Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 405: Quý Thư (length: 8552)

Dung Ngọc ra tay khiến Dung quốc lại một lần nữa chấn kinh thế nhân, mà đại danh của Dung Ngọc cũng vang vọng khắp vũ trụ.
Thân phận của hắn cũng không tính là bí mật, theo thanh danh tâm ngoan thủ lạt của hắn truyền đi, thân phận học sinh tân hoàng của Dung quốc cũng bị người biết đến.
Mà tu vi của Dung Ngọc mỗi giờ mỗi khắc đều được đề thăng, điều này quá mức kinh thế hãi tục, khiến người ta không thể tin được.
Do đó mọi người chỉ suy đoán rằng Dung Ngọc vẫn luôn ngụy trang thực lực của mình, đụng phải tu vi vượt xa cái hắn ngụy trang, nên mới giả vờ để lộ.
Đặc biệt là đám người năm phái, sau khi âm thầm chửi mắng Dung Ngọc tâm cơ thâm trầm, chỉ có thể co đầu rút cổ lại, không còn dám đi vuốt râu hùm.
Thuyết pháp này truyền đến tai Bộ Kim Triều và t·h·í·c·h Hưng, khiến hai người thần sắc phức tạp hồi lâu.
t·h·í·c·h Hưng nhìn về phía thanh niên đang đứng trước cửa sổ vuốt ve hoa lan, nhíu mày hỏi: "Dung Ngọc, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, nữ nhân Thanh Loan phái gả ra ngoài cũng không một ai s·ố·n·g sót, chúng ta có nên rời đi không?"
Bộ Kim Triều cầm khăn lụa trắng lau chùi t·ử Tiêu không lên tiếng, vô luận Dung Ngọc đưa ra quyết định gì cũng bó tay, hắn chỉ cần bảo vệ Dung Ngọc bình an là được.
Dung Ngọc nghe t·h·í·c·h Hưng tra hỏi thì nghiêng đầu cười một tiếng, hắn nâng chậu hoa lên, tươi cười chiếu vào hoa lan ưu nhã khiến nó thêm phần rực rỡ, khiến người ta say đắm.
Sau đó, Dung Ngọc lạnh lùng nói: "Đầu sỏ gây tội vẫn còn bỏ trốn bên ngoài, ta sao có thể an tâm rời đi."
t·h·í·c·h Hưng trợn mắt: "Thực lực của người ta là gì, còn thực lực của ngươi là gì, đi chẳng qua cũng chỉ là chịu c·h·ế·t thôi."
Dung Ngọc cũng không tức giận vì lời chế nhạo của hắn, hắn rõ ràng t·h·í·c·h Hưng chỉ là lo lắng cho hắn thôi.
Đầu ngón tay Dung Ngọc s·ờ nhẹ cánh hoa lan, ẩn ẩn một tia quang trạch ám hồng lướt qua, nhanh đến mức không ai p·h·át giác.
Dung Ngọc cứ như không p·h·át hiện ra gì, thần sắc tự nhiên, ngữ khí mang theo một cổ vị huyết tinh khó mà tan đi: "Yên tâm đi, nếu nàng dám đến, tuyệt đối sẽ không s·ố·n·g mà rời khỏi."
Lời vừa dứt, một đạo thanh âm băng lãnh thê lương vang lên bên tai: "Hậu sinh, khẩu khí thật lớn."
t·h·í·c·h Hưng và Bộ Kim Triều giật mình, nhìn về phía sau lưng Dung Ngọc.
Chỉ thấy ngoài cửa sổ có một lão ẩu, mái tóc bạc trắng tang thương, nếp nhăn trên mặt cũng sâu hơn nhiều, dù vẫn mặc hoa phục, nhưng vẫn mang lại cảm giác vắng vẻ tiêu điều.
Dung Ngọc không nhanh không chậm xoay người, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm lão ẩu.
Lúc này lão ẩu rốt cuộc không còn vẻ hăng hái như trước, gò má cũng hóp lại, quanh thân ma khí rõ ràng khiến Dung Ngọc nhíu mày.
Đầu ngón tay hắn khẽ vuốt cánh hoa, một tia vết đỏ vô tình theo ngón tay hắn lặng yên không một tiếng động bay về phía tay lão ẩu.
Dung Ngọc như không p·h·át hiện ra gì, thần sắc tự nhiên, ngữ khí mang một cổ vị huyết tinh khó mà tan đi: "Lão đông tây, ta còn tưởng rằng ngươi t·r·ố·n đến bao giờ chứ."
Người này chính là thái thượng trưởng lão Thanh Loan phái, kẻ đã tậ·p ki·ch Dung Nhàn trên đường hồi triều, h·ạ·i Dung Nhàn suýt c·h·ế·t.
Nghe Dung Ngọc nói những lời không biết trời cao đất rộng, t·h·í·c·h Hưng và Bộ Kim Triều suýt chút nữa đã khóc.
Tiểu tổ tông, ngày thường ngươi vốn rất lanh lợi, sao lúc này lại làm anh hùng hảo hán vậy, bớt miệng lại đi, lỡ không cẩn t·h·ậ·n bị kia lão chủ chứa chơi c·h·ế·t thì làm sao.
Bên trong hoàng cung Càn Kinh, Hoa c·ô·n canh giữ ở bên ngoài đình.
Trong hoa đình, Dung Nhàn đang đánh cờ cùng Đồng Chu, thần sắc hơi động.
Ở đối diện nàng, ánh mắt Đồng Chu cũng chợt lóe, hắn chậm rãi hạ quân cờ xuống, nói với Dung Nhàn: "Ta thua."
Dung Nhàn cười nói: "Đồng Chu kỳ nghệ cần phải tăng lên cho giỏi."
Những lời này nói cứ như nàng không phải đang tự mình đánh cờ với mình vậy.
Trong con ngươi lạnh lùng của Đồng Chu lấp lóe kim quang, khi nhìn người khác mang một vẻ uy nghiêm cao cao tại thượng: "Ta muốn ra cung một chuyến."
Tổng quản Hoa đang giữ chức tận t·r·u·ng thì giật mình, vị hoàng phu điện hạ này vừa mới hồi cung hai ngày đã muốn đi, bệ hạ nàng có cho phép không?
Dù sao hoàng phu cũng là do bệ hạ bày đủ t·h·ủ ·đ·o·ạ·n mới đưa vào cung.
Dung Nhàn rũ mắt xuống, giọng điệu không rõ hỉ nộ nói: "Nếu A Chu đi, ta không chừng sẽ rất khổ sở."
Ngay khi Hoa tổng quản cho rằng bệ hạ sắp cự tuyệt, đã thấy bệ hạ lấy từ trong tay áo ra một mặt lệnh bài đưa cho Đồng Chu, nhẹ nhàng nói: "Ngươi mang theo bên mình đi, xem thấy lệnh bài che mặt cũng như nhìn thấy ta vậy."
Khóe miệng Hoa c·ô·n suýt nữa co rút, bệ hạ cũng quá dính người, bất quá kiểu dáng lệnh bài kia hắn chưa từng thấy bao giờ.
Bàn tay Đồng Chu với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng cầm lấy lệnh bài, đầu ngón tay hắn khẽ vuốt qua lệnh bài, nói: "Bệ hạ bảo trọng."
Hắn đứng dậy bước ra ngoài, dứt khoát, không hề lưu luyến, khiến Hoa c·ô·n bất bình cho tự gia bệ hạ.
Nhưng Hoa c·ô·n chưa từng thấy rằng sau khi Dung Nhàn lấy ra tấm lệnh bài kia, khí vận trên đầu nàng rung chuyển dữ dội.
Phía trên lệnh bài có một tia kim quang xẹt qua, lóe lên rồi biến m·ấ·t.
Mặt chính của lệnh bài là một chữ "Cấm" theo thể triện nghiêm chỉnh, mặt sau khắc một tôn hung thần ác sá·t Bệ Ngạn.
Ơ, không phải nói tấm lệnh bài này bị Dung Nhàn ném đi rồi sao? Sao lại xuất hiện trong tay nàng?
Đây là # lệnh bài biết tự lớn lên # sao?
Đây lại là cái thuyết p·h·áp mới lạ gì đây.
Chuyện là, lúc trước tại tiểu t·h·i·ê·n giới T·ử Vi thành, Dung Nhàn quả thật đã ném lệnh bài lên trời, nhưng nàng vẫn chưa từng c·h·ặ·t đ·ứ·t sợi dây liên hệ với lệnh bài kia.
Khoảnh khắc lệnh bài thoát khỏi cơ thể, ước định giữa nàng và t·h·i·ê·n đạo liền không còn hiệu lực.
Nàng không cần trấn áp ma ngục Bệ Ngạn, ma ngục Bệ Ngạn cũng không cần thay nàng trấn áp nghiệp chướng.
Dung Nhàn vốn cho rằng từ đó về sau nàng và ma ngục Bệ Ngạn không còn liên quan, nhưng sau này mới p·h·át hiện nàng cũng có lúc suy nghĩ quá đơn giản.
Thay t·h·i·ê·n đạo làm c·ô·ng kia là ngươi muốn không làm là không làm sao?
Ngụy Du Nhiên đang chìm trong nhiệm vụ ở tiểu thế giới sẽ nổi điên lên mất.
Câu chuyện này có hơi xa, quay lại chính đề.
Dung Nhàn sau khi p·h·át hiện tấm lệnh bài chướng mắt kia không còn lảng vảng trước mắt nữa, còn chưa kịp vui vẻ được hai ngày thì đã p·h·át hiện lệnh bài vẫn luôn đi theo bên cạnh nàng, không đi đâu cả.
Dù nàng dùng biện p·h·áp gì, dù là phi thăng, lệnh bài vẫn như cái đuôi theo sát nàng.
Dung Nhàn nghiên cứu hồi lâu mới ý thức được rằng chỉ cần t·h·i·ê·n địa nghiệp vị Ma chủ chưa từng xuất hiện, lệnh bài sẽ vẫn luôn đi theo nàng.
Cuối cùng Dung Nhàn cũng hết hi vọng, dù sao lệnh bài này ngoài việc chướng mắt ra, cũng không gây tổn thất gì cho nàng.
Nhưng những lời này rõ ràng là nói hơi sớm.
Khi Dung Nhàn dùng kim linh châu tạo ra hóa thân thứ hai là Đồng Chu, nàng mới tê cả da đầu ý thức được rằng ảnh hưởng của lệnh bài đối với nàng vẫn còn.
Bởi vì Đồng Chu cực kỳ giống một người.
Một người nàng suýt chút nữa đã quên.
Ma chủ tiền nhiệm – Quý Thư.
Nàng quỷ thần xui khiến nhào nặn hóa thân thứ hai giống hệt vị Quý Thư đã vũ hóa kia!
Dung Nhàn: "..." Âm hồn bất tán.
Cho nên khi nàng thông qua một tia ý thức lưu lại trên người Dung Ngọc p·h·át giác được ma khí m·ã·n·h l·i·ệ·t, liền thuận nước đẩy thuyền giao lệnh bài cho Đồng Chu, để Đồng Chu mang ra ngoài xử lý.
Dung Nhàn một tay ch·ố·n·g đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Đồng Chu rời đi, như có điều suy nghĩ.
Cũng không biết ma tu đột nhiên xuất hiện này có đủ tư cách trở thành người bảo vệ ma ngục Bệ Ngạn mới không.
Hoa tổng quản không biết rõ tình hình thấy bệ hạ lưu luyến không rời nhìn bóng lưng hoàng phu điện hạ thì thầm than một tiếng tạo nghiệp.
Đương kim ngoài việc không biết nói chuyện cho lắm ra, đến cả chung sống giữa phu thê cũng không biết.
Dung Nhàn không thèm để ý Hoa c·ô·n đang nghĩ gì, chờ Đồng Chu vừa bước ra khỏi hoàng cung, toàn thân Dung Nhàn chấn động, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Vì không có khí long che lấp t·h·i·ê·n cơ trên đầu, Đồng Chu vừa mang theo lệnh bài bước ra khỏi hoàng cung, t·h·i·ê·n đạo đã không thể chờ đợi mà giáng t·h·i·ê·n địa nghiệp vị Ma chủ xuống người Đồng Chu.
Dung Nhàn: "... " Bỗng nhiên có cảm giác như tự mình dời tảng đá đè lên chân mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận