Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 562: Quân bên trong (length: 8250)

Dung Nhàn muốn vào quân đội làm quân y, nhưng Mạc Cẩn Niên dẫn theo bốn thị nữ rõ ràng là không thể đi cùng.
Tuy trong quân cũng có nữ tu, nhưng A Phong bốn người không phải là binh lính, đi theo sẽ ảnh hưởng đến người khác.
Mạc Cẩn Niên rất thức thời, sắp xếp người ở bên ngoài doanh trại, còn mình thì âm thầm bảo vệ Dung Nhàn.
Vân Trường Sinh lại không muốn rời đi, hắn thẳng thắn nói muốn đi cùng Dung Nhàn.
Vân Trường Sinh hết sức lo lắng vu vơ, Lê Lô đại phu ôn nhu như vậy, tính tình lại tốt, đám binh lính thô lỗ trong quân nhiều như vậy, nhỡ có người đối với Lê Lô đại phu b·ấ·t· ·k·í·n·h thì phải có hắn bảo vệ mới được.
Sao, Dung Nhàn nàng chính là có bản lĩnh khiến người ta vừa yêu vừa h·ậ·n, không thể buông bỏ, chỉ sợ nàng bị người k·h·i· ·d·ễ.
Dung Nhàn và Bạch Mộ Thần cùng nhau đi vào trong quân, Vân Trường Sinh không hề p·h·át hiện Bạch Mộ Thần luôn đi sau Dung Nhàn nửa bước.
Bạch Mộ Thần chỉ về phía trước nói: "Phía đó là doanh địa của tiên phong quân, t·h·i·ê·n tướng tiên phong là Lý Vân Hổ, năm đó xuất chinh Thanh Loan p·h·ái, hắn cũng đi."
Dung Nhàn gật đầu, trí nhớ của nàng rất tốt, không hề quên người kia.
Sau khi đến Tr·u·ng t·h·i·ê·n giới, nàng lần đầu nghe được tin tức của Diệp Thanh Phong là từ miệng Lý Vân Hổ.
Chẳng qua mới sáu năm, gia hỏa kia cũng đã thăng chức rồi.
Bạch Mộ Thần lại chỉ một hướng khác tiếp tục nói: "Hướng kia là nơi đóng quân của Long Vệ quân."
Hắn đầy vẻ tán thưởng: "Tướng quân Bặc Từ có thể dẫn một đám c·ô·ng t·ử ca nhi mà làm nên được như ngày hôm nay, thật khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác. Tại hạ lần đầu tiên biết, Dung quốc ta cũng có người kế tục."
Dung Nhàn khẽ cười, nhẹ nhàng nói: "k·i·ế·m đế quân lâm t·h·i·ê·n hạ, dù che lấp khiến cho thế hệ trẻ tuổi của Dung quốc ảm đạm, nhưng cũng khiến cho bọn họ không dễ bị phát hiện. Sau khi k·i·ế·m đế vẫn lạc, cũng nên là lúc bọn họ trưởng thành, gánh vác tương lai của quốc gia."
Vân Trường Sinh hoàn toàn không thấy việc Dung Nhàn cùng một vị tướng quân thảo luận chủ đề này là khác thường, ngược lại còn hùa theo rất ngọt ngào: "Đúng vậy, lúc trước khi k·i·ế·m đế còn tại vị, trưởng bối trong tông môn đã dặn đi dặn lại ta đừng đến Dung quốc, cho nên mỗi lần khiêu chiến ta đều tìm người của nước khác."
"Ta nên khen ngươi ngoan ngoãn nghe lời sao?" Dung Nhàn xoa xoa nắp hòm t·h·u·ố·c, chuẩn bị chỉnh đốn một chút rồi nói.
Vân Trường Sinh nghẹn lại, không dám tùy t·i·ệ·n chen lời vào.
Bạch Mộ Thần khẽ hắng giọng, chuyển chủ đề: "Hiện giờ tập trung tinh binh, dù là c·h·i·ế·n· ·t·r·a·n·h gì, ta cũng không sợ."
Dung Nhàn khẽ nhếch môi, nói: "Đại chiến sắp bắt đầu, ta chờ mong tướng quân thể hiện anh tư trên chiến trường."
Mắt Bạch Mộ Thần sáng lên, bệ hạ đây là cho hắn lời hứa chắc chắn, sắp khai chiến rồi.
Hắn khả nghi trầm mặc, dò hỏi: "Không biết Lê Lô đại phu thấy thế nào về c·h·i·ế·n· ·t·r·a·n·h lần này?"
Dung Nhàn cười như không cười liếc hắn một cái, chậm rãi nói: "đ·á·n·h trận là chuyện của tướng quân, ta là người ngoài nên không dám nói nhiều."
Bạch Mộ Thần hoàn toàn yên tâm, hắn mặt dày mày dạn nịnh nọt: "Ngài thật thánh minh."
Khi hắn biết được từ miệng Mạc cung phụng việc bệ hạ muốn đến quân doanh, đầu tiên là lo lắng an nguy của bệ hạ, sau đó lại bắt đầu lo lắng bệ hạ có lung tung nhúng tay vào hay không, khiến cho cục diện tốt đẹp trở nên rối loạn.
May mà bệ hạ rất rõ ràng nói cho hắn biết, không có ý định nhúng tay vào quân vụ.
Dung Nhàn thở dài, lời lẽ thấm thía: "Đại s·o·á·i tuổi còn trẻ, nhưng trông tang thương hơn nhiều so với người cùng tuổi."
Bạch Mộ Thần hiếm khi nở một nụ cười nhạt, nói: "c·h·i·ế·n· ·t·r·a·n·h luôn là sự tẩy lễ tốt nhất."
Dung Nhàn trầm mặc một lát, nhịn không được nói: "Thật ra ta muốn nói, đại s·o·á·i toàn nghĩ quá nhiều nên mới nhanh già."
Bạch Mộ Thần: ". . ." Đau lòng.
Bạch Mộ Thần nghĩ đến sự lo lắng của mình trước đó và thái độ của bệ hạ hiện giờ, cũng nghẹn lời.
Ba người đi tới tr·u·ng tâm quân doanh, đúng lúc gặp Bặc Từ dẫn Phong Xuy Vũ đi tới.
Bọn họ liếc mắt một cái đã thấy hoàng đế bệ hạ đứng cùng đại s·o·á·i ở phía trước, cùng nhau dụi mắt, xem có phải nhìn nhầm người hay không.
Không phải bệ hạ đã rời đi cùng thái úy đại nhân rồi sao, sao lại xuất hiện ở đây.
Bạch Mộ Thần tinh mắt p·h·át hiện ra bọn họ, mở miệng trước: "Tướng quân Bặc Từ, đã ngươi tới, bản s·o·á·i xin giới t·h·iệu."
Hắn chân thành nói: "Vị này là Lê Lô đại phu, là bản s·o·á·i mời đến quân doanh để làm quân y."
Bặc Từ và những người khác: ". . ."
Không cần biết người trước mặt là ai, chức nghiệp "Đại phu" có thể x·á·c định ngay, đây chắc chắn là hoàng đế bệ hạ.
Rốt cuộc cả triều văn võ đều biết bệ hạ một lòng muốn làm đại phu.
Bọn họ tiến lên hai bước, cùng nhau chào th·e·o kiểu nhà binh: "Lê Lô đại phu hảo."
Dung Nhàn trên dưới đ·á·n·h giá mấy vị quý c·ô·ng t·ử này, ở trong quân không giống như ở Càn Kinh được s·ố·n·g an nhàn sung sướng, nhưng lại giúp người ta có thể p·h·át triển nhanh hơn.
Hiện giờ Bặc Từ và những người khác đã trưởng thành hơn rất nhiều, vẻ kiên nghị giữa hai hàng lông mày cũng không thể có được ở nơi phồn hoa như Càn Kinh.
Dung Nhàn tươi cười thuần khiết nói: "Mấy vị tướng quân thật là tuấn tú lịch sự, nghĩ rằng sau khi c·h·i·ế·n· ·t·r·a·n·h kết thúc, chắc chắn sẽ có rất nhiều người ái mộ theo đuổi."
t·h·iệu Cảnh Tầm khẽ mỉm cười, rất bình tĩnh nói: "Lê Lô đại phu cũng không kém, ngài không cần mở miệng, cả Tr·u·ng t·h·i·ê·n giới đều có người ái mộ ngài."
Dung Nhàn hơi nhướng mày, ngữ khí vi diệu: "Tướng quân từng nghe đến tên ta?"
Vân Trường Sinh không kìm được, nói: "Lê Lô đại phu, ta cảm thấy ngoài ta ra, những người khác dường như đều nghe qua tên ngươi, vừa nhìn thấy biểu tình cung kính của bọn họ là biết ngươi rất n·ổi danh."
"A ——" Dung Nhàn p·h·át ra một âm tiết ý vị không rõ, hứng thú nhìn t·h·i·ệu Cảnh Tầm, lại một lần nữa hỏi: "Vậy nên ngươi từng nghe qua tên ta?"
t·h·i·ệu Cảnh Tầm cười gượng gạo, cái tên Lê Lô này hắn thật sự là lần đầu tiên nghe thấy, nhưng người này không phải là bệ hạ sao? Danh hào bệ hạ còn hữu dụng hơn danh xưng đại phu nhiều.
Nhạc Chiến vội vàng giải vây cho bạn bè: "Dù ta chưa từng nghe qua danh hào của ngài, nhưng ngài có thể được đại s·o·á·i tự mình mời đến làm quân y, y t·h·u·ậ·t của ngài không còn gì phải nghi ngờ, tương lai thành danh cũng nằm trong tầm tay."
Hắn nói như đinh đóng cột, như đang phát thề, vẻ mặt vô cùng tin tưởng vào y t·h·u·ậ·t của Dung Nhàn, khiến Vân Trường Sinh chấn động không thôi.
Dung Nhàn trầm ngâm: "Lời ngươi nói có hoa mỹ đến đâu, cũng không thể thay đổi được sự thật ngươi thừa nh·ậ·n chưa từng nghe qua tên ta."
Nhạc Chiến: ". . ."
Phong Lam cười khiêm tốn: "Mong Lê Lô đại phu đừng trách, Nhạc Chiến tuy không biết nói chuyện, nhưng tính tình thẳng thắn, không có lòng dạ xấu xa."
Dung Nhàn chậm rãi trần t·h·u·ậ·t một sự thật: "Hắn dám có lòng dạ xấu xa sao?"
Cách trả lời không theo lẽ thường này khiến Phong Lam nghẹn họng.
Thấy ba người bạn nhỏ bị nói cứng họng, Bặc Từ khẽ hắng giọng, nhìn Vân Trường Sinh, tự nhiên mà vậy đánh trống lảng: "Không biết vị bên cạnh ngài là?"
Dung Nhàn cười tủm tỉm: "Vị này là t·h·i·ê·n kiêu Địa bảng, chỉ kém ba hạng so với Húc đế bệ hạ của các ngươi, Trường Sinh k·i·ế·m Vân Trường Sinh."
Vân Trường Sinh nghẹn họng, giới t·h·iệu thì cứ giới t·h·iệu hắn đi, sao cứ phải lôi kéo người khác vào so sánh rồi giới t·h·iệu.
Loại lời nói trong có ý khác này khiến hắn hoàn toàn không muốn tiếp lời.
Bặc Từ bật cười, hiếm khi quan tâm đến người mới gặp mặt lần đầu: "Hóa ra là cao đồ của Vân tông chủ, hạnh ngộ."
Biểu tình Vân Trường Sinh lúc này mới hòa hoãn chút, nói: "Hạnh ngộ."
Dung Nhàn thú vị xem bọn họ kh·á·c·h sáo, nhẹ nhàng bước cùng Bạch Mộ Thần đi về phía xa, nàng không để ý sửa lại mái tóc, thản nhiên nói: "Phái người theo dõi hắn."
Bạch Mộ Thần thần sắc nghiêm lại, khom người: "Tuân lệnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận