử có khí độ như vậy.
Đúng lúc này, Dung Nhàn đi ra.
Lúc này nàng đã thay quần áo màu xanh biếc, màu sắc này khiến người ta nhìn vào dịu dàng như nước, không có tính c·ô·ng kích.
"Ngươi là người hôm qua." Dung Nhàn khẳng định nói.
Thanh niên đ·á·n·h giá Dung Nhàn từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại một chút trên đôi mắt nàng.
Mù.
Tầm mắt hắn trượt xuống, lướt qua chuỗi hạt màu vàng trên cổ tay nàng.
Đầu mũi mơ hồ ngửi thấy mùi t·h·u·ố·c thuộc về nàng, thứ mùi mà người ngâm mình trong dược liệu hơn hai mươi năm mới có.
Quả nhiên là thầy thuốc mù.
Thần sắc nàng bằng phẳng lỗi lạc, ẩn ẩn có chút bi thương không che giấu hết được.
Thanh niên đưa ra p·h·án đoán, nơi này đã xảy ra một bi kịch, nhưng nàng vô tội.
"Kha tỷ thế nào rồi?" Thanh niên kìm nén cảm xúc hỏi.
Dung Nhàn nghiêm nghị, trầm giọng nói: "Nàng đi rồi."
Ánh mắt thanh niên trong khoảnh khắc bi th·ố·n·g đến cực điểm, hắn sớm nên đoán được.
Nhưng khi thật sự nghe người kia không còn, hắn cảm thấy cả người trống rỗng, như thể trái tim cũng không còn.
Hắn t·h·e·o bản năng s·ờ n·g·ự·c, nhịp đập t·h·ậ·n trọng nhảy lên vô cùng rõ ràng.
Thanh niên thu hồi c·ô·n trùng, cố gắng đè nén bi th·ố·n·g đang trào dâng trong lòng, hỏi: "Ở đâu?"
T·h·i thể nàng, ở đâu?
Dung Nhàn dường như hiểu được câu hỏi của hắn, không hề giấu diếm: "Ta thu lại rồi, ta chuẩn bị chờ Quy Dữ lớn hiểu chuyện sẽ giao cho Quy Dữ."
Thanh niên siết chặt hai tay một lát, buông ra rồi nặng nề nói: "Quy Dữ?"
"Trần Kha giao hài t·ử cho ta, ngươi muốn giành?" Dung Nhàn không khách khí hỏi.
Thanh niên lắc đầu: "Ta sẽ đến thăm nó."
Dứt lời, hắn lấy từ trong n·g·ự·c ra một khối ngọc bội đưa cho Dung Nhàn.
"Tín vật liên lạc ta." Khi ngươi hoặc Quy Dữ cần đến, có thể dùng nó liên hệ ta.
Dù hắn chưa nói hết, nhưng Dung Nhàn hiểu ý hắn.
Thấy Dung Nhàn tiếp nhận, thanh niên liền quay người rời đi, bóng lưng trông rất cô đơn.
Sau khi thanh niên đi xa, Dung Nhàn mới thu lại thần sắc trên mặt, lầm b·ầ·m: "Loại đàn ông muộn tao này khó đối phó nhất, không ngờ hắn lại yê·u t·h·í·c·h Trần Kha, đáng tiếc muộn rồi…"
"Hả?" Dung Nhàn vừa ma s·á·t ngọc bội thì khựng lại, kinh ngạc lật ngọc bội lên.
Chỉ thấy mặt trước ngọc bội là một chữ "Lam" vặn vẹo mà vẫn toát lên vẻ thần bí, mặt sau ngọc bội khắc một loại đ·ộ·c thảo hiếm thấy.
Mà loại đ·ộ·c thảo này là tiêu chí của Lam gia.
Vậy mà lại là người chính quy của Lam gia Nam Miêu.
Khóe miệng Dung Nhàn cong lên, nụ cười thâm sâu lại khiến người ta kinh hãi.
Nếu Lam gia có thể khai chiến với Ngọc gia, vậy thì Gia Cát gia Đông Thục và Tần gia Bắc Hải chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
"Đây đúng là cơ hội tốt." Dung Nhàn thì thào.
Là quân vương của vương triều, nàng đã thấy không vừa mắt thế gia và tông môn từ lâu.
Khó khăn lắm mới có cơ hội kéo cả tứ đại thế gia vào, không thể tuỳ t·i·ệ·n bỏ qua được.
Không vội, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn, nàng còn muốn suy nghĩ lại một chút.
Trước mắt, khó nhất là —— "Oa oa."
Dỗ hài t·ử.
Dung Nhàn nhanh chân đến phòng, nhắm chặt mắt chuẩn x·á·c "Nhìn" về phía đứa bé trên g·i·ư·ờ·n·g.
Đứa bé đói đòi uống sữa, nàng đi đâu kiếm sữa đây?
Dung Nhàn tuy đã nuôi mấy đứa trẻ, từ Dung Ngọc đến Dung Dương, nhưng đều giao cho người khác nuôi.
Bảo nàng tự tay chăm sóc thì không dễ.
Nhưng Dung Nhàn tuyệt đối sẽ không thừa nhậ·n mình không biết nuôi trẻ.
Nàng im lặng một lát, ôm đứa bé quay người đi về phía căn phòng bên cạnh.
Người đàn ông bị trọng thương hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh, Dung Nhàn trước đó đã kiểm tra, không sai biệt lắm tối nay sẽ tỉnh lại.
Nhưng đứa bé thì không thể để đói được.
Đầu ngón tay Dung Nhàn bắn ra, một đạo sinh cơ bừng bừng dũng vào cơ thể người đàn ông.
Cùng với đạo lực lượng này tiến vào cơ thể người đàn ông, còn có một cây ngân châm được rèn đúc từ huyền minh trọng thủy.
Đương nhiên cổ lực lượng kia dùng để chữa bệnh, còn ngân châm là để k·h·ố·n·g chế sinh t·ử.
Nếu muốn giữ người lại làm việc, phải k·h·ố·n·g chế hắn, khiến hắn không dám p·h·ả·n· ·b·ộ·i và phải nghe theo nàng.
Sức mạnh Mộc linh châu nhanh c·h·óng chữa trị vết thương trên người người đàn ông, chỉ trong chốc lát đã lành hơn nửa.
Người đàn ông lúc này cũng mở mắt, không hề p·h·át giác nguy cơ tiềm ẩn trong cơ thể mình, ngược lại ngơ ngác nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Dung Nhàn đang ôm đứa bé, thần sắc dần dần kinh hãi.
Đây không phải là con của vợ ta đó chứ?
Sao nàng lại nhắm mắt, là b·ệ·n·h mắt à?
Con còn bé quá, đầy tháng chưa?
Vết thương trên người ta là sao, chẳng lẽ bị b·ạ·o· ·l·ự·c gia đình?
Lạy t·h·i·ê·n, đầu ta t·r·ố·ng rỗng!
Người đàn ông ngây ngốc, đủ loại nghi vấn trong đầu như bão táp càn quét.
Dung Nhàn nhíu mày, người này làm sao vậy, tỉnh lại không nói một câu mà cảm xúc dao động lớn vậy.
Khinh thường nàng không nhìn thấy sao?
"Tiêu Viễn, nói chuyện đi." Dung Nhàn bình tĩnh nói, tay ôm đứa bé đang k·h·ó·c lớn.
Không sai, người này là Tiêu Viễn.
Trong trận chiến Đạo đài, dù ít khi gặp gỡ nhưng nàng đã chú ý đến hắn một thời gian không ngắn.
Dù sao thì đây là lần đầu tiên nàng thấy có người có thể giảm bớt sự tồn tại của mình đến mức gần như vô hạn, suýt chút nữa thì qua mắt được nàng.
May mà người này thông minh, không đứng về phía đối diện với nàng để rồi gặp họa.
Nếu Tiêu Viễn còn ký ức, nhìn thấy cảnh này thì không nói là k·i·n·h· ·d·ị, ít nhất cũng phải gật mình cái đã.
Nhưng bây giờ hắn lại bị c·ẩ·u huyết làm m·ấ·t trí nhớ.
"Trong nhà chỉ có ba chúng ta?" Tiêu Viễn thăm dò hỏi.
"Đúng, nếu ngươi không có việc gì thì dậy làm sữa cho con đi." Dung Nhàn nói một cách đường hoàng.
Tiêu Viễn: "..."
Cái giọng điệu chỉ huy đường hoàng và đương nhiên này, chẳng lẽ thật sự là vợ hắn?
Chắc chỉ có hắn mới sủng vợ như vậy thôi.
Hắn lóng ngóng xuống g·i·ư·ờ·n·g, đỏ mặt lắp bắp nói: "Ta, ta đi ngay."
Nói xong, hắn vội vàng chỉnh lại quần áo rồi chạy ra cửa.
Không hề thấy trên mặt Dung Nhàn, khi hắn quay đi, thoáng hiện lên tia dò xét và đánh giá nhanh như chớp.
Dung Nhàn cảm thấy phản ứng của Tiêu Viễn có chút không đúng.
Hắn không ngạc nhiên vì sao hai người ở chung, cũng không hỏi đứa bé trong n·g·ự·c nàng.
Không hề kinh ngạc trước đôi mắt mù của nàng, càng không dò hỏi nàng về bất cứ chuyện gì ở Đạo đài.
Lúc này nghe nàng bảo làm sữa cho con thì đã vội vàng chạy ra ngoài.
Sắc mặt Dung Nhàn r·u·n lên, đôi mắt mù sương m·ô·n·g lung trở nên âm trầm băng giá.
Chẳng lẽ hắn lại muốn cho nàng một lý do, để hắn thuận nước đẩy thuyền, tìm người m·ậ·t báo vây g·i·ế·t nàng?
Dung Nhàn chớp chớp mắt, trước mắt vẫn là một màn đen tối.
Tay nàng kết p·h·áp quyết, vừa định dẫn nổ ngân châm đã chôn trong người Tiêu Viễn, thủ tiêu mối nguy tiềm ẩn thì Thương t·h·i·ê·n không nhịn được nữa.
"Ngươi biết hắn m·ấ·t trí nhớ mà, phải không?" Thương t·h·i·ê·n tang thương nói.
Dung Nhàn: "... Biết, biết rồi à?"
Nghe xong chẳng có chút khí thế gì cả.
Động tác của Dung Nhàn c·ứ·n·g đờ, như bị đóng băng.
Tiêu Viễn: Chào mọi người, tôi là Tiêu Viễn, sau một giấc ngủ dù tôi chẳng nhớ gì, nhưng tôi đã thành người thắng cuộc, vợ đẹp con ngoan, tôi thấy cuộc đời trong khoảnh khắc viên mãn.
Sau này, khi khôi phục ký ức, tôi đã rơi nước mắt.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận