Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 920: Bạo động (length: 8266)

Thấy Dung Nhàn bị thương, Ngu Thiếu Kỳ bật cười.
Hắn tiện tay dùng một đạo nguyên lực đem Hỏa Linh Châu cuốn trở về, hướng Dung Nhàn thản nhiên nói: "Hỏa Linh Châu chính là thiên hạ chí dương chi vật, Minh Vương âm thế chi thân sợ là không dung chính đạo."
Dung Nhàn nhìn hai tay bị thiêu đốt, duỗi tay dẫn từng tia từng tia âm khí lên, muốn khép miệng vết thương lại, lại bị chí dương chi khí linh châu lưu lại trên miệng vết thương cản trở.
Mỗi lần bị âm khí khép lại, lại bị dương khí xé rách.
Trên mặt Dung Nhàn không có nửa điểm biểu tình, tựa như không cảm giác được nửa điểm đau đớn vậy.
Nàng căn bản không để ý vết thương này, thứ nhất chuyện này nằm trong tính kế của nàng, thứ hai là nàng tự mình làm.
Nếu nàng không muốn, Hỏa Linh Châu không thể gây tổn thương cho nàng mảy may.
Hiện giờ chẳng qua là danh chính ngôn thuận để Ngu Thiếu Kỳ lấy Hỏa Linh Châu về thôi.
Nàng còn trông cậy vào Hạ vương có thể tìm đủ các linh châu cho nàng.
Ngu Thiếu Kỳ không biết suy nghĩ trong lòng Dung Nhàn, hắn thấy Dung Nhàn hoàn toàn không để ý thương thế của bản thân, trong lòng không khỏi khâm phục.
Rốt cuộc loại đau đớn này không chỉ là thương thế đơn giản, mà là tác dụng lên linh hồn.
"Minh Vương tâm trí kiên định, có thể chịu đựng những gì người thường không thể nhịn, khó trách một khi xuất hiện thiên hạ kinh sợ." Ngu Thiếu Kỳ tán dương.
Trước âm dương đại kiếp ở Trung Thiên giới, ai cũng không biết còn có nhân vật Minh Vương này tồn tại.
Nàng có quốc vận long khí trên người, tu vi lại thuộc hàng đỉnh phong ở Trung Thiên giới.
Nhưng nàng giấu quá sâu, ngay cả Thiên Cơ Các, Sao Thịnh Các các loại cũng không phát giác ra nửa phần.
Đến khi vừa xuất thế liền làm thế giới long trời lở đất.
Dung Nhàn tựa như vì thân thể bị thương mà sắc mặt tái nhợt cực độ, bờ môi đỏ thắm kia lạnh băng, khiến cả người có cảm giác u ám bệnh hoạn.
Nàng thấy Ngu Thiếu Kỳ lấy đi Hỏa Linh Châu, còn nói lời gió mát, không nhịn được trợn mắt, lạnh lùng châm chọc: "Hạ vương giấu còn sâu hơn ta, chắc hẳn Ngụy hoàng rất nhanh sẽ tới cửa đòi hỏi thuyết pháp."
Việc này xác thực là tâm bệnh của Hạ vương, lúc bắt đầu động tác của hắn rất bí mật.
Nhưng Ngụy hoàng chắc chắn sẽ thẩm tra kỹ lưỡng lúc quy tâm mất tích, trên đời này chỉ cần đã làm chuyện gì nhất định sẽ có dấu vết.
Hắn không nắm chắc che giấu Ngụy hoàng, cho nên mới nóng nảy muốn thảo lại tâm từ chỗ Minh Vương.
Đến lúc đó cho dù đối mặt với chỉ trích cùng thủ đoạn của Ngụy hoàng, hắn cũng có lòng tin đối mặt.
"Đừng nói nhảm, Minh Vương, giao quy tâm ra đây." Ngu Thiếu Kỳ nhíu mày, khí thế uy nghiêm kinh người.
Dung Nhàn vẫn luôn nắm chặt quả đấm mới mở ra, viên bảo thạch màu vàng phát ra quang huy rực rỡ, ẩn ẩn có thể thấy một trái tim đang nhảy lên bên trong.
Tóc dài của nàng rối tung sau lưng, khó hiểu khiến người ta có cảm giác tim đập nhanh: "Giao ra? Hạ vương thật đúng là có thú. Công khai yêu cầu trẫm đem đồ vật của mình giao cho ngươi như vậy, dựa vào cái gì?"
Nàng liếc nhìn vết thương trên tay, cười khẽ: "Chỉ bằng viên Hỏa Linh Châu kia sao?"
Dung Nhàn thu hồi quy tâm, nhàn nhạt nói: "Vậy ngươi không đủ tư cách, nếu đã đến tay trẫm, quy tâm này là của trẫm, thuộc về vương triều âm thế của trẫm."
Giọng nói của nàng vừa dứt, âm khí quanh thân bùng nổ, âm khí nồng đậm từ dưới đất trào lên, vòng xoáy âm khí khổng lồ nhuộm biển nước thành màu đen.
Liếc nhìn, phảng phất bị oán hận, quỷ quyệt trong âm khí kéo vào thế giới sâu không thấy đáy đáng sợ kia.
Ngu Thiếu Kỳ cầm chặt Hỏa Linh Châu, dựa vào quang huy của Hỏa Linh Châu chống cự sự ăn mòn của âm khí.
Những sinh linh khác trong biển không được Hỏa Linh Châu bảo hộ, đặc biệt là thọ rùa và cá lớn quái, trực tiếp bị âm khí ăn mòn thân thể tâm linh, thậm chí cả linh hồn.
Trong mắt linh châu của chúng tràn ngập khí tức hắc ám, thân thể có uy hiếp lực cường đại dần biến mất trong bóng tối, hòa làm một thể với bóng tối.
Dung Nhàn vẫy tay, thọ rùa trở thành nô lệ âm khí vui vẻ bơi đến trước mặt nàng.
Nàng vuốt ve mai rùa của thọ rùa, liếc xéo Ngu Thiếu Kỳ: "Ngươi dẫn đại gia hỏa này tới đúng không, ngươi muốn làm gì? Đánh lén trẫm sao?"
Ngu Thiếu Kỳ không lên tiếng, thọ rùa là con át chủ bài cuối cùng của hắn, bên trong thân thể nó có linh mạch hắn đặt vào.
Chỉ cần Minh Vương sơ ý, linh mạch kia sẽ nổ tung, đến lúc đó Minh Vương sẽ không thoát được.
Ai có thể ngờ một con cá lớn quái đột ngột xuất hiện trước mặt Minh Vương, khiến thọ rùa có kiêng kỵ, không kịp thời ra tay, ba người thế chân vạc mà đứng mất đi cơ hội cuối cùng.
Dung Nhàn cũng không trông cậy vào Ngu Thiếu Kỳ mở miệng, dù hắn có ý tưởng gì cũng không thực hiện được.
Dung Nhàn khẽ vỗ lên đầu thọ rùa, thân thể thọ rùa cứng đờ, đôi mắt nhiễm hắc ám kia dần trở nên trống rỗng, sinh khí bên trong trôi đi, lại là trực tiếp bị Dung Nhàn tước đoạt tính mạng.
Dung Nhàn tiện tay vung lên, thọ rùa bị ném ra xa, bị vùi lấp dưới bùn đáy biển, vĩnh viễn không thấy mặt trời.
Nàng nhướng mày cười với Hạ vương, ác liệt hỏi: "Ngươi còn chiêu gì đều đem ra đi, trẫm không tin ngươi có thể luôn khống chế Hỏa Linh Châu khắc chế trẫm."
Lưng Ngu Thiếu Kỳ ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn không ngờ Minh Vương nói động thủ là động thủ ngay.
Lực lượng của thọ rùa tuy không đạt đến đỉnh phong Trung Thiên giới, nhưng cũng không phải hạng người bình thường.
Ngay cả hắn thu phục thọ rùa cũng phải dựa vào Đại Hạ khí vận chi lực làm nội tình mới thành công, hắn cho rằng Minh Vương muốn đối phó thọ rùa ít nhiều cũng cần chút thời gian.
Không ngờ thọ rùa căn bản không gây ảnh hưởng gì cho Minh Vương.
Thời gian giết chết thọ rùa có một cái chớp mắt dài như vậy sao?
Tựa như là không có.
Điều khiến Ngu Thiếu Kỳ rợn tóc gáy hơn là, nếu Minh Vương có thể nhẹ nhàng đối phó thọ rùa như vậy, vậy đối phó hắn có lẽ cũng không tốn bao lâu thời gian.
Trong khoảng thời gian hắn vây Minh Vương dưới đáy biển, vốn tưởng nắm chắc phần thắng, nhưng ngẫm lại, Minh Vương vẫn luôn không lộ ra chút sợ hãi hoặc khủng hoảng nào, nàng vẫn luôn vững như bàn thạch.
Càng nghĩ càng sợ, Ngu Thiếu Kỳ bị chính mình hù dọa.
Hắn không nhịn được lại lùi về sau mấy bước, tay nắm Hỏa Linh Châu vẫn luôn nắm chặt.
Đúng lúc Ngu Thiếu Kỳ và Dung Nhàn giằng co, toàn bộ quỷ tu Đại Hạ đều bạo động.
Bọn họ hiện ra giọng nói và dáng vẻ trước khi chết, một đám chảy huyết lệ khóc thút thít, âm thanh theo các nơi trên cả nước Đại Hạ bay vào vương thành Đại Hạ, quấn quanh trên người khí vận kim long trên không vương thành.
Khí vận kim long là nơi thần dân Đại Hạ hướng về, là hóa thân ý chí của họ.
Sau khi bị xiềng xích tạo thành từ dòng lũ hắc hồng trói chặt, khí vận kim long trợn to mắt rồng giãy giụa.
Nó thần sắc dữ tợn, trên thân thể bị tỏa liên siết ra từng vệt máu loang lổ, lân phiến và huyết dịch không ngừng rơi xuống từ hư không.
Thời gian trôi qua, khí tức của khí vận kim long vẫn luôn suy kiệt, thần dân bá tánh Đại Hạ không hẹn mà cùng cảm thấy một loại mây đen vô hình đè nặng trên đỉnh đầu.
Lực lượng này làm phong tục Đại Hạ thay đổi trong nháy mắt, phía trước hòa khí bình tĩnh trở nên lỗ mãng nóng nảy, phần lớn người bình thường đều vì chút mâu thuẫn nhỏ mà diễn biến thành đánh nhau, nghiêm trọng thậm chí giết người hại mệnh.
Tu sĩ càng thảm, một đám phập phồng không yên, có người không may bị tâm ma nhập thể, bạo thể mà chết, người có thể sống sót thì nhập ma, thành quái vật không có lý trí.
PS: Cảm tạ con diều khen thưởng, cám ơn tiểu thiên sứ, ( * ̄3)(ε ̄* ) moa moa (hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận