Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 406: Côn trùng (length: 8109)

Dung Nhàn thật sự hối hận cái tay tiện kia của mình, để cái lệnh bài kia ở trong góc mốc meo có phải tốt hơn không, sao lại thấy ma mà lôi nó ra chứ.
Vừa lấy ra, lại thêm cái hóa thân huyền minh trọng thủy âm s·á·t khí kia, chẳng phải dẫn t·h·i·ê·n đạo chú ý tới Đồng Chu sao?
Toàn nàng hố người khác, giờ tự dưng hố lên chính mình, cứ thấy hơi khó chịu.
Nàng nên mừng là t·h·i·ê·n địa nghiệp vị kia không dính tới bản tôn và các hóa thân khác, chỉ thuộc về thân thể kia của Đồng Chu thôi chứ?
"Ngô ——" Dung Nhàn kéo dài một âm tiết vô nghĩa, hứng thú trong mắt càng đậm, xem ra vị trí Ma chủ này của nàng đúng là ai cũng đoạt không đi.
Vòng đi vòng lại, vẫn cứ rơi vào l·ồ·n·g n·g·ự·c nàng.
Nghĩ kỹ thì, đây cũng không phải chuyện x·ấ·u.
Hiện tại nàng chẳng cần Bệ Ngạn ma ngục giúp trấn áp nghiệp chướng nữa, thứ nhất có c·ô·n·g đức che chở, thứ hai có long khí tẩy rửa, nên nàng giúp trấn áp Bệ Ngạn ma ngục, Bệ Ngạn ma ngục không thể t·r·ó·i buộc tự do của nàng, mà nàng còn mượn nhờ sức mạnh Bệ Ngạn ma ngục để loại bỏ dị, khụ, để lớn mạnh bản thân.
Khác với giao dịch bất bình đẳng khi trước, hiện giờ nàng và Bệ Ngạn ma ngục mới coi là hợp tác.
Dung Nhàn cười khẽ một tiếng, nửa điểm không thấy mình vừa chửi cái tay tiện, mấy bước công phu lại tự h·ố·n·g mình tốt đẹp đến đâu, đúng là t·h·i·ệ·n biến.
Thế mới thấy, Dung Nhàn quả thực khiến người nhìn không thấu.
Đồng Chu đứng ngoài cung, t·h·i·ê·n địa nghiệp vị tạo thành tế đàn khí tức huyền ảo dưới chân, lệnh bài trong l·ồ·n·g n·g·ự·c cũng hóa thành một đạo quang chui vào mi tâm hắn.
Lệnh bài tới thức hải Đồng Chu, chớp mắt đã đối diện với kim linh châu từ xa.
Đồng Chu khẽ động tâm thần, tế đàn dưới chân biến m·ấ·t.
Hắn th·e·o tia ý thức kia, nhanh ch·ó·n·g bay về hướng Dung Ngọc.
Lúc này, Dung Ngọc và lão ẩu đang mặt đối mặt, t·h·í·c·h Hưng và Bộ Kim Triều toàn thân c·ứ·n·g ngắc, thở mạnh cũng không dám.
Dung Ngọc chẳng mảy may sợ hãi, hắn như cười như không nhìn lão ẩu, mỉa mai há mồm: "Một bộ dạng c·h·ó c·h·ế·t, ngươi cũng chỉ có thể ỷ vào tu vi mà hoạnh hẹ trước mặt chúng ta thôi."
t·h·í·c·h Hưng chỉ hận không xông lên bịt cái miệng kia của Dung Ngọc lại, muốn tìm c·h·ế·t cũng không phải thế này.
Miệng t·h·i·ế·u như vậy, ngươi không lường trước chút thực lực của mình sao?
Quả nhiên, lão ẩu nổi giận.
Nàng giận quá hóa cười: "Ta tuy bị Dung quốc các ngươi ép thành c·h·ó c·h·ế·t, nhưng g·i·ế·t các ngươi thì thừa sức."
Ánh mắt nàng nhìn Dung Ngọc cứ như nhìn một người c·h·ế·t: "Ngươi là học trò Dung Nhã, g·i·ế·t ngươi ít nhất cũng khiến nàng khó chịu mấy ngày."
Nghe lời này, Bộ Kim Triều nắm t·ử Tiêu lập tức tới cạnh Dung Ngọc hộ vệ.
t·h·í·c·h Hưng toàn thân lực lượng phun trào, luôn cảnh giác lão ẩu ra tay.
Lão ẩu chẳng hề coi họ ra gì, nàng như k·h·ó·c như cười nói: "Thanh Loan p·h·ái ta truyền thừa lâu đời, không ngờ lại bị các ngươi Dung quốc hủy trong một sớm."
"Các ngươi g·i·ế·t sạch những ai mang nhãn hiệu Thanh Loan p·h·ái, khiến người nghe Thanh Loan mà biến sắc, san bằng đạo t·ố·n·g Thanh Loan khiến khó truyền thừa, các ngươi đáng c·h·ế·t!" Lão ẩu đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g quát.
"Ăn nói hàm hồ!" Dung Ngọc giận dữ, trông hắn còn giận hơn lão ẩu.
Hắn chẳng khách khí nói: "Rõ ràng là cái lão bất t·ử ngươi ra tay trước với lão sư ta, bị t·r·ả t·h·ù cũng đáng đời, sao có thể mặt dày vô sỉ đổ lên chúng ta, đáng c·h·ế·t cũng là ngươi. ."
Ngôn từ sắc bén của Dung Ngọc, quả thực kéo da mặt lão ẩu xuống, đặt dưới lòng bàn chân giẫm đạp.
Nếu là người khác, t·h·í·c·h Hưng và Bộ Kim Triều còn vỗ tay khen một tiếng: Thật dũng sĩ, có đảm lượng.
Nhưng họ nghe lời này từ Dung Ngọc thì chỉ có một ý nghĩ: Chỉ muốn khâu cái miệng này của con hàng kia lại.
Cầu đừng! Cầu đừng tự tìm đường c·h·ế·t!
Mà tên đại c·h·ế·t Dung Ngọc còn bổ sung: "Ngươi trốn lúc tông môn diệt vong, thứ tham s·ố·n·g sợ c·h·ế·t thế kia, giờ lại bày đặt anh hùng, ngươi rỗi việc quá đấy à."
t·h·í·c·h Hưng và Bộ Kim Triều: ". . ."
Hai người tuyệt vọng rồi, họ hoàn toàn không dám nhìn sắc mặt kia của lão ẩu, dù nghe lão ẩu bị chửi th·ả·m thế thì trong lòng họ cũng mừng thầm, nhưng vẫn là m·ạ·n·g quan trọng.
Lão ẩu không nghe nổi nữa, nàng quát: "Hay cho thằng nhãi ranh, hôm nay ta sẽ thay người nhà ngươi dạy ngươi."
Khí thế khổng lồ trên người lão ẩu đè xuống, khiến ba người Dung Ngọc thân thể nặng trĩu, cứ như cõng núi.
Họ hô hấp nặng nhọc, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi trán tuôn ra.
Họ cảm thấy bất lực như bèo dạt mây trôi dưới sức mạnh này.
Rồi, đúng lúc t·h·í·c·h Hưng và Bộ Kim Triều tuyệt vọng chờ c·h·ế·t thì khí thế của lão ẩu đột ngột im bặt.
t·h·í·c·h Hưng và Bộ Kim Triều bản năng ngẩng đầu, thần sắc ẩn chút kinh ngạc và hoảng hốt.
Chỉ thấy toàn thân c·ứ·n·g đờ lão ẩu bắt đầu phong hóa.
Không đúng, là biến thành c·ô·n trùng.
Da t·h·ị·t xương cốt nàng dần biến thành c·ô·n trùng dày đặc đáng sợ.
Khi lão ẩu ý thức được tình hình thì chỉ còn lại cái đầu.
Lão ẩu sợ lũ c·ô·n trùng quỷ dị kia thôn phệ thần hồn nàng, hoảng loạn từ đầu chạy ra.
Không còn uy h·i·ế·p của thần hồn, cái đầu còn lại cũng bị c·ô·n trùng ăn sạch.
Thần hồn lão ẩu nhìn lũ c·ô·n trùng đáng sợ kia từ xa, p·h·ẫ·n nộ nói với Dung Ngọc: "Là ngươi, ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ này ám toán ta."
t·h·í·c·h Hưng hai người đồng loạt nhìn Dung Ngọc, hoàn toàn không thể tưởng tượng được thủ đoạn k·h·ủ·n·g b·ố như vậy lại do hắn làm.
Lúc này, họ và lão ẩu đều có chung một nghi vấn, Dung Ngọc đã ra tay thế nào, người kia đã trúng chiêu ra sao?
Tu vi lão ẩu cỡ nào, vừa chạm mặt đã m·ấ·t n·h·ụ·c thân.
Thủ đoạn khó lòng phòng bị này thật khiến người tê cả da đầu.
Dung Ngọc thu lại vẻ trào phúng, dồn hết chú ý lực để không cho lão ẩu phát hiện ra vấn đề của bản thân, xem ra hiệu quả không tệ.
Dung Ngọc mặt không đổi sắc nhìn lão ẩu, giọng âm trầm nói: "Hôm đó ngươi tập kích lão sư, khiến nàng m·ạ·n·g s·ố·n·g ngàn cân treo sợi tóc, ta thề sẽ có một ngày băm ngươi thành trăm mảnh. Hôm nay coi như miễn cưỡng cho c·ô·n trùng xẻ thịt, đáng tiếc."
Khóe miệng hắn mang ý cười tà khí băng lãnh, giọng tỏ vẻ tiếc hận: "Đáng tiếc lũ c·ô·n trùng kia che giấu cảm giác của ngươi, để ngươi không p·h·át hiện được đau đớn, đúng là t·i·ệ·n nghi cho ngươi."
Lão ẩu tức giận đến ngã ngửa trước giọng điệu #được t·i·ệ·n nghi còn khoe mẽ# này, may là nàng biết trạng thái lúc này của mình không ổn, phải nhanh chóng tái tạo n·h·ụ·c thân, nên h·ậ·n h·ậ·n trừng Dung Ngọc một cái rồi biến m·ấ·t.
Sau khi lão ẩu rời đi, t·h·í·c·h Hưng hai chân như n·h·ũn ra đến ngồi xuống ghế, tay cầm chén trà run bần bật.
Hắn "Ba" một tiếng làm ly chạm vào bàn, mặt đen lại nói: "Dung Ngọc, ngươi biết trước sao không nói cho chúng ta, ngươi suýt hù c·h·ế·t chúng ta rồi."
Bộ Kim Triều gật đầu phụ họa, lần này hắn quả thực sợ sệt.
Dung Ngọc cười cười, th·e·o lẽ đương nhiên nói: "Nói cho các ngươi, sợ các ngươi diễn không giống sẽ lộ, làm đồ hèn nhát kia lại t·r·ố·n."
t·h·í·c·h Hưng và Bộ Kim Triều tức đến trợn mắt, cứ như lần này lão già kia không t·r·ố·n vậy.
Cũng tại cái này mà họ trợn trắng mắt suýt trụy tim, quả thực kinh t·ở·m...
Bạn cần đăng nhập để bình luận