Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 800: Đề phòng ( 2 ) (length: 7981)

Đi dạo ở Bồ Đề sơn?
Nàng đi chỗ khác đi?
Ngươi coi Tây Cực Bộ Châu này là Bắc Cương Bộ Châu của ngươi chắc? !
Vô Cấu đại sư cảm thấy cây tích trượng trong tay mình có lẽ có ý thức riêng, nó muốn tự mình ra tay đánh Húc Đế một trận.
Nếu thật sự đánh Húc Đế, hắn nói là tích trượng tự động tay trước, không biết Húc Đế có tin hay không.
Dung Nhàn có vẻ hơi kiêng kỵ liếc cây tích trượng bị Vô Cấu đại sư nắm chặt trong tay, ho nhẹ một tiếng, thức thời nói: "Đại sư không cần để ý chúng ta, ngài cứ đi bận việc đi, chúng ta tự tiện là được."
Dứt lời, kéo Vô Ngã xoay người rời đi.
Vô Cấu đại sư: . . .
Lời kiểu #ta có việc ngươi tự tiện# này, không phải là hắn, chủ nhà này, nên nói sao?
Vô Cấu đại sư lại một lần nữa muốn dùng tích trượng gõ vào sau gáy Húc Đế.
Dù nghe bao nhiêu lần, giọng điệu lấn át chủ nhà này vẫn cứ khiến người ta căm ghét.
Dung Nhàn nhìn như đi tiêu sái, chờ đến khi không còn cảm nhận được khí tức của Vô Cấu đại sư, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cái cảm giác nguy hiểm thoắt ẩn thoắt hiện vừa rồi đã biến mất, có cảm giác như vừa trốn qua một kiếp vậy, ha ha.
Nàng đột nhiên dừng bước, khó hiểu hỏi Vô Ngã: "Sao không đi?"
Trong lòng nàng suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ cái nguy hiểm trong trực giác vừa rồi thật ra là đến từ tả hộ pháp?
Tả hộ pháp muốn làm gì?
Muốn dĩ hạ phạm thượng sao?
Ánh mắt nàng đảo một vòng, thấy sắp #đánh rắn động cỏ# thì nghe thấy Vô Ngã yếu ớt nói: "Tôn chủ có thể buông tay thuộc hạ ra trước được không? Tĩnh Nhi còn chưa từng được nắm tay đâu."
Dung Nhàn nghe xong theo bản năng siết chặt, xúc cảm từ người khác khiến nàng run rẩy, có loại ảo giác mình bị cắm sừng.
Dung Nhàn: . . .
Vì sao nàng còn thấy chột dạ? !
Rõ ràng người có một chân với nàng đều là nàng mà.
Thương Thiên: Đó là tại vì ngươi diễn sâu quá đấy.
Dung Nhàn lúc này mới ý thức được vừa rồi vội vã rời đi, tiện tay nắm tay Vô Ngã.
Nàng không hề thấy ngại, ngược lại cảm thấy tay Vô Ngã này không đủ lớn, sao nắm tay hắn cứ như tay trái nắm tay phải ấy.
Haizz, vẫn là do quá quen thuộc.
Dung Nhàn buông tay ra, Vô Ngã cúi đầu nhìn tay phải mình ngẩn người.
Dung Nhàn lập tức hiểu rõ mọi việc nói: "Tả hộ pháp, sao bản tôn buông tay ngươi ra trông ngươi thất vọng thế?"
#ác nhân cáo trạng trước#, ai đó hoàn toàn quên mất vừa rồi còn nghi ngờ người ta có ý đồ xấu.
Vô Ngã bình tĩnh lấy khăn từ trong tay áo, vừa lau tay vừa nói qua loa: "Không có chuyện đó, thuộc hạ chỉ cảm thấy nắm tay người phụ nữ khác có lỗi với Tĩnh Nhi."
Dung. Người phụ nữ khác. Nhàn vô tình lại lạnh khốc nói: "Tỷ tỷ sẽ không để ý ngươi, kẻ trong lòng chỉ có phật phụ tâm hán đâu."
Vô Ngã khựng lại, khăn rơi xuống đất.
Hắn liếc mắt nhìn xuống, nhấc chân giẫm lên, trầm giọng nói: "Cũng sẽ không để ý đến muội muội lâu ngày không về nhà, đến chết cũng không thấy mặt."
Dung Nhàn trầm mặc.
Hai người liếc nhau, đúng là chí mạng.
Đối phương đều là sói độc, giẫm người đều tìm chỗ đau nhất để giẫm.
Cả hai không hề nghĩ đến việc họ tính là người thân gián tiếp.
Hai bên đạt thành nhất trí, không tiếp tục tổn thương nhau nữa, lúc này mới duy trì hòa bình trên mặt, đi dạo khắp Bồ Đề sơn.
Khắp các ngọn đồi đều là uẩn linh thảo do các phật tử gieo trồng, tự tay gieo hạt nhổ cỏ bắt sâu, có thể nói là tận tâm tận lực.
Dung Nhàn cảm khái một hồi, tiện tay phân một tia ý thức của mình thành vô số tia, gieo vào trong uẩn linh thảo.
Chờ đợi một ngày nào đó cần đến sẽ thức tỉnh.
Tức là nàng đã làm vô số biện pháp bảo toàn an toàn cho mình trên Bồ Đề sơn, vô cùng đề phòng những việc chưa xảy ra.
Ngọn núi này được gọi là Bồ Đề sơn là vì có một cây bồ đề ở đây.
Tương truyền Phật chủ đắc đạo dưới gốc cây bồ đề, điều này khiến đệ tử Phật gia tôn cây bồ đề lên hàng thần thánh.
Cây bồ đề này cành lá xum xuê, tán cây rộng lớn. Lá cây bóng loáng đáng yêu, mặt trên ánh sáng lấp lánh, ẩn ẩn có tiếng vọng của phật âm.
Nàng có lý do để nghi ngờ bản thể của Phật chủ thực ra là cây bồ đề.
Nếu không sao phải ra sức tuyên truyền về cái cây này? Có ý đồ gì?
Dựa vào cây bồ đề để ô nhiễm tinh thần thế nhân sao?
Dù có ý đồ gì, tốt nhất là nàng đừng sập bẫy.
Dung Nhàn nhìn cây bồ đề từ xa, không hề có ý định tiếp cận, dù sao đó có thể là thần thụ của Phật gia.
"Tôn chủ không tò mò sao?" Vô Ngã có chút bất ngờ khi nàng không tiếp cận cây bồ đề.
Nàng nhíu mày, vẻ mặt tiếc nuối pha chút bất đắc dĩ nói: "Nhỡ cái cây đó xảy ra vấn đề, ta lại xui xẻo đụng phải, thì dù có bao nhiêu miệng cũng không giải thích được."
Quan trọng nhất là, Vô Cấu đại sư đang rất đề phòng nàng.
Nàng có thể cảm nhận được thần thức của đại sư theo dõi mình từng giờ từng khắc trên ngọn núi này.
Nàng có thể trêu chọc đại sư, nhưng không thể nhảy nhót trên điểm mấu chốt của người ta.
Vừa mới trêu chọc Nam Hoang Bộ Châu, hiện tại nàng chưa tính làm cho Tây Cực Bộ Châu tức giận đâu.
Nhưng nếu nàng không đi, sao Vô Ngã cũng không muốn đi?
Dù bây giờ phản Phật, nhưng dù sao trước kia cũng là đệ tử Phật gia, chẳng lẽ không có chút ý nghĩ nào với cây bồ đề sao?
Thực lực của Vô Ngã nói cho nàng biết, đúng là không có ý nghĩ gì.
Hắn hiện tại chỉ có ý nghĩ về việc làm sao tìm lại được tức phụ, có thể nói là rất giản dị.
Dung Nhàn liếc hắn một cái, vẻ mặt cao thâm khó dò.
Trong lòng cảm thấy đàn ông tàn nhẫn thật vô tình, nàng còn tưởng người này chỉ về để đạp đổ lão chủ, ai biết vừa quay đầu đã kéo đen hết cả khu vực xung quanh lão chủ.
Hai người đi loanh quanh trên núi một hồi thì thấy chán.
Sao mình lại ở cùng với một người/phụ nữ/đàn ông vô vị như vậy chứ, ngay cả phong cảnh trên núi cũng xấu xí theo.
Hai người ghét bỏ nhau vô cùng.
"Hai vị thí chủ, phật tử mời nhị vị đến phật tử cư." Một vị hòa thượng đột nhiên xuất hiện, giới ba trên đỉnh đầu chỉnh tề lại rõ ràng.
Thần sắc Dung Nhàn không hề thay đổi, như thể không bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của hòa thượng này.
Nhưng nghĩ đến vị phật tử kia, Dung Nhàn vui mừng trong lòng.
Tiểu hòa thượng kia rất thú vị, nàng nâng quai hàm, thản nhiên nói: "Dẫn đường."
Cử chỉ lơ đãng đã lộ ra vẻ uy nghiêm khó dò, tự phụ ung dung.
Đó là tuyệt đối khống chế dục, lý trí vô cùng mạnh mẽ, thủ đoạn lật tay làm mưa cùng thế lực nắm trong tay mới có thể bồi dưỡng ra.
Vô Ngã thần sắc phức tạp nói: "Tôn chủ dù đến nơi đâu, cũng có thể khiến nơi đó phát triển thịnh vượng."
Ai có thể ngờ được nữ nhi Dung gia được sủng ái nhất lại đơn thuần non nớt hai ngàn năm trước lại trưởng thành đến mức này.
Biến dị gen cũng không lợi hại đến vậy.
Chẳng lẽ thật sự là biến dị?
Nghe xong, Dung Nhàn ra vẻ thật nói: "Nếu tả hộ pháp hâm mộ, bản tôn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho ngươi."
Vô Ngã: ". . . Nhiều năm như vậy, ngài chỉ có điểm này là không thay đổi."
Dung Nhàn đi theo đại hòa thượng, lúc này khí thế cao thâm khó dò kia đã thu liễm, chỉ miễn cưỡng bước đi phía trước, lại khiến nơi xa lạ này mang cảm giác như hoàng cung nhà mình.
Tùy tính tự nhiên, lấy bản thân làm trung tâm.
Nàng bước đi nhẹ nhàng, khí tràng cao 2m8.
PS: Cảm tạ Nefertari, dắt qua cách duy cá, ta gọi không cao hứng y ba vị đã khen thưởng, vô cùng cảm tạ ( * ̄3) (ε ̄* ) đều là những người bạn cũ quen thuộc nha.
Còn có rất nhiều ID quen thuộc vẫn luôn bỏ phiếu cho quyển sách này, thật sự cảm tạ mọi người đã không rời không bỏ (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận