Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 621: Sinh tử (length: 8029)

Bất quá trong nháy mắt đi đến một bộ châu khác cũng phải gánh chịu nguy hiểm, bởi vì bộ châu khác cũng có cường giả.
Bọn họ giống như lời Vân Cửu tông chủ và Huyền Hư Tử nói, đều sẽ trấn thủ ở nơi yếu kém nhất của kết giới bộ châu, một khi p·h·át h·i·ệ·n có người xông vào không trực tiếp, để phòng ngừa mang đến nguy hiểm cho bộ châu, liền sẽ trực tiếp đ·á·n·h c·h·ế·t.
Nếu không phải bất đắc dĩ, người cường đại như Vân Cửu tông chủ cũng sẽ không dễ dàng đi vượt châu.
Nhan Duệ gần như vui sướng khi người gặp họa nhìn Dung Nhàn, vốn dĩ hắn không phải người như vậy, nhưng chỉ ở chung ngắn ngủi với Dung Nhàn một lát, liền không kìm được muốn thấy nàng gặp xui xẻo.
Nhan Duệ sám hối mấy câu với thánh nhân trong lòng, mới hỏi: "Cô nương vẫn còn tính trước là sẽ đi tây cực bộ châu sao?"
Dung Nhàn cúi mặt: "Không đi, chạy xa như vậy tới, cũng đâu phải muốn xuất gia."
Nhan Duệ không nhịn được bật cười: "Nếu ngươi không có chỗ đi, có thể tạm thời đi cùng ta."
Mấy năm nay hắn vẫn luôn đi du lịch, Bắc Cương bộ châu cũng đi gần hết rồi.
Du lịch chứng kiến hết thảy, không chỉ phong phú thêm học thức của hắn, cũng là một khảo nghiệm đối với các đại thế lực.
Chờ hắn dừng lại, sẽ cùng những người thuộc nho gia khác giống nhau, chọn một thế lực để hiệu lực.
Dung Nhàn sau khi suy tính nghiêm túc, nếu từ nơi này đến tây cực bộ châu mất ba năm, tạm thời nàng không thể đi.
Đi mất ba năm trở lên, về cũng mất ba năm trở lên, coi như nàng phải nhường thân thể ra đi sáu năm.
Cho dù có Thương T·h·i·ê·n chăm sóc, nàng cũng có đường lui, nhưng thời gian dài ai biết sẽ xảy ra biến cố gì.
Dung Nhàn liền từ bỏ tính toán đi tây cực bộ châu, nàng nghiêng đầu, mặt thuần lương nói: "Nhan tiên sinh, ta muốn đi tìm chất nhi của ta."
Nhan Duệ ngẩn người không kịp phản ứng, đợi phản ứng lại, nhịn không được nói: "Ngài tuổi còn nhỏ như vậy, mà đã có chất nhi rồi?"
Dung Nhàn chớp mấy cái, không hiểu hỏi: "Nhưng chất nhi đâu phải ta sinh, thì có quan hệ gì với tuổi của ta?"
Nhan Duệ: ". . ." Lời này thật có đạo lý, khiến hắn không thể phản bác.
Không đúng.
Nhan Duệ vốn cho rằng nữ quỷ lêu lổng bên ngoài không có tim không phổi như vậy là do không có thân nhân, ai ngờ còn có thân nhân.
Nghĩ đến đây, Nhan Duệ lập tức phấn chấn, có thân nhân có lo lắng thì tốt a, chứng minh nữ quỷ này lưu luyến nhân gian là có nguyên nhân.
Đợi hắn cùng Lê Lô đi nhìn một chút vị chất nhi mà nàng lo lắng, giải quyết tiếc nuối trong lòng nàng, chắc chắn sẽ đưa cô nương ngốc nghếch này đi luân hồi.
Nhan Duệ làm người chính trực, riêng có phong thái quân tử, chưa từng nghĩ tới việc cưỡng ép gặp quỷ hồn rồi đưa đi luân hồi.
Ngược lại dùng một cách thực nhu hòa, lấy việc hoàn thành tâm nguyện còn vương vấn nhân gian của hồn p·h·á·c·h để đạt tới mục đích khiến bọn họ tự nguyện rời đi.
Nhan Duệ như vậy phải lừa đến Dung quốc, có nhân vật chính trực lại có t·h·ủ ·đ·o·ạ·n có lương tri như vậy, nàng nóng lòng muốn xem hắn ngồi vào vị l·i·ệ·t hướng ban, làm đám đông đục nước béo cò, tham quan ô lại r·u·n bần bật.
Nghĩ như vậy, ý cười trên khóe miệng Dung Nhàn càng sâu.
Nhan Duệ giống như tùy ý chuyển chủ đề: "Lê Lô cô nương, chất nhi của ngươi ở đâu? Ta cùng ngươi đi, xem xem có chỗ nào cần giúp đỡ."
Lời vừa dứt, hắn đã cảm thấy có chút không ổn.
Ở chung thời gian ngắn như vậy, hắn đại khái hiểu được tính tự luyến của cô nương này, lời nói không rõ ràng của hắn nhất định sẽ làm cô nương này hiểu lầm.
Quả nhiên, hắn thấy Lê Lô hếch cằm lên, giọng điệu cao ngạo mang theo ý cười nói: "Ta biết ngươi đối ta nhất định rất sùng bái, vừa nhìn thấy ta đã tâm hoài tín ngưỡng, không muốn rời ta nửa bước."
Dừng lại, nàng ra vẻ rụt rè nói: "Vậy ta miễn cưỡng chấp n·h·ậ·n sự tr·u·ng thành và ngưỡng mộ của ngươi vậy, nhưng ngươi không được quá đắc ý, một khi ngươi không hợp ý ta, ta tùy thời đ·u·ổ·i ngươi đi."
Biểu tình Nhan Duệ đều cứng đờ, cả đời hắn lần đầu gặp người tự quyết định như vậy.
Hắn nhìn cô nương không thấy rõ bộ dạng kia, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ta thật là cảm ơn ngài."
Dung Nhàn kiêu căng nói: "Không cần kh·á·c·h khí."
Nhan Duệ: ". . ."
Không phải là muốn siêu độ cho một quỷ hồn sao? Sao lại nghẹn một bụng khí.
Bây giờ hắn nghe thấy cô nương này nói chuyện, đáy lòng không phải dở k·h·ó·c dở cười bất đắc dĩ, thì là có một ngọn lửa vô danh vọt lên sưu sưu.
Quả thực có đ·ộ·c.
Nhan Duệ: ". . . Lê Lô cô nương, rốt cuộc ngươi có muốn đi gặp chất nhi không?"
Dung Nhàn giật mình p·h·át giác bản thân lạc đề, nàng cứu vãn tâm tư, giọng điệu không hề che giấu sự không vui: "Vì ở cùng ta, ngươi vậy mà không từ t·h·ủ ·đ·o·ạ·n, vòng vo tam quốc khiến ta lạc đề, suýt chút nữa ta quên chất nhi, lòng dạ ngươi thật đen."
Thật là quá chói tai nhức óc!
Nhan Duệ trực tiếp bị tức cười, người này thật biết t·r·ả đũa.
"Tại hạ cũng là lần đầu thấy. . ." Hắn vừa muốn phản bác, lại đột nhiên nghĩ tới mục đích muốn đưa người đi đầu thai của mình, nếu chọc giận cô nương này, cô nương này giận dỗi với hắn, đối bọn họ đều là phiền phức, cho nên tốt nhất hắn nên thuận theo tính nết người này.
Lời đến khóe miệng Nhan Duệ ngoặt một cái, nhắm mắt nói: "Nhìn thấy người chân thành như cô nương."
Dung Nhàn lập tức mặt mày hớn hở, tuy Nhan Duệ thấy không rõ, nhưng cũng ẩn ẩn p·h·át giác được tâm tình vui t·h·í·c·h của nàng.
Nhan Duệ: ". . ." Sao người nguyện ý nghe lời hay này lại s·ố·n·g đến lớn rồi c·h·ế·t vậy?
Đột nhiên, Nhan Duệ vỗ đầu, lúc này mới nghĩ mình còn chưa biết Lê Lô c·h·ế·t như thế nào.
Hắn th·e·o tay lấy ra một quyển thánh ngôn, trên mặt dùng thể triện cổ viết chữ.
Dung Nhàn: ". . ." Nàng không hiểu.
Dung Nhàn chớp mấy cái, an tĩnh đứng một bên xem.
Thành thật mà nói, từ khi biết Diệp Thanh Phong, nàng rất có hứng thú với đám người nho gia này, bất kể là chính khí hạo nhiên bọn họ uẩn dưỡng hay lấy văn hội đ·ị·c·h, hoặc là quân t·ử chi đạo mà bọn họ thờ phụng, đều khiến nàng vô cùng hiếu kỳ.
Được thôi, nàng chính là hiếu kỳ với thánh nhân và á thánh trong truyền thuyết.
Tuy nàng là nhất quốc chi quân, cũng ngồi hoàng vị mấy năm, ngoài việc hiểu rõ việc lớn quốc gia, còn hiểu biết mọi thứ trong ngoài quốc gia một phen.
Nhưng p·h·át h·i·ệ·n trừ những người trong quốc gia được cung phụng có thể xem qua vài lần, giúp nàng thủ hộ biên giới, cũng không còn ai có thể lọt mắt xanh, nàng có chút tâm tắc.
Dung Nhàn biết uy lực cách luật thánh ngôn, nên mới thèm thuồng những thánh nhân đó.
Tùy t·i·ệ·n có một người tới liền có thể hiệu triệu nho sinh t·h·i·ê·n hạ tới đây hiệu lực, vạn tà bất xâm, quỷ thần tránh lui, giống như bật hack.
Đáng tiếc, thượng t·h·i·ê·n không cho nàng phần khí vận này.
Bởi vì nàng muốn quải người cũng không biết đi đâu mà quải, Tr·u·ng t·h·i·ê·n giới căn bản không có thánh nhân, những thánh nhân lưu lại từng quyển từng quyển thánh ngôn cách luật, sau khi thi hành giáo hóa chi đạo, liền rời khỏi Tr·u·ng t·h·i·ê·n giới.
Hình như lại nghĩ xa rồi, ánh mắt Dung Nhàn d·a·o động chớp mắt, lại đặt chú ý lực vào Nhan Duệ.
Chủ hồn rời khỏi thân thể, chú ý lực đều không tập tr·u·ng.
Thôi được rồi, Dung Nhàn lại quăng nồi.
Ai.
Nhan Duệ không biết trong nháy mắt ngắn ngủi, Dung Nhàn đã diễn vô số tiểu kịch trường trong đầu.
Hắn từ từ mở thư quyển ra, từng đạo cách luật thánh ngôn hóa thành văn tự màu vàng với áp lực cực mạnh hiện ra giữa không tr·u·ng.
Nhan Duệ trang nghiêm nói: "t·ử viết: "Không biết sinh, sao biết c·h·ế·t.""
Theo tiếng nói của hắn, những ký tự đó hướng thẳng đến Dung Nhàn, quấn quanh nàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận