Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 1002: Phụng dưỡng (length: 8188)

Dung Nhàn và Quý Thư hai thầy trò này đều tương đối khó ở, đối với tình cảm biểu đạt tuyệt đối không được thẳng thắn như người thường. Đặc biệt là tình cảm chân chính, chứ không phải diễn kịch.
Quý Thư bị con đồ đệ chọc tức một trận, rất lâu sau mới phản ứng lại hỏi: "Ta đưa ngươi vô tướng kính đâu?"
Trong nháy mắt Dung Nhàn cảnh giác, nàng lùi lại hai bước, híp mắt, nguy hiểm nói: "Đưa cho ta chính là của ta, ngươi hôm nay tới chẳng lẽ là tới đòi đồ? Ta nói cho ngươi, đánh c·h·ế·t ngươi ta cũng không đưa."
Quý Thư tức đến huyết áp tăng cao, đồ vật chết dẫm, không biết người tốt bụng.
Nhưng hiện giờ Tức Tâm nha đầu kia đang chuẩn bị gây sự, xem ra hắn tuyệt đối không ngăn được, có thể làm chỉ là tăng thêm thẻ đ·á·n·h bạc của nàng, mong có thể bảo trụ mạng nhỏ.
Quý Thư nhịn một chút, cuối cùng vẫn là không muốn thấy mặt Tức Tâm, sợ mình kh·ố·n·g chế không nổi, đấm cho một quyền.
Hắn nghiêng đầu nói: "Vô tướng kính có thể ở mức độ nhất định dẫn động quy tắc lực lượng, lúc Dung vương triều thăng phẩm có thể dùng."
Dung Nhàn ngẩn người, nàng dường như hiểu lầm Quý Thư, nhưng nàng có phải loại người biết sai có thể sửa đâu?
Không, nàng còn sẽ cứ thế tiếp tục. Như vậy nàng sẽ không x·ấ·u hổ.
Dung Nhàn sờ mặt, ngữ khí trịnh trọng nói: "Lão sư đột nhiên quan tâm ta vậy sao? Tuy rằng đời này ta lớn lên không giống kiếp trước, cũng so với kiếp trước đẹp hơn một chút. Nhưng lão sư à, thái độ của ngài làm người ta rất cảnh giác, đồ nhi tuy không căm ghét sư đồ tình duyên, nhưng đối với ngài thực sự..."
Nàng ném cho Quý Thư một ánh mắt để hắn tự lĩnh hội.
Quý Thư: Nếu không phải ngươi đủ mạnh, nhất định bị đ·á·n·h c·h·ế·t mấy trăm lần rồi.
Hắn hừ lạnh một tiếng: "Chuẩn bị chỗ ở cho ta, trước khi Dung vương triều thăng phẩm hoàn thành thì không được quấy rầy ta."
Hắn không khách khí như vậy nhưng Dung Nhàn lại không hề cảm thấy bị mạo phạm, lão sư đây là quan tâm nàng mà, tuy trước sau như một khẩu thị tâm phi, miệng d·a·o găm tâm đậu hủ.
"Vậy làm phiền lão sư tạm thời ở tại quốc sư phủ." Dung Nhàn tươi cười nhẹ nhàng k·h·o·á·i trá sáng tỏ cực, "Quốc sư phần lớn thời gian đều không ở đó, ngài yên tâm, sẽ không có ai quấy rầy ngài đâu."
Quý Thư nhìn chằm chằm nàng một cái, gật đầu đồng ý.
Dung Nhàn thản nhiên nói: "Người đâu, đưa Quý tiên sinh đến quốc sư phủ trước, bảo hạ nhân hầu hạ cho tốt."
Không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện hai vị nữ quan, các nàng cung kính hướng Quý Thư hành lễ, giữ im lặng dẫn đường cho Quý Thư.
Quý Thư: "..."
Đột nhiên rất muốn biết đám cung nữ người hầu này trốn ở đâu.
Hoàng đế yêu cầu là có thể lập tức tiến lên, hoàng đế không cần thì đến cái bóng cũng không thấy.
Ghê thật, một đám đều là cao thủ che giấu khí tức.
Sau khi Quý Thư rời đi, biểu tình trên mặt Dung Nhàn thu lại, tựa như trong nháy mắt không còn nhân khí, như tượng ngọc điêu thần tiên được cung phụng trong cung điện, thanh lãnh không chút hơi người.
Nàng đi dạo đến cái đình bên cạnh hòn non bộ ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xôi, t·r·ố·ng rỗng hư vô, làm người không rét mà r·u·n.
"Di mẫu, di mẫu ~" Thanh âm phóng đãng của thanh niên làm Dung Nhàn tỉnh lại.
Nàng chớp mắt, khí tức q·u·á·i dị quanh thân rút đi trong nháy mắt, mặt mày tươi cười, ôn hòa dễ gần.
"Là Dung Ngọc à, cứ vào đi." Dung Nhàn quay đầu nhìn người đến nói.
Dung Nhàn đứng ngây ra tại chỗ, vẫn còn nhớ lúc ở tiểu t·h·i·ê·n giới, sư tôn bị Thanh Ba mang đi, hắn theo Vô Tâm nhai rời đi tìm sư tôn lúc bộ dáng. Khi đó khí chất sư tôn mềm mại nhu hòa, mặt mày hiền hòa, nhưng những điều đó đều che giấu không được vực sâu băng lãnh dưới đáy mắt nàng, dường như chỉ cần không để ý sẽ hóa thành xiềng xích lôi kéo tất cả xung quanh và cả chính nàng vào hắc ám.
Sau khi Hàn Khê tôn giả m·ấ·t, hắn từng lo lắng sư tôn sẽ đi vào cực đoan sau khi báo t·h·ù, khiến hắn lẻ loi một mình, không ngờ thế sự đổi thay.
Bây giờ mấy trăm năm đã qua, chỉ có sư tôn như ngày nào đó, không, nàng trở nên càng tùy hứng.
Nhưng sự tùy hứng này lại cực kỳ có chừng mực, theo lý lẽ mà không xọc chỗ tạm nghỉ sẽ không tạo ra cái giỏ lớn, khiến người không khỏi hoài nghi có phải nàng tùy hứng cũng chỉ là giả.
Vừa rồi hắn thấy sư tôn một mình ngồi trong đình nhìn về phía hư không, hòn non bộ đổ bóng xuống sau lưng nàng, trong khoảnh khắc hắn dường như thấy được có chất sệt quỷ dị trong bóng tối muốn kéo thế gian vào vực sâu, thế mới không tự chủ được, đánh thức sư tôn.
Dung Ngọc rũ mắt, khóe miệng lại nhếch lên một đường cong nghịch ngợm nhẹ nhàng, nói: "Ôi, di mẫu sao lại ngồi một mình ở đây? Nghe nói ngài gặp lại cố nhân, Ngọc Nhi có thể gặp mặt không?"
Đôi mắt to của hắn chớp chớp nhìn chằm chằm Dung Nhàn, cố tình bán manh cực kỳ rõ ràng.
Dung Nhàn nhịn không được cười nói: "Ngươi thật muốn gặp một chút? Vị kia là cố nhân của ta, dù ngươi chưa từng gặp hắn, nhưng trên một mức độ nào đó mà nói thì hắn cũng là cố nhân của ngươi đấy."
Dung Ngọc lúc này thực sự hứng thú, hắn ba bước thành hai, lon ton chạy đến trước mặt Dung Nhàn, nửa người trên trực tiếp ghé lên bàn: "Di mẫu, là ai nha là ai nha."
Dung Nhàn ý vị thâm trường nói: "Nói ra, ngươi nên gọi hắn sư c·ô·ng."
Lòng hiếu kỳ của Dung Ngọc lúc này hoàn toàn không kìm được, sư c·ô·ng? Di mẫu là lão sư của hắn, sư c·ô·ng là lão sư của di mẫu. Nhưng theo hắn biết, di mẫu dường như không có lão sư nào cả.
Đúng, chỉ là Ma chủ Quý Thư, chủ nhân ma ngục của ngục thất ma đời trước nữa.
Miễn cưỡng còn đáp được lên Kiếm đế.
Nếu thật có cố nhân được xưng tụng là sư c·ô·ng...
Hắc ám dưới đáy mắt Dung Ngọc không đè nén được, ngữ khí âm lãnh cực: "Quý Thư phục sinh?"
Thấy di mẫu không phủ định, hắc ám dưới đáy mắt hắn tan đi, kinh ngạc nói: "Lão già kia chẳng phải đã c·h·ế·t từ lâu rồi sao? Sao đột nhiên x·á·c c·h·ế·t vùng dậy vậy."
Dung Nhàn bị cách hình dung của hắn chọc cười, nàng cười ngả tới ngả lui nói: "Ngọc Nhi đừng làm loạn, phải tôn trọng lão sư chứ."
Nàng khống chế cảm xúc, nói: "Lão sư phi thăng Trung Thiên Giới sau thì xác thực bị g·i·ế·t, sau này không biết là giả c·h·ế·t hay là cùng thiên đạo làm giao dịch gì đó người khác không thấy được mà lại s·ố·n·g lại. Ngươi biết là được, việc này không quan trọng."
Dung Ngọc: "... Sao có thể không quan trọng. Lão, sư c·ô·ng hiện tại có thể là chạy đến tìm ngài đó."
Chẳng lẽ hắn muốn uy h·i·ế·p di mẫu, hoặc là có tính toán gì khác?
Dung Ngọc có cảm xúc hết sức phức tạp với vị sư c·ô·ng này, vừa cảm kích ông năm đó đã cứu di mẫu, lại kiêng kỵ uy thế hùng cứ Vô Tâm nhai ma đạo vô số năm của ông.
Di mẫu là người lợi hại nhất trong lòng hắn, mà người có thể đào tạo ra một nhân vật như di mẫu, thì vị sư c·ô·ng kia tuyệt không đơn giản.
Dung Ngọc là điển hình tư duy của đám người ma đạo, ma tu tuy cũng tôn sư trọng đạo, nhưng so với chính đạo thì rõ ràng kém một chút chân tình. Tuy không phủ nhận cũng có sư đồ ma đạo tôn sư trọng đạo, nhưng phần lớn vẫn là nể mặt, còn một bộ phận thuần túy là quan hệ hố lẫn nhau g·i·ế·t nhau.
Dung Ngọc tuy miệng phàn nàn, nhưng trong lòng lại ghim chặt Quý Thư. Đã c·h·ế·t nhiều năm như vậy, sao bỗng dưng lại phục sinh tìm tới nha, chẳng lẽ muốn bắt di mẫu làm tròn bổn phận đồ đệ phụng dưỡng hắn?
Dung Nhàn liếc mắt một cái liền rõ hắn đang nghĩ gì, bất quá đây cũng đúng ý nàng. Tìm chút việc cho Dung Ngọc làm, sẽ không cả ngày quậy phá cùng Hạo Nhi.
Cũng phòng ngừa Hạo Nhi sau khi nhận được tin sẽ xúi giục Dung Ngọc, làm Ngọc Nhi nhìn chằm chằm c·h·ế·t nàng.
Ai, kinh nghiệm nhiều thì phải học được phòng ngừa chu đáo, lão sư tới thật đúng lúc.
- Cảm tạ binh xanh, đột nhiên nhặt nhất, hồng tụ thư hữu 15828 số đuôi 4080 đưa tặng băng giàu lạc, cám ơn lạp, ( * ̄3) ( ε ̄*) (bản chương xong).
Bạn cần đăng nhập để bình luận