Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 987: Thoại bản (length: 9130)

PS: Chương mới « Xuân Sơn cười » mong mọi người ủng hộ, đại gia cất giữ vào giá sách hoặc là vote đề cử, nguyệt phiếu, đầu tư đều được, cảm ơn mọi người nhiều ạ.
Khi người phi thăng xuất hiện, toàn bộ phi thăng đài đều im lặng. Chẳng ai ngờ rằng ở hạ giới lại có nhân vật xuất sắc, phong hoa tuyệt đại đến vậy.
Hắn mặc một thân huyền y cẩm bào, mặt trên dùng chỉ tơ ám hồng thêu lên ám văn thần thú ngục thất, mang đến cảm giác vừa kín đáo hoa lệ, vừa thần bí. Giữa mi tâm hắn có một đạo ấn ký lôi đình màu tím, chỉ cần nhìn chăm chú một hồi liền cảm thấy bên tai vang lên tiếng sấm, khiến thần hồn bất ổn.
Đôi mắt hắn được bao phủ bởi ánh kim sắc bén, dù là x·u·y·ê·n thấu qua ánh kim để nhìn, cũng chỉ có thể cảm nh·ậ·n được sự mờ mịt sau đôi mắt ấy.
Hắn chỉ đứng ở đó, như thể một người câm lặng vẫn luôn tồn tại từ thuở xa xưa, yên lặng nhìn thời đại b·i·ế·n đ·ộ·n·g, tinh hà biến hóa.
Khi Đồng Chu đến, cái nhìn đầu tiên là cảm nh·ậ·n được vô số đạo mạnh mẽ vây quanh hắn.
Cảm nh·ậ·n được uy h·i·ế·p, hắn bản năng điều động đạo của mình để đối kháng, nhưng sự va chạm giữa các đạo lại tạo ra động tĩnh p·h·á lệ nhỏ.
Cứ như mọi người đều là trẻ con, mỗi người cầm gậy gỗ va chạm đùa giỡn, s·á·t thương lực không đáng kể.
Nhưng đặt vào đám cường giả tu luyện thành tựu này, mỗi cử động đều là đạo p·h·á·p tự nhiên, trở về nguyên trạng.
Chẳng hiểu sao Đồng Chu lại đơn đấu với một đám người.
Mọi người trực diện vô tình đạo, một loại thuộc về đại đạo chí c·ô·ng, không có ý thức mà chỉ còn logic nghiêm m·ậ·t vô tình. Chỉ giao thủ một lát, đám người đã hoảng hốt, cảm thấy mình nhỏ bé như con sâu, đối phương vĩ ngạn mờ mịt như biển cả.
Khi Đồng Chu dùng vô tình đạo, vô số mồi lửa nhỏ bé đến mức không thể nh·ậ·n ra được tách ra từ một ngọn lửa, lưu lại bên trong đại đạo. Mỗi lần giao chiến với người khác, những mồi lửa đó sẽ lặng lẽ chui vào đại đạo của đối phương, cắm rễ.
Nghiệp hỏa này không kh·ố·n·g ch·ế được những người đó, nhưng ít nhất có thể âm thầm lấy được một số thông tin tình báo về đạo của họ.
Haizz, nàng thật vất vả vì p·h·á·t triển thế lực.
Ánh mắt Dung Nhàn lóe lên, thăm dò cũng gần đủ rồi, thực lực của những người này cơ bản là tầng lớp tr·u·ng gian của đại t·h·i·ê·n giới. Nếu đều ở cái tiêu chuẩn này, nàng cố gắng một chút có khi lại p·h·á·t triển thêm một cái tiên triều ở đại t·h·i·ê·n giới cũng nên?
Đáng tiếc chỉ có thể tưởng tượng, nghe nói cả đại t·h·i·ê·n giới đều là địa bàn của Thương đế, không thể thừa lúc chủ nhà vắng nhà mà tự ý trộm đồ, nếu không các tiên đế sẽ không ngồi yên.
Hiện tại chưa phải lúc trêu chọc những kẻ chí cường kia, vả lại nước ở đại t·h·i·ê·n giới rất sâu, những gì nàng dò xét được chỉ là phần nổi của tảng băng trôi.
"A ——" Dung Nhàn ngồi dựa vào xe liễn, phát ra một âm tiết khó hiểu, thản nhiên nói, "Ra là k·é·o bè k·é·o lũ đ·á·n·h nhau."
Người có lý trí lập tức dừng tay, "Không, chúng ta chỉ là phản ứng th·e·o bản năng."
Bọn họ cũng không nh·ậ·n ra người phi thăng, đ·á·n·h nhau cái gì.
Chẳng phải vị tân nhân này vừa phi thăng đã dùng đại đạo nghiền ép lên, khiến bọn họ luống cuống tay chân, không kịp nghĩ sâu, bản năng chiến đấu hiện ra, thế là thuận tay dùng đại đạo đ·á·n·h tới.
"Vị này. . ." Có người thốt lên, "Là vô tình đạo chủ sao?"
Thanh âm này như đ·á·n·h vỡ khí tràng vô hình, khiến mọi người tỉnh táo lại từ uy áp của người phi thăng.
Lòng họ chấn động, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên họ gặp một người phi thăng mạnh mẽ đến thế.
Hóa ra, vô tình đạo chủ mạnh mẽ như vậy sao?
Thật sự không thể k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g người trần thế.
"Mẫu thân." Một giọng nói non nớt vang lên.
Lúc này mọi người mới chú ý đến một bé gái bên cạnh người phi thăng. Bé gái xinh xắn như tượng ngọc, mang linh khí tiên tu yêu t·h·í·c·h, khiến ai nhìn cũng vui vẻ.
Sau đó, họ trơ mắt nhìn Ô tôn tới.
Đám người: ". . ." Khoan đã, chẳng phải mọi người đều độc thân sao, ngươi vụng t·r·ộ·m xuống hạ giới xây nhà từ khi nào?
Dung Nhàn bước lên một bước, Dung Họa nhanh chóng chạy đến trước mặt nàng, ôm c·h·ặ·t chân nàng, vui vẻ nói: "Mẫu thân, con cùng phụ thân còn đi tìm ngài, ngài có vui không?"
Dung Nhàn dịu dàng s·ờ đầu đứa bé, cười nói: "Phụ thân con đến, ta rất vui."
Dung Họa: ". . . Thế con thì sao?"
"Ồ." Dung Nhàn nói không hề thành ý: "Ta còn tưởng con sẽ ở lại chơi với Ngọc ca ca chứ."
Dung Họa hừ một tiếng, giật giật váy nàng: "Đương nhiên con chọn mẫu thân rồi, nếu Ngọc ca ca nhớ con, cứ tự mình phi thăng đi."
Đám người nghe vậy, chỉ cảm thấy đứa bé này cũng giống mẫu thân mình.
Ánh mắt Dung Nhàn dừng trên người Đồng Chu đang bước đến, từ đầu đến chân đều tràn ngập niềm vui, không hổ là ta, đẹp trai quá đi.
Sau khi tự khen một câu, nàng dắt tay đứa bé đến gần Đồng Chu.
Hai đôi mắt chạm nhau, một đôi dịu dàng trong trẻo, một đôi vắng lặng.
Những người chứng kiến không hiểu sao có chút đỏ mặt tim đập.
"A Chu, hoan nghênh đến Mạch Sơn thành." Dung Nhàn nói với giọng điệu dịu dàng.
Đây là Mạch Sơn thành của ta!
Đồng Chu đưa tay kéo nàng vào n·g·ự·c, mặt hắn vẫn lạnh lùng, giọng điệu bình tĩnh như trước: "Ừ, Họa Nhi nhớ nàng."
Một tiên t·ử trong đám người hít sâu một hơi, đưa tay che miệng lại, mắt sáng long lanh nhìn họ.
Đây là ngạo kiều sao?
Rõ ràng là nhớ vợ, cứ phải lấy con ra làm cớ.
A, đây là cảm giác có đạo lữ sao? Phải học hỏi.
Sau khi Đồng Chu buông tay, Dung Nhàn ho nhẹ một tiếng, chỉnh lại quần áo, liếc nhìn toàn trường với khí thế mạnh mẽ, hỏi: "Chư vị vây quanh ở đây làm gì? Còn ai phi thăng nữa không?"
Nàng nắm tay Đồng Chu và Dung Họa, tươi cười nói với mọi người: "Vậy mọi người cứ từ từ chờ, ta và lang quân, con cái về nhà ôn chuyện trước đây."
Họ bước lên xe liễn, Nhạc Phong mặt đơ lái xe bay lên đám mây rời đi.
Đám người còn lại: Không hiểu sao có cảm giác hụt hẫng, như đang đọc truyện hay thì bị đứt đoạn.
Một lát sau, có người bắt đầu nhận ra có gì đó không đúng.
Bọn họ đâu có đọc truyện, thế lực sau lưng rõ ràng bảo họ dò xét thông tin và tu vi của người mới phi thăng, sao họ lại bị Ô tôn dắt mũi, cuối cùng chẳng thu được gì cả.
"Không, chúng ta vẫn thu được tình báo." Một lão đạo râu bạc mặt lạnh nói: "Chúng ta biết người phi thăng là tình lang của Ô tôn, họ còn có một đứa con."
Haizz, đều tại đại t·h·i·ê·n giới giải trí quá nghèo nàn, khiến họ sơ ý bị tình yêu thế gian thu hút sự chú ý.
Rất nhanh tin tức về vô tình đạo chủ lan truyền khắp các thế lực lớn. Đồng thời, câu chuyện về vô tình đạo chủ và Ô tôn cũng khiến một số tiên nhân yêu t·h·í·c·h rảnh rỗi thức đêm viết ba năm bản thoại bản t·ử, tốc độ sản xuất có thể nói là vô địch.
Trên xe liễn, Dung Nhàn ôm hóa thân Dung Họa vào l·ồ·n·g n·g·ự·c, biểu cảm thay đổi, không còn ôn hòa như bên ngoài mà trở nên c·ô·ng kích hơn.
"Chuyện gì xảy ra với Họa Nhi vậy? Hơn một trăm năm rồi, sao còn chưa lớn?" Nàng chất vấn.
Đồng Chu thản nhiên nói: "Nàng cũng biết bản thân không hề quan tâm Họa Nhi trong hơn một trăm năm qua, sau này cũng không cần nàng quan tâm."
"Không thể nào, đây là con gái ta." Dung Nhàn dường như rất phản đối điều này.
Giọng điệu Đồng Chu không hề lay chuyển: "Muốn chiến một trận để quyết định quyền nuôi Họa Nhi không?"
Dung Nhàn không hề nhượng bộ: "Chiến thì chiến, ta sợ ngươi chắc."
Cô bé vẫn luôn im lặng nãy giờ nhìn trái nhìn phải, đột nhiên lên tiếng: "Ra là ta chính là hồng nhan họa thủy trong truyền thuyết, gây họa khắp t·h·i·ê·n hạ a, học được."
Xe liễn lập tức chệch hướng trên không, suýt đụng vào phi k·i·ế·m bay tới.
Nhạc Phong ngồi bên ngoài xe liễn, thần sắc lại ngốc trệ.
Hóa ra vừa rồi hai người diễn bộ dạng tương thân tương ái cho người ngoài xem?
Còn có tiểu chủ nhân, có phải con dùng từ hơi sai không?
- Cảm tạ thanh mai một lò lửa, cưu quân khuynh lạnh, lưu Mandy khắc, khoai sọ yêu t·h·í·c·h cầu cầu đoàn t·ử, hạc nam x·u·y·ê·n, thư hữu, chuẩn vũ, cấp tể nhi mua trà sữa, thời gian, bởi vì ta không sẽ đặt tên cho nên tính, o ( *^▽^* )o, người nghèo hỏa một mai, khanh, ? ? ? ? Con diều, liên ^__^ gợn, phục sinh nửa ngày, họa phiến t·h·iển say nhiễm một này, ngọt ngào là nãi đắp? ? ? mạch làm tiểu cọng khoai tây, đan đan sam kh·á·c·h, sông linh linh, tình thâm để bất quá ngươi lương bạc, quán thành đám người khen thưởng, cảm ơn mọi người.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận