Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 642: Niệm kinh (length: 8249)

Dung Nhàn ngay trước mắt trợn trắng mắt, chậm rãi hỏi: "Ngài thật rảnh rỗi sao?"
Thương Thiên hừ hừ nói: "Ta bận rộn lắm, đến đây cũng là xem xem cái đồ vô lương tâm nhỏ bé như ngươi thế nào thôi."
Dung Nhàn cong cong khóe miệng, lung lay cổ tay và xiềng xích trên người, thản nhiên nói: "Như ngài thấy đó, ta hiện tại là tù nhân rồi."
Thương Thiên: "..." Tù nhân thì tù nhân, có thể kiềm chế cái giọng điệu nhả nhớt kia của ngươi không hả? !
Nó oán thầm trong lòng hồi lâu, lúc này mới vui sướng khi người gặp họa nói: "Đáng đời ngươi! Bây giờ thì đáng đời rồi."
Dung Nhàn rũ mắt xuống, quanh thân không hiểu sao cho người ta cảm giác ảm đạm.
Bộ dáng này khiến Thương Thiên có chút xấu hổ, dù nó rõ ràng trăm phần trăm là cái đồ vô lương tâm nhỏ này đang giả vờ.
Thương Thiên ho nhẹ một tiếng, có chút thiếu tự tin hỏi: "Muốn ta giúp ngươi cởi bỏ không?"
Dung Nhàn lập tức giận tím mặt, ngữ khí nhạt nhẽo như nước lã: "Đừng làm chuyện thừa thãi."
Hiện tại tất cả đều theo kế hoạch của nàng, nàng cũng không muốn tự nhiên lộ ra sơ hở vào lúc này.
Thương Thiên: "..." Đây đúng là #nhiệt tình đổi lấy hờ hững# mà.
Nó tức giận hừ lạnh hai tiếng, triệt để biến mất khỏi cảm giác của Dung Nhàn.
Dung Nhàn không có ý kiến gì về việc nó rời đi, nàng liếc nhìn những xiềng xích giam cầm nàng, khóe miệng giương lên, khiến nụ cười trên mặt càng thêm ôn nhu chân thành tha thiết, con ngươi đen láy lại nhanh chóng xẹt qua một đạo ám mang.
Nàng hơi nhíu mày, tươi cười hời hợt nói: "Ô Tôn, trẫm chờ ngươi quân lâm thiên hạ."
Gây sự ngay dưới mí mắt thiên đạo, vẫn là nên ăn bữa ngon đi.
Ánh mắt nàng tối sầm lại, nàng rút đi phần lớn ý thức.
Triệu, Giang hai nước không hàng sao, quân đội Dung quốc còn ai có thể chống đỡ được.
Bên ngoài, Ô Tôn nghe được giọng Dung Nhàn, thần sắc ngạo mạn không ai sánh bằng.
Quân lâm thiên hạ? !
Ha! Nàng chẳng mấy chốc sẽ đạt được.
Dung Dương nắm chặt tay Dung Họa, vừa đối diện với đôi con ngươi cuồng ngạo lại tràn đầy dã tâm kia, tim thẳng tắp chìm xuống đáy cốc.
Đây không phải mẫu hoàng!
Là Ô Tôn.
Ô Tôn xuất hiện, vậy mẫu hoàng đi đâu?
Trong lòng Dung Dương thoáng qua một dự cảm không tốt, khiến hắn đau khổ như bị khoét xương đốt tim.
Lẽ nào mẫu hoàng vẫn luôn ẩn mình trong thân thể kia, chờ đợi thời cơ đoạt lại thân thể, lại vì nhìn thấy hắn gặp nguy hiểm mà không thể không bộc lộ ra?
Dù đây chỉ là suy đoán, nhưng Dung Dương không thể không thừa nhận, đây là suy đoán gần với sự thật nhất.
Nghĩ đến tính cách của Ô Tôn, hắn không dám tưởng tượng tình cảnh hiện tại của mẫu hoàng.
Giờ khắc này, Dung Dương không hề có chút vui sướng nào vì được mẫu hoàng yêu thương, ngược lại khó chịu khôn cùng.
Hắn thà mẫu hoàng chưa từng coi hắn ra gì, thà mẫu hoàng coi thường sinh tử của hắn, chỉ cần mẫu hoàng có thể sống sót là tốt rồi.
Mẫu hoàng của hắn là người có khí độ thong dong ưu nhã, hành sự quang minh chính đại, chứ không phải Ô Tôn khiến người ta chán ghét như bây giờ.
Một bên, Dung Họa thấy hắn mặt mày mang vẻ đau khổ, đáy mắt u ám không ánh sáng, mắt sắc lóe lên, nghiêm túc nói: "Nhị thái tử, thất thần trên chiến trường là tối kỵ, ngươi định dùng cách này để chiến tử sa trường, hảo đem hoàng vị tặng cho ta sao?"
Nói đến đây, nàng mặt mày hớn hở nói: "Xem ngươi tốn công đưa ta lên mây xanh, nếu ngươi thật không có mệnh, ta sẽ phong ngươi làm vương."
Mặt Dung Dương đen lại, một lời bi thống nghẹn ở cổ họng, một cổ cảm giác bất lực cũng theo đó dâng lên.
Hắn phản bác: "Hoàng vị này không nhọc hoàng tỷ thao tâm, thần đệ quyết tâm phải có."
Lời vừa thốt ra, hắn ngẩn người, trong mắt ẩn ẩn một tia sáng hiện lên.
Đúng vậy, hắn có thể leo lên hoàng vị, mượn nhờ long khí tước đoạt thần hồn của Ô Tôn, cứu trở về mẫu hoàng.
Một khi thành đế vương, hắn có thể làm được quá nhiều việc.
Ít nhất có thể khiến Ô Tôn kẻ làm tổn thương mẫu hoàng chết không có chỗ chôn.
Dung Dương nắm chặt tay, từng chữ nói ra như phát thệ: "Hoàng vị, bản thái tử quyết tâm phải có."
Hắn nên cân nhắc lôi kéo quan viên triều đình, để chuẩn bị lật đổ Ô Tôn.
Vậy trước theo tông chính gia gia đi đã.
Dung Họa thu hết thần sắc của hắn vào đáy mắt: "..."
Nụ cười dần dần biến mất. jpg Nàng hừ lạnh, tên bất hiếu tử này! Muốn tạo phản, nằm mơ!
Một đại thái tử đã đủ rồi.
Nhưng mà ý chí của Dung nhị thái tử cũng không vì nàng mà chuyển dời.
Bỏ qua chiến trường không nói, sau khi chủ hồn Dung Nhàn yên tâm rời khỏi thân thể, ý thức tại tây cực Bộ Châu tỉnh lại.
Từ trong đám cỏ dại bay ra, mặt Dung Nhàn trầm như nước.
Nàng ẩn ẩn có loại #tự mình rước họa vào thân# ảo giác.
Sao nuôi đất cho tốt mà nhi tử cũng muốn tạo phản.
Nàng tuyệt đối không thừa nhận là dòng máu không an phận kia của Dung gia giở trò quỷ, cũng không thừa nhận đây đều là do nàng làm.
Nàng lý trực khí tráng đổ lỗi cho tông chính lệnh, cảm thấy tông chính dạy hư con nít nhà nàng.
Nàng nhìn trời than thở: "Thật là biết người biết mặt không biết lòng mà."
Nàng giật giật tay áo, che đi gương mặt bất đắc dĩ lại đau buồn, ngữ khí vô cùng đau đớn nói: "Ai có thể ngờ, tông chính luôn luôn thành thật bổn phận mà lại lòng lang dạ thú, ly gián tình cảm giữa ngô nhi và ngô, còn khuyến khích hắn tạo phản, thật thật là lòng lang dạ thú, lòng lang dạ thú a!"
Duy nhất người xem: "..."
"Thí chủ, ngươi gặp ác mộng?" Phật tử mặt gỗ hỏi.
Nữ thí chủ này ca hát niệm đều rất giỏi, làm tim hắn cũng run lên, luôn có dự cảm không hay.
"Tiểu hòa thượng, lâu rồi không gặp." Dung Nhàn từ trước đến nay chào hỏi rất quen thuộc, tựa như không hề phát hiện thần sắc phức tạp kia của phật tử.
Phật tử cúi đầu, lẩm bẩm: "A di đà phật, nữ thí chủ chỉ là ngủ chưa đến một ngày." Chúng ta cũng mới gặp nhau thôi.
Dung Nhàn làm bộ như mình căn bản không nghe được ý tứ trong lời nói của hắn, cúi đầu xem quyển sách trong tay hắn, chớp mắt mấy cái hỏi: "Tiểu hòa thượng, ngươi muốn niệm kinh sao?"
Phật tử khoanh chân ngồi xuống, thần sắc nhẹ nhàng nói: "Đang chuẩn bị niệm."
Dung Nhàn hiếu kỳ cực: "Trời còn sớm, ngươi dậy sớm làm sớm như vậy, thật chăm chỉ a."
Phật tử hơi mỉm cười, có phần có ý vị phật tổ niết hoa mỉm cười.
Hắn nói: "Bần tăng niệm một đoạn vãng sinh kinh, tiễn thí chủ vãng sinh."
Dung Nhàn không hề có chút không vui và tức giận vì bị mạo phạm, khóe miệng nàng còn khẽ nở nụ cười dung, cúi đầu sửa sang ống tay áo, nhất cử nhất động ưu nhã ung dung, lại tự mang khí tràng.
Đây là khí thế của một người đã lâu ở vị trí cao.
Kinh văn đến bên miệng phật tử đã bị khí thế của Dung Nhàn áp chế, một chữ cũng không nhả ra được.
Đợi Dung Nhàn chỉnh lý xong, ánh mắt đặt lên người phật tử, làm bộ nói: "A? Tiểu hòa thượng niệm kinh xong rồi? Sao ta một câu cũng không nghe thấy?"
Không đợi phật tử trả lời, nàng tay phải nắm thành quyền, đập vào lòng bàn tay trái, vẻ bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ta hiểu rồi, đây là lời phật gia các ngươi nói, "Phương pháp không được truyền qua tai", đúng không!"
Nàng ngẩng đầu lên, mang một tia tiểu kiêu ngạo nhìn phật tử.
Phật tử: "..." Ngươi nhất định là miệng quá thiếu nên bị người ta đánh chết rồi đi!
Phật tử nắm chặt phật kinh, suýt chút nữa bóp nát kinh thư.
Gân xanh trên thái dương hắn giật giật, hít sâu một hơi rồi chậm rãi phun ra, cuối cùng miễn cưỡng đè xuống tiếng gầm thét.
Hắn xanh mặt, từng chữ nói ra như từ kẽ răng gạt ra: "Nữ thí chủ ngược lại là học thức uyên bác, còn biết "Phương pháp không được truyền qua tai"."
Dung Nhàn bày ra một bộ vẻ khiêm nhường, giả mù sa mưa cảm khái nói: "Biết nhiều, thì sẽ không bị người không cẩn thận nói móc lại."
Phật tử: "..." Ngươi là ma quỷ sao? !
Dung Dương: Mẫu hoàng đều vì ta mà chịu tội, ta nhất định phải cố gắng tạo phản, cứu mẫu hoàng trở về, nắm tay. jpg PS: Tháng 11 khôi phục đổi mới, đừng lo, không drop.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận