Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 372: Xử tử (length: 8023)

Hoa c·ô·n ngẫm nghĩ, cũng không xoắn xuýt việc bệ hạ rốt cuộc có tu vi hay không, tu vi cao hay thấp nữa.
Nếu bệ hạ không có tu vi, ở trong hoàng cung này cũng tuyệt đối an toàn.
Nếu bệ hạ có tu vi, vậy là không thể tốt hơn, ít nhất bệ hạ có sức tự vệ.
Dung Nhàn liếc hắn một cái, rồi thu hồi ánh mắt.
Nàng không p·h·át giác được ác ý trên người Hoa c·ô·n, chỉ một chút hiếu kỳ thôi.
Về phần việc nàng có để lộ tu vi hay không, thì cũng không sao, nàng căn bản không định giấu diếm quá lâu.
Thế giới này cường giả vi tôn, cho dù thân ph·ậ·n nàng tôn quý, nhưng thân phận phàm nhân vẫn cản trở nàng không ít việc.
Dung Nhàn đi vào tẩm cung, bốn người t·h·iế·u nữ xinh đẹp đều q·u·ỳ xuống nghênh đón, nói: "Nô tỳ tham kiến bệ hạ."
"Bình thân." Dung Nhàn nói.
Nàng đ·á·n·h giá phòng ngủ một lượt, p·h·át hiện nơi này cực kỳ đơn giản, ngoài một chiếc g·i·ư·ờ·n·g hàn băng tản ra hơi lạnh yếu ớt, bốn phía đều là những chiếc bàn tản ra k·i·ế·m khí do k·i·ế·m thạch điêu khắc thành.
Dung Nhàn s·ờ vết k·i·ế·m trên bàn, tựa hồ tưởng tượng cảnh kia vị đế quân bên trong k·i·ế·m đang ngộ k·i·ế·m trong phòng.
Người đó có được vô tận tài phú thế gian và quyền thế chí cao, lại vĩnh viễn làm bạn với cô đ·ộ·c, cùng k·i·ế·m làm bạn, Dung Nhàn không thể không bội phục.
"Bệ hạ, có nên đổi đồ vật ở đây thành đồ mới không?" Đại cung nữ Ỷ Trúc thử dò xét.
Dung Nhàn cự tuyệt: "Không cần, đồ của tiên đế không cần động."
Trầm ngâm một lát, Dung Nhàn chỉ vào bệ cửa sổ t·r·ố·ng rỗng: "Bày một bồn hoa ở chỗ kia đi."
"Nặc." Đại cung nữ vội đáp.
Ánh mắt nàng lướt qua một cung nữ đang phủng lư hương trong tay, nhíu mày: "Giữ lại lư hương, đổ hương liệu bên trong đi."
"Nặc." Đại cung nữ lại ghi một điều, tân đế không thích hương liệu.
Dung Nhàn đi một vòng quanh phòng ngủ rộng rãi, sau khi p·h·át hiện không tìm ra chỗ nào không ổn, liền cất bước hướng thư phòng đi đến: "Đi thư phòng."
Đại cung nữ và các cung nữ khác cùng nhau bố trí lại gian phòng, Hoa c·ô·n dẫn Dung Nhàn không nhanh không chậm hướng thư phòng đi đến.
Vừa bước vào thư phòng, Dung Nhàn liền cảm nh·ậ·n được, thư phòng này cũng thanh lãnh như phòng ngủ.
Bên trong giá sách cái bàn mặc dù dùng huyền mộc thượng hảo điêu khắc thành, khắp nơi lộ ra khí chất thần bí và lộng lẫy, nhưng sách thẻ tre bên trong lại đều ghi chép về k·i·ế·m đạo.
Dung Nhàn lật xem hai quyển, trầm mặc hồi lâu, nói với Hoa c·ô·n: "Đem loại sách này trả về cùng một chỗ, chỗ t·r·ố·ng thì bày sách t·h·u·ố·c thôi."
"Nặc." Khóe miệng Hoa c·ô·n giật một cái, vẫn nghiêm túc đáp lời.
Tiên đế là vị k·i·ế·m tu, nên thư phòng bày đầy sách k·i·ế·m đạo.
Tân đế là vị đại phu, muốn bày sách t·h·u·ố·c, việc này không có mao b·ệ·n·h.
Luôn cảm thấy hai vị đế vương đều có chút không làm việc đàng hoàng.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền đến giọng tiểu thái giám: "Bệ hạ, thái úy đại nhân, Nhạc đại nhân và Điền đại nhân xin gặp."
"Tuyên." Dung Nhàn thản nhiên nói.
Ngoài cửa, mấy người Bạch Sư nghe thấy giọng bệ hạ ôn hòa nhưng vẫn lộ ra vài phần mềm mại, mấy người liếc nhau, luôn có cảm giác bệ hạ rất dễ nói chuyện.
Nhưng Bạch Sư vừa nghĩ tới việc bệ hạ mỉm cười diệt tộc người ở Phong quận, cũng không dám tùy tiện phỏng đoán ý tứ tân hoàng.
Không quản trong lòng nghĩ thế nào, ba người vẫn cung kính đi vào, họ liếc mắt liền thấy người đang lười biếng hiền hòa tựa vào giá sách đọc sách.
Tư thế này không hề có uy nghiêm của quân chủ làm da mặt ba người k·é·o ra, xoay người hành lễ: "Chúng thần tham kiến bệ hạ."
"Miễn lễ." Dung Nhàn làm ra vẻ t·r·ả lời.
Ba người vừa đứng dậy, Dung Nhàn t·i·ệ·n tay giở một trang sách, không ngẩng đầu nói: "C·ấ·m quân trong cung từ đâu đến?"
Vừa nói ra, hộ quân đô úy Nhạc Đồng Sơn tự giác tiến lên một bước, t·r·ả lời: "Bẩm bệ hạ, phần lớn tiến quân là từ các thế gia mà ra, phần nhỏ còn lại ra từ hàn môn. Từ thời tiên đế, phàm ai vào c·ấ·m quân, không quản thân ph·ậ·n tuổi tác, đều phải phục binh dịch ba năm ở Phúc Vũ quan mới được điều vào cung."
Dung Nhàn nhìn chằm chằm vào sách không rời mắt, tựa hồ toàn tâm đắm chìm vào k·i·ế·m chiêu, hoàn toàn không chú ý đến những lời hắn nói.
Nhạc Đồng Sơn không hề không vui, vẫn cúi thấp đầu chờ bệ hạ hỏi.
Hồi lâu sau, khi Dung Nhàn xem xong một trang sách, lúc này mới hơi nhếch khóe miệng, giọng điệu ôn nhu mà bình ổn: "Ngươi làm t·h·ố·n·g lĩnh bao lâu rồi?"
Nhạc Đồng Sơn ngẫm nghĩ, nghiêm túc đáp: "Bẩm bệ hạ, đã ba trăm năm mươi năm."
Dung Nhàn nhìn Bạch thái úy, tự nhiên hỏi: "Thái úy có ba con trai, Trấn Võ hầu ở Tham Khán tư, Mộ Thần và Mộ Kinh đều ở biên quan."
Bạch thái úy mặt nghiêm túc, nói: "Bẩm bệ hạ, đúng là như vậy."
Dung Nhàn "Ba" một tiếng, gấp sách trong tay lại rồi đặt lại lên giá sách, nhất thời không nói gì.
Thái độ này khiến mấy người Bạch Sư có chút không hiểu, trong lòng thấp thỏm, không biết tân đế có tính toán gì.
May là Dung Nhàn trầm mặc không lâu, nàng cong cong con ngươi, nói: "Không cần lo lắng, trẫm cũng không phải không tin các ngươi, các ngươi đều là quăng cổ chi thần tiên đế để lại, trẫm tin các ngươi như tin tiên đế."
"Bệ hạ đối đãi chúng thần như vậy, chúng thần dám không quên mình phục vụ." Ba người đồng thanh đáp.
Dung Nhàn lắc đầu bật cười, chầm chậm dạo bước đến trước cửa sổ, xem c·ấ·m quân ngoài kia trông coi, lẩm bẩm: "Hoàng cung này là một con hung thú, nó tượng trưng cho quyền hành cao nhất, cũng luôn ăn mòn nhân tâm."
Sau khi tiên đế băng hà, nàng không biết có bao nhiêu người có thể dùng được, có bao nhiêu người không dùng được. Người bị lợi ích làm mê muội rất nhiều, không chừng người từng tr·u·ng lương sẽ thay đổi tâm tư.
Nàng vội vàng lên ngôi, lại chưa bồi dưỡng lòng đa nghi, quân yếu thần cường, đây là đại kỵ a.
"Bệ hạ..." Thái úy lo lắng gọi.
Tuổi bệ hạ thực sự quá nhỏ, ngay cả Tam Lang còn hơn bệ hạ năm mươi tuổi, việc này thực sự làm người không yên lòng.
Dung Nhàn thu lại thần sắc, nói: "Nghe nói trong cung có gian tế của nước khác?"
Hoa c·ô·n và Nhạc Đồng Sơn đồng thời ngẩn ra, may mà Nhạc Đồng Sơn kịp thời lấy lại tinh thần, ngay lập tức t·r·ả lời: "Bẩm bệ hạ, đúng là như vậy."
"Bao nhiêu người?" Dung Nhàn hỏi.
Nhạc Đồng Sơn không chút nghĩ ngợi nói: "Hai trăm mười sáu người."
Tiên đế đã khống chế những người này trước khi băng hà.
Hoa c·ô·n biến sắc, mặc dù hắn biết có gian tế trong cung, nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy, đây thực sự là một khiêu khích đối với vị đại tổng quản như hắn.
Dung Nhàn nhắm mắt ngẫm nghĩ, ngữ khí nhu hòa như gió: "Trẫm mới đăng cơ, chưa kịp chưởng kh·ố·n·g quyền bính, những yếu tố bất ổn đó, xử trí đi."
Nhạc Đồng Sơn sững sờ, có chút mờ mịt, không biết xử trí đầy ôn nhu này của bệ hạ là ý gì.
Nếu là tiên đế, không cần nói chắc chắn là xử t·ử, nhưng tân đế này thì hắn đoán không ra, vị này xem chừng quá mức mềm mại hiền lành, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi nàng hạ lệnh g·i·ế·t người.
Thấy Nhạc Đồng Sơn không phản ứng, Dung Nhàn nhàn nhạt hỏi: "Có gì dị nghị?"
Nhạc Đồng Sơn: "... T·h·a· ·t·h·ứ thần ngu dốt, không biết xử trí mà bệ hạ nói là xử trí như thế nào?"
Trong đôi mắt phượng trong suốt, Dung Nhàn nhìn thẳng về phía hắn, hỏi: "Trước kia xử trí như thế nào?"
Nhạc Đồng Sơn nhìn khuôn mặt ôn nhu thuần t·h·iện của tân đế, có chút không đáng tin: "Xử t·ử."
Hắn luôn cảm thấy việc nói ra lời "Xử t·ử" với người như vậy, là một loại tội nghiệt, là một loại vấy bẩn huyết tinh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận