Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 362: Là hắn (length: 8032)

Chúng thần thấy Dung Nhàn mang Bạch thái úy cùng Tô chỉ huy sứ xuất hiện, đều cùng nhau t·h·i lễ nói: "Chúng thần thỉnh điện hạ an."
Dung Nhàn không chút kh·á·c·h khí đi đến trước chủ vị, cười tủm tỉm nói: "Cô an, chư vị ngồi đi."
Dứt lời, nàng trước tiên ngồi xuống.
Nàng ngồi xuống rồi, người khác mới dám ngồi.
Bạch Sư cùng Tô Huyền ngồi tại bên trái, Hầu Nguyên cùng Lý Quân Hầu ngồi ở bên phải, ngồi đối diện nhau.
Lý Quân Hầu hướng Dung Nhàn chắp tay, lộ ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nghe nói có kẻ không có mắt t·h·í·c·h kh·á·c·h xâm nhập vào trong viện, muốn làm bất lợi cho điện hạ, hiện giờ thấy điện hạ không sao, mạt tướng cũng yên tâm rồi."
Dung Nhàn nhíu mày nói: "Có lòng."
Nàng cúi đầu cầm ly rượu trước mặt lên, hướng chúng thần nói: "Phong quận có các vị ở đây, cô rất yên tâm. Ly này kính chư khanh, chư khanh nhiều năm lao khổ c·ô·ng cao, triều đình sẽ không quên."
Đám người đồng loạt cầm ly rượu lên, không ai dám trái ý Dung Nhàn.
Đừng nhìn vị này hiện giờ còn là hoàng thái nữ, nhưng thân ph·ậ·n tân hoàng là chắc chắn.
"Tạ điện hạ." Đám người sảng k·h·o·á·i đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.
Dung Nhàn vừa đưa ly rượu lên miệng, khựng lại.
Nàng kinh ngạc nhìn Hầu Nguyên, thấy Hầu Nguyên lộ ra vẻ lấy lòng, nhịn không được bật cười.
Gã này cũng quá biết luồn cúi, đến cả rượu trong ly của nàng cũng đổi thành nước trắng.
Nàng ho nhẹ một tiếng, uống một hơi cạn sạch ly nước trắng, ra vẻ có tư thái chúng thần u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u hào sảng.
Nhưng người ở đây đều có tu vi trong người, tai thính mắt tinh, biết cái ly của điện hạ kia là nước trắng.
Họ nhìn dáng vẻ uống nước của điện hạ kia, cũng nhịn không được k·é·o khóe mắt.
Điện hạ này diễn cũng quá sâu rồi, nếu không phải bọn họ đều cảm giác được trong ly kia là nước, e là không nghĩ ra điện hạ uống không phải rượu.
"Ly thứ hai kính thái úy cùng Tô chỉ huy sứ, trên đường đi nếu không có hai vị đại nhân bảo vệ, cô sợ là không đến được nơi này." Dung Nhàn nâng chén nói.
Bạch Sư vội đứng lên, thần sắc thành khẩn nói: "Là điện hạ hồng phúc tề t·h·i·ê·n, tự có thượng t·h·i·ê·n che chở, thần cùng Tô đại nhân cũng không giúp điện hạ được bao nhiêu."
Lúc nói lời này, lệ khí tr·ê·n người hắn đều nhạt đi mấy phần.
Tô Huyền gật gật đầu, phụ họa: "Chuyện này chúng thần không dám nhận c·ô·ng."
Dung Nhàn bật cười: "Có c·ô·ng lao hay không chẳng lẽ cô không rõ sao? Các ngươi bớt khiêm tốn đi."
Nàng giơ giơ ly, nói: "Thỉnh."
Hoàng thái nữ nâng chén, mặc kệ nàng kính ai, người khác chỉ có thể cùng kính.
Bạch Sư cùng Tô Huyền thấy vậy, chỉ còn cách uống hết ly rượu.
Tô Huyền vừa ngồi xuống, thanh điểu sử lệnh bài trong n·g·ự·c lóe lên.
Tô Huyền biết chắc là Tham Khán tư đưa tin đến, hắn đặt ly xuống, xem tin tức xong thì ngẩn ngơ.
Dung Nhàn lại rót một chén, chậm rãi nói: "Ly này b·ấ·t· ·k·í·n·h các ngươi, xong t·ửu yến này, các ngươi tự giác ra ngoài q·u·ỳ hai canh giờ. Bệ hạ băng hà, Dung quốc đang lo việc tang ma, mới có mấy ngày mà các ngươi đã không tuân thủ quy củ?"
Chúng thần mặt mày mộng b·ứ·c, không ngờ điện hạ trở mặt nhanh vậy.
Vừa rồi còn vui vẻ hòa thuận, chớp mắt đã gian nan vất vả b·ứ·c bách.
"Hầu khanh, đến lúc đó ngươi dẫn đầu q·u·ỳ đi." Dung Nhàn thản nhiên nói.
Hầu Nguyên mặt như đưa đám, đáp: "Nặc."
Trong lòng hắn biết chuyện này do hắn làm kém, nhưng ý của điện hạ hắn cũng hiểu.
Hai canh giờ q·u·ỳ này xong, chuyện này coi như bỏ qua.
Dung Nhàn nhấp ngụm nước, liếc đám người một cái, nhìn vẻ mặt hoặc kinh ngạc, hoặc sợ hãi, hoặc k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g, quay người đi vào phòng.
Hai canh giờ q·u·ỳ căn bản là không đau không ngứa, hành động này chẳng qua chỉ là răn đe.
Bệ hạ băng hà, Dung quốc nên đề phòng nghiêm ngặt, mọi người thần kinh căng thẳng để phòng ngừa người khác làm chuyện x·ấ·u.
Kết quả nàng đến Phong quận, quan viên Phong quận thả lỏng t·ố·i đa không dám, cứ phải làm nghênh đón.
Việc này đã vậy rồi, rõ ràng đang trong quốc tang phải giữ đạo hiếu, vẫn cứ nhất quyết làm yến hội.
Nhìn đồ ăn trên yến hội xem, có rượu có t·h·ị·t, ăn ngon uống ngon, đây chính là thái độ của họ?
Dung Nhàn cười nhạo một tiếng, không nhanh không chậm bước về phía trước.
Tô Huyền lập tức đi theo, hắn còn có nhiệm vụ muốn báo cáo.
Bạch Sư ngược lại ở lại yến hội, hắn ánh mắt lạnh lùng nhìn chúng thần trước mặt, mùi m·á·u tanh quanh thân nhuộm buổi tiệc hòa bình thành địa ngục huyết tinh, khiến người lạnh sống lưng, mặt trắng bệch, không dám đối diện.
"Điện hạ trạch tâm nhân hậu, giơ cao đ·á·n·h khẽ với các ngươi vì phạm vào hành vi kỵ húy, ở chỗ bản quan thì không qua được." Bạch Sư âm trầm nói.
Hắn lạnh lùng nói: "Phạt bổng lộc một năm, hy vọng các ngươi về sau làm việc đừng chậm trễ."
"Nặc." Mọi người rùng mình đáp.
Bổng lộc của triều đình không chỉ có linh thạch, còn có tư cách dùng long khí để tu luyện.
Nhát phạt của thái úy này như đ·á·n·h trúng yếu huyệt, đủ khiến bọn họ đau lòng rất lâu.
Trong một năm này bọn họ tu luyện không có long khí phụ trợ, tu vi tiến triển ắt sẽ không vui.
Mà quan viên các quận khác tốc độ tu luyện không giảm, đến lúc đó tu vi mọi người đều đ·u·ổ·i kịp họ, như vậy thì mất mặt.
Nhưng ai bảo họ làm c·h·ế·t dẫm lên nhau?
Trừng phạt đám người này xong, cơn giận trong lòng Bạch Sư mới nguôi ngoai.
Đừng tưởng rằng bệ hạ mất thì đám người này có thể làm mưa làm gió, điện hạ cùng hắn đang nhìn đấy.
Dung Nhàn lúc này đã về phòng, Tô Huyền đưa thanh điểu sử lệnh bài trong tay cho Dung Nhàn, nói: "Điện hạ, Tham Khán tư đã tra được tin tức."
Dung Nhàn ngồi xuống bàn, đưa tay nhận lệnh bài.
Đầu ngón tay nàng mơn trớn trên lệnh bài, một đạo tin tức nhanh chóng chui vào ý thức.
Nguyên lai Lưu Nguyên Thần uống chén rượu kia là do Mục Ân xúi giục, đến cả t·h·u·ố·c trong rượu cũng do hắn hạ. Trong lúc đó Tần Nam nhiều lần nhắc đến nàng, còn Bàng Liên càng dẫn dắt Lưu Nguyên Thần, khiến hắn xúc động xông vào quận thủ phủ.
Mà phía sau ba người này đều ẩn hiện một bóng hình, Bạch Mộ Ly của Bạch gia.
Mục gia chính là nhà mẹ đẻ của thái úy phu nhân, thật là một màn kịch hay.
Dung Nhàn thầm thở dài: Quả nhiên là hắn, vị hoàng phu này thật là rộng lượng, còn chưa vào chủ hậu cung đã bắt đầu cho nàng cùng hưởng ân huệ, quả nhiên có khí độ hoàng phu một nước.
Nàng nghĩ ngợi, cười như không cười: "Hoàng phu rộng lượng thức thời như vậy là chuyện tốt, nhưng t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n có chút không ra gì."
Nàng ra vẻ buồn rầu xoa xoa mi tâm, thở dài: "Cấp cô đưa người lên g·i·ư·ờ·n·g mà cũng cần hạ dược, hắn chẳng lẽ không nghe câu # dưa xanh thì không ngọt # sao? Thật là quan tâm quá hóa loạn."
Tô Huyền méo mặt, hắn tin Bạch Mộ Ly tuyệt đối không có ý này, nhưng hắn lại không muốn dội nước lạnh vào mặt điện hạ, dù sao hắn vừa mới đắc tội điện hạ.
Nói nhảm xong, nàng đặt lệnh bài xuống, chậm rãi nói: "Xem ra bọn họ đều coi Lưu Nguyên Thần là quân cờ ngốc nghếch."
Tô Huyền mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không lên tiếng, may mà Dung Nhàn cũng không muốn hắn đáp lời.
Dung Nhàn liếc mắt nhìn lệnh bài, thờ ơ nói: "Truyền tin cho Bạch thái úy, cô cảm thấy thái úy chắc chắn muốn biết."
Tô Huyền tiến lên cầm lấy lệnh bài, cúi người hành lễ: "Nặc."
Dung Nhàn trầm ngâm, nói: "Đợi Hầu khanh q·u·ỳ xong, bảo hắn giao những người hạ dược cho cô trong phủ đệ ra."
Tô Huyền giật mình: "Cái gì? Có người hạ dược điện hạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận